Hôm sau lâm triều xong, Đồ Hoà lập tức rời khỏi cung.

Nàng vội vàng rời khỏi cung, thuốc hôm qua lấy được ở Tống phủ và Tiền phủ đều mang về nhà cho Lan Nhân kiểm tra lại, hiện tại nàng phải nhanh chân đi xem sao.

Hôm qua nàng ăn hoành thánh đến bây giờ cũng không cảm thấy có gì khác thường, đương nhiên nàng cũng không dám chắc hoành thánh hôm qua mình hắn có giống với chén hoành thánh bị Lý Quan Kỳ phát hiện hay không. Hôm qua nàng đến Mãn Nguyệt Lâu có thể xác nhận món hoành thánh này rất được chào đón ở kinh thành, dưới tình cảnh như vậy, muốn hạ độc vào hoành thánh sẽ rất khó kiểm soát. Tửu lầu có nhiều người ra vào, tình huống bất ngờ xảy ra cũng nhiều, giống như hoành thánh hôm nay vốn định đưa cho Kiều Đức Trí cuối cùng lại rơi vào tay nàng, chuyện này căn bản không thể khống chế.

Đánh giá tình hình hiện tại, hung thủ suy nghĩ rất cẩn thận, hẳn sẽ không chỉ dựa vào vận may để hạ độc. Sáng nay nàng còn cố ý nhìn thoáng qua Kiều Đức Chí, hắn vẫn còn có thể khỏe mạnh đứng trong Hàm Nguyên Điện.

Chỉ là vẫn còn một khả năng, là công thức hoành thánh thật sự bị thay đổi. Chỉ là khả năng này gần như không tồn tại trong đầu nàng, bởi vì nàng đoán người tiếp theo phải chết rất có thể chính là Kiều Đức Chí.

Thượng đề hộ Tiền Văn Sơn từ Ninh Viễn quốc trở về, đi qua Lũng Hữu, giám sát ngự sử dựa theo thông lệ đi tuần tra cũng phải đi qua Lũng Hữu, Binh Bộ thị lang Tống Nhân Huy thị sát quân đột cũng từ Lũng Hữu trở về, mấy quan viên này đều có liên quan đến Lũng Hữu, sau khi vào kinh không lâu đều mất mạng, mà lúc trước Kiều Đức Chí cũng đi cùng Tống Nhân Huy tới Lũng Hữu thị sát, nếu hắn không chết, vậy người bị nghi ngờ sẽ là hắn.

 “Đồ Hòa!”

Đi tới cửa cung, nàng lại đột nhiên nghe có người gọi mình, dừng bước quay đầu nhìn lai, là thừa tướng Giải Văn Chi. Nàng khom người hành lễ: “Thừa tướng.”

Giải Văn Chi rõ ràng không thích xưng hô này, gục mặt xuống, nói:” Trước đây đã nói với ngươi như thế nào?”

Đồ Hòa ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỉ vừa hạ triều xung quanh còn rất nhiều quan viên qua lại: “Chỉ sợ là không hay.”

 “Có gì không hay?” Giải Văn Chi xụ mặt, hỏi ngược lại.

Đồ Hòa lập tức im lặng, mỗi lần nói đến vấn đề xưng hô Giải Văn Chi đều rất ngoan cố, nàng đành phải ngoan ngoãn gọi: “Lão sư.”

Lúc này khuôn mặt Giải Văn Chi mới thả lỏng: “Đang tập trung suy nghĩ cái gì? Gọi ngươi mấy lần cũng không thấy trả lời.”

Đồ Hòa đáp: “Đang nghĩ đến chuyện cái chết đột ngột của các quan viên gần đây.”

Giải Văn Chi gật đầu, vuốt râu, hiền hòa nói: “Ta thấy ngươi lại gầy đi rồi, vội thì vội nhưng vẫn phải ăn cơm đầy đủ.”

Đồ Hòa thông minh trả lời: “Vâng.”

Giải Văn Chi nhìn quan viên đi qua, có mấy lần muốn mở miệng nhưng cuối cùng vẫn thôi: “Đi làm đi, chăm sóc tốt bản thân.”

 “Dạ.” Đồ Hòa cung kính khom người hành lễ, rời đi trước.

Giải Văn Chi nhìn chằm chằm bóng nàng rời đi thật lâu, mãi cho đến khi bị quản gia lên tiếng cắt ngang.

Đồ Hòa chạy về nhà, đi thẳng tới hậu viện.

Lan Nhân đang trồng hoa trong sân, nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thấy người tới là Đồ Hòa, sắc mặt vẫn bình thường, nhưng móng tay cái trong ống tay áo rộng lại sắp đâm vào da thịt.

Hắn kiềm nén nói: “Về rồi.”

Đồ Hòa bước nhanh tới: “Ừ, thuốc ta đưa cho ngươi có vấn đề gì không?”

Cách tiếp cận trực tiếp như vậy khiến hắn càng thêm đau lòng, không trả lời câu hỏi của nàng mà hỏi ngược lại: “Gần đây ngươi đều qua đêm trong cung sao?”

“Ừ.” Đồ Hòa thản nhiên nói.

Nhưng nàng vẫn nhíu mày, không hiểu vì sao hắn lại muốn hỏi vấn đề này, chuyện này có liên quan gì đến thuốc nàng đưa hắn?”

Hắn biết nàng không thích hắn nói chuyện khác nên liền nói thẳng vào vấn đề: “Ta đã xem thuốc rồi, thật sự là phương thuốc bồi bổ khí huyết, bên trong đều là thuốc tốt nhất.”

Nếu thuốc đã không có vấn đề vậy chẳng lẽ là trong hoành thánh?

Đồ Hòa cụp mắt nhìn chằm chằm bồn hoa trước mặt, trước khi chết bọn họ đều uống loại thuốc này chỉ là trùng hợp thôi sao?

Lan Nhân thở một hơi lại tiếp tục nói: “Nhưng không chỉ là bổ khí huyết.”

Nghe đến đây, Đồ Hoà lập tức ngẩng đầu lên: “Còn có tác dụng gì?”

Hắn đặt bình nước xuống đi vào trong phòng, lấy một miếng nhân sâm từ hai gói thuốc ra, lại để ý thấy vết thương hình lưỡi liềm trên tay, cuối cùng lại ma xui quỷ khiến nhấn mạnh thêm vào, máu tươi chảy ra, hắn mới cầm lấy nhân sâm.

Hắn duỗi tay cho Đồ Hoà xem nhân sâm, trong tay hắn là một miếng nhân sâm màu nâu vàng và một miếng màu trắng: “Đây là nhân sâm, nhân sâm trong thuốc của Tiền phủ chỉ là loại bình thường, nhưng của Tống phủ lại là nhân sâm đã qua bào chế.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đồ Hòa không hiểu mấy loại thuốc này, hỏi: “Khác nhau chỗ nào?”

Hắn thu lại cảm xúc trong lòng mình, nói chuyện như bình thường: “Lại sâm màu vàng nâu này đã trải qua các bước tẩm, chưng, phơi nắng mà ra, chất lượng cũng sẽ tốt hơn, hơn nữa thứ này còn có tác dụng tráng dương. Cho nên chỉ xét tác dụng, hai loại thuốc này đều không có vấn đề gì.”

Đồ Hòa im lặng, giống như đang cân nhắc những lời này: “Đã biết.”

Lan Nhân không cam lòng thu tay áo lại.

Đồ Hòa lại không biết suy nghĩ trong lòng hắn, nhìn hắn mặc kệ vết thương liền lên tiếng nhắc nhở: “Tay ngươi bị thương, nhớ xử lý cẩn thận.”

Khóe môi bí mật Lan Nhân khẽ cong lên một chút: “Được.”

 “Ta muốn tới Kiều phủ một chuyến, đi trước đây.”

“Được.”

Lan Nhân nhìn theo bóng lưng nàng, bình tĩnh lại, niềm vui được chăm sóc vừa rồi biến thành sự tiếc nuối, hắn véo thật mạnh vết thương như muốn trừng phạt cảnh cáo bản thân.

Phật giáo nói về nhân quả, nhưng hắn và Đồ Hòa được đính thân với nhau từ khi còn trong bụng mẹ bây giờ lại biến thành kết quả này.

Đồ Hòa tới Kiều phủ.

Sau khi quản gia Kiều phủ đi thông báo, liền cong eo bày tư thế mời: “Mời đại nhân đi bên này.”

Nàng đi theo phía sau quản gia, nhưng quản gia không đưa nàng đến tiền sảnh tiếp khách, mà vẫn luôn đi sâu vào trong tới trước cửa thư phòng.

Quản gia đẩy cửa thư phòng ra: “Mời đại nhân.”

Nàng đi vào thư phòng, , Kiều Đức Chí đang ngồi sau bàn phía đông, trên tay còn đang thưởng thức một chiếc bình bạch ngọc, dưới ánh nắng chiếu rọi tỏa ra ánh sáng trắng mơ hồ, vừa nhìn qua đã biết được làm từ loại ngọc tốt nhất.

Kiều Đức Chí nghe tiếng động cũng không đứng  dậy, cười nói: “Ngọn gió nào lại thổi ngài tới đây?”

Theo lý thuyết chức quan của hắn nhỏ hơn Đồ Hòa, nhìn thấy nàng sẽ phải hành lễ, nhưng bây giờ hắn lại ngồi im một chỗ không hề có ý đứng lên.

Đồ Hòa nhìn thấy cũng không quay người đi, chỉ liếc mắt nhìn qua hắn đi thẳng vào vấn đề: “Lần này ta tới đây chỉ muốn xác nhận gần đây Kiều viên ngoại có uống một loại thuốc bổ khí huyết hay không? Nếu uống có thể cho ta một phần được không?”

Ngón tay Kiều Đức Chí lướt qua bình ngọc, đôi mắt lại nhìn chằm chằm nàng: “Đại lý khanh cảm thấy bình ngọc này như thế nào?”

 Ánh mắt của hắn khiến nàng vô cùng khó chịu, nàng cũng không khách khí nói: “Kiều viên ngoại chỉ cần trả lời câu hỏi của ta là được, ta tới đây không phải để thảo luận chuyện bình ngọc.”

Kiều Đức Chí lại cười lớn, hàm răng hắn có hơi vàng nhìn vô cùng đáng ghét, ngón tay vẫn đang sờ bình ngọc, lại nói tiếp: “Đây là dương chi bạch ngọc tốt nhất, ngươi thâý không nó có thể phát ra ánh sáng, ta sờ vào vừa bóng loáng lại lạnh lẽo.”

Giọng điệu khiêu khích, ánh mắt trần trụi.

Hắn càng lúc càng to gan, thậm chí còn nói: “Ta đã uống loại thuốc bổ khí huyết đó.”

Ám chỉ trắng trợn như vậy sao Đồ Hoà có thể không hiểu ý hắn, cơn giận trào lên cổ họng lại từ từ lặng xuống, nàng cười lạnh: “Xem ra ý của Kiều viên ngoại không phải là ngọc.”

Kiều Đức Chí cười càng thêm ngang ngược, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn: “Ngọc đẹp thì tốt nhưng dù sao cũng không thể thắng nổi mỹ nhân.”

Cho dù hắn không ham nam sắc nhưng nhìn bộ dạng của Đồ Hoà thật sự khiến người ta khó kìm lòng. Cho dù nàng là nam tử nhưng hắn cũng muốn nếm thử hương vị của nàng như thế nào. Huống hồ sáng nay trên đại điện hắn đã nhìn thấy nàng quay đầu lại nhìn mình, bây giờ người đã đưa tới cửa, đương nhiên hắn không thể từ chối ý tốt của nàng.

Phải nhịn, Đồ Hoà cắn chặt hàm răng, trong lòng không ngừng nói với mình, giữ hắn lại vẫn còn có ích, phải nhịn.

Nàng nhìn khuôn mặt khiến người ta buồn nôn kia, chậm rãi bước tới, hai tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Hai mắt Kiều Đức Chí càng thêm hưng phấn

Đồ Hòa đi đến bên kia bàn dừng lại, hơi cúi người xuống, nhướng mày, đột nhiên mỉm cười, nhưng lời nói lại lạnh thấu xương: “Sao ngươi dám?” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nụ cười của nàng khiến Kiều Đức Chí mở to hai mắt nhìn đến sững người, còn có mùi thơm thoang thoảng khiến hắn đánh mất lý trí,  hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm ẩn chứa trong đôi mắt đó, nóng lòng muốn vò nát người trước mặt, hắn đặt bình ngọc trên bàn, chống tay lên bàn muốn đứng lên.

Đúng lúc này, Đồ Hòa rút dao găm từ tay áo sau lưng ra, nụ cười trên mặt biến mất, mặt không biểu cẩm đâm dao vào tay Kiều Đức Chí, ghim cả bàn tay hắn lên bàn.

Nhìn thấy máu tươi bắn tung tóe trên mặt Đồ Hòe, lại nghe được tiếng máu thịt xé rách, Kiều Đức Chỉ hoảng sợ cúi đầu, phát hiện tay mình dính đầy máu bị đóng đinh vào bàn, lập tức cảm nhận được đau đớn, kêu lên: “A! A!”

 “A a a a a a a!”

Đau đớn truyền khắp toàn thân, Kiều Đức Chí run lên, giọng nói run rẩy: “Ta….ta..muốn bẩm báo.”

Đồ Hòa tươi cười như ma quỷ dưới địa ngục, nhẹ nhàng đẩy bình bạch ngọc trên bàn xuống đất, tiếng vang giòn dã quanh quẩn khắp thư phòng khiến toàn thân Kiều Đức không ngừng run lên.

Nàng lại thản nhiên nói: “Bẩm lên cho bệ hạ? Ngươi dám sao? Ta khuyên ngươi nghĩ cho kỹ, bây giờ là ngươi cần ta, không phải ta cần ngươi.”

Hàm răng Kiều Đức Chí đánh lập cập vào nhau, mỗi lần tim đập lại đau đến không thở được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dựa vào cái gì!”

Chẳng qua chỉ chớp mắt một cái, khí thế kiêu ngạo trên người Kiều Đức Chí hoàn toàn biến mất, mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra, chẳng lẽ? Chẳng lẽ hắn thật sự là người của bệ hạ! Vậy không phải vừa rồi hắn suýt chút nữa đụng vào người của bệ hạ sao? Chẳng lẽ những chuyện đó không phải lời đồn, mà là thật!

Suy nghĩ này như một quả bom nổ tung trong đầu hắn, thậm chí còn cảm nhận được lưỡi đao lạnh băng cắt ngang trên cổ, hai chận mềm nhũn, trực tiếp quỳ gối lên mảnh vỡ dưới đất, mồ hôi không ngừng chảy ra, hắn bắt đầu xin tha.

Đồ Hòa thong thả lấy khăn tay ra lau vết máu trên mặt, vẻ mặt thờ ơ của lại khiến Kiều Đức Chỉ càng thêm hoàng sợ.

Có những chuyện bị đồn ra ngoài không phải lúc nào cũng không tốt.

Thật ra những lời đồn bên ngoài nàng đều biết, chỉ là chưa từng để ý, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, báo thù, những thứ xung quanh không là gì cả.

Nàng nhìn bàn tay không ngừng chảy máu, đầu gối cũng bị máu tươi nhuộm đỏ của hắn, nhìn hắn không chút tôn nghiêm quỳ lạy van xin mình, lần này nàng thực sự mỉm cười, còn cười rất thoải mái.

Chuyện muốn biết cũng đã biết, một chân nàng đá văng cửa thư phòng, chỉ để lại một mình Kiều Đức Chí trong phòng kêu rên.

Nàng thật đúng là đánh giá cao nhóm sĩ phu này, vốn còn đang nghĩ bọn họ đồng thời uống thuốc là do có người động tay động chân, nhưng như vậy xem ra, chẳng qua chỉ để thỏa mãn bản thân mà thôi.

Tâm trạng Đồ Hoà hiếm được lúc vui vẻ, lúc nàng đến Đại lý tự lại trùng hợp gặp Phạm Hiểu Địch.

Phạm Hiểu Địch vừa nhìn thấy nàng lại như đối mặt với đại địch, bước chân đang nhẹ nhàng lại biến thành rụt cổ, cúi đầu như con đà điểu, nhưng giọng nói lại rất lớn: “Bái kiến đại lý khanh.”

Đồ Hòa  không hề dừng lại, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ ra lệnh: “Gọi Đinh Nghị tới gặp ta.”

 “Đinh… Đinh Nghị hôm nay không có tới.”

Đồ Hòa dừng lại, xoay người hỏi: “Chuyện của nương hắn sao?”

Phạm Hiểu Địch thấy nàng nhìn qua cũng nín thở, vội vàng gật đầu: “Vâng, nghe nói đêm qua mẫu thân hắn thiếu chút nữa chịu đựng không nổi, hôm nay hắn mới nhờ người tới đây báo lại, ở nhà chăm sóc mẫu thân trước.

Đồ Hòa nói: “Vậy ngươi đi giúp ta làm một chuyện.”

Phạm Hiểu Địch lập tức tập trung tinh thần cẩn thận lắng nghe: “Đại nhân nói đi.”

Nàng nói: “Tìm một người nhanh nhẹn tới Mãn Nguyệt lâu mang một phần hoành thánh tới đây, đừng để ai biết là ta nói.”

 “Tuân lệnh.”

Đồ Hòa liên kết các manh mối lại với nhau, các quan viên bị giết đều uống loại thuốc này, cũng ăn cả hoành thánh, nhưng tối hôm đó Thường Như cũng ăn hoành thánh lại có thể nói là do hoành thánh không có độc hay là cần hai thứ kết hợp lại mới phát huy độc tính.

Có thêm manh mối nàng bắt đầu đọc sách, muốn tìm xem những loại hoa cỏ này kết hợp lại có độc hay không.

 “Cốc cốc” là tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Phạm Hiểu Địch đi tới, trên tay còn xách theo một hộp đồ ăn: “Đại lý khanh, đây là hoành thánh ngài muốn.”

Đồ Hòa còn đang đọc sách cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gõ ngón tay xuống chỗ trống trên bàn: “Đặt ở đây.”

Phạm Hiểu Địch đi lên trước, đặt hộp đồ ăn lên chỗ Đồ Hòa vừa chỉ: “Đại nhân yên tâm, hoành thánh này là ta nhờ người mua, lúc mang tới cũng cố ý tránh không cho ai nhìn thấy.”

Đồ Hòa vẫn còn lật sách, nói: “Được, vất vả rồi.”

Trong lòng Phạm Hiểu Địch run lên, biết nàng muốn đuổi hắn, chỉ có thể tiếp tục nói: “Còn một chuyện nữa, trong cung có người tới đón ngài.”

Giọng nói cũng thay đổi.

Đồ Hòa mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ như đứng trên đinh nhọn của hắn, vẫy tay nói: “Đã biết, đi xuống đi.”

Phạm Hiểu Địch vèo một cái, vừa chớp mắt đã không nhìn thấy bóng dáng.

Nàng nhìn mặt trời bên ngoài, thấy trời vẫn còn sớm, nhưng sáng nay nàng đã hẹn với Lý Quan Kỳ đến tối bây giờ mới cào cùng, cho nên hiện tại nàng cũng chỉ có thể xách hộp đồ ăn rời khỏi Đại lý tự.

Lúc nàng đến Tử Thần điện vẫn còn sớm.

Nàng đi vào trong điện,  nhìn thấy Lý Quan Kỳ đang ngồi ăn cơm.

Hắn vừa thấy nàng đã gọi: “Nhanh tới ăn cơm.”

Đồ Hòa đặt hộp đồ ăn sáng một bên, Lý Quan Kỳ tinh mắt nhìn thấy: “Đây là cái gì?”

Nàng nói: “Hoành thánh của Mãn Nguyệt lâu.”

Không phải thứ này có độc sao?

Hắn tò mò hỏi: “Đưa tới đây làm gì?”

Đồ Hòa tùy tiện nói: “Muốn để bệ hạ ngửi lại thử xem, hương vị hôm nay có giống hôm qua không.”

Lý Quan Kỳ vừa nghe, dường như muốn trợn mắt lên tận trời, hung ác nói: “Ngươi thật sự xem ta là chó sao?”

Đồ Hòa nhìn dáng vẻ của hắn chỉ muốn cười, nhưng vẫn nhịn lại: “Thần tuyệt đối không có ý này, chỉ là mũi thần thật sự không ngửi ra được.”

Lý Quan Kỳ khoanh tay trước ngực, hất cằm kiêu ngạo: “Lấy lại đây.”

Đồ Hòa ngoan ngoãn bưng tới, để sát lại gần hắn nghiêm túc ngửi thử.

Nhìn cánh mũi hắn hơi phập phồng, trái tim trong ngực nàng cũng vọt lên, nghiêng người nôn nóng hỏi: “Như thế nào?”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play