Không biết ánh trăng đã lên cao từ lúc nào, mặt đất đã sáng hơn trước rất nhiều.

Đồ Hòa móc một túi tiền trong ngực ra đưa cho Thường Như, nói: “Tới chợ phía tây tìm một quán trọ ở trước đợi tin.”

Thường Như duỗi tay muốn nhận lấy, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó liền rút tay lại, cẩn thận xoa sạch trên váy, xấu hổ nói: “Ta mượn trước, chờ đến khi ta trở về Tống phủ sẽ trả lại cho đại nhân.”

Nàng ta lại thận trọng đưa tay ra lần nữa, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Đồ Hòa, cầm túi tiền, mặt đỏ bừng xấu hổ nói: “Cảm ơn đại nhân.”

Đồ Hòa nhìn dáng vẻ thận trọng của nàng ta, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn: “Đừng để ai biết đêm nay ngươi xuất hiện ở đây hay nhìn thấy chuyện gì.”

Thường Như gật đầu như gà mổ thóc: “Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ cẩn thận, ta cũng sẽ giữ mồm giữ miệng thật chặt, đại nhân yên tâm.”

Đồ Hòa ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, ngươi mau đi đi.”

Thường Như lại nói cảm ơn thêm vài câu, cũng không nhìn lại mộ Tống Nhân Huy, chỉ cúi đầu nhanh chóng chạy đi.

Nàng ta biết rõ hiện tại mình càng nói ít càng tốt.

Nhìn bóng lưng Thường Như biến mất trong màn đêm, Đồ Hòa mới quay đầu hỏi: “Phát hiện cái gì?”

Đinh Nghị kinh ngạc nhìn phản ứng bình tĩnh của Đồ Hoà, chẳng lẽ đại nhân đã đoán được?

Hắn có hơi chán nản, nhưng vẫn nói: “Ruột của Tống thị lang biến sang màu đen, đây là biểu hiện do trúng độc mà ra, cho nên ta đã kiểm tra đồ ăn trong dạ dày.”

Đồ Hòa tập trung lắng nghe, không nói gì.

Đinh Nghị biết đây là ý cho hắn nói tiếp: “Chỉ là không phát hiện có thứ gì đặc biệt, đều là đồ ăn bình thường, rõ ràng nhất là hoành thánh, căn cứ vào phần còn sót lại, hẳn là đã ăn cơm trước, sau đó một thời gian mới ăn hoành thánh.”

Hắn lại bổ sung: “À, đúng rồi, là hoành thánh của Mãn Nguyệt lâu nhân hoa đào.”

Cái này trùng với lời nói vừa rồi của Thường Như.

Đồ Hòa gật đầu suy nghĩ: “Được, ta hiểu rồi, mộ tổ nhà Tiền đề hộ và Tài ngự sử đều ở gần đây, hôm nay kiểm tra luôn một lượt đi.”

Đinh Nghị có lẽ đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn của đại nhân nhà mình nên cũng không có phản ứng, chuyện đào mộ nghiệm thi trước đây đến cả nghĩ hắn cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại cũng đã làm. Hắn thật sự đã phát hiện ra manh mối, tất cả lo lắng sợ đều biến mất, hiện tại còn có huynh đệ Phạm gia đi đào mộ cùng, hẳn là rất nhanh sẽ làm xong vì thế sảng khoái trả lời: “Được.”

Chờ đến sau khi kiểm tra xong tất cả, trời đã chuyển từ tối đen sang màu xám xịt, mặt trời cũng dần nhô lên..

Huynh đệ Phạm gia chôn Tài Tuấn Thanh lại, Đinh Nghị đi đến bên cạnh Đồ Hòa: “Đại nhận đã kiểm tra xong rồi, nguyên nhân tử vong của ba người có lẽ đều giống nhau, ruột ba người đều chuyển sang màu đen.”

Quản nhiên bọn họ không phải bị hù chết mà là trúng độc chết, nàng hỏi: “Còn có chỗ nào giống nhau không?”

Đinh Nghị trả lời: “Căn cứ vào đồ ăn thừa của Tài ngự sử có thể nhận ra hắn cũng ăn hoành thánh, còn Tiền điều hộ thời gian chết tương đối dài, đã không còn nhận ra được là gì.”

Đồ Hòa nhìn về phương xa, nàng nhớ rõ, ngày Tiền Văn Sơn xảy ra chuyện này có nhìn thấy hắn đi vào Mãn Nguyệt lâu.

Tài Tuấn Thanh và Tống Nhân Huy đều uống chung một loại thuốc bồi bổ khí huyết, cả ba người trước khi chết đều từng tới Mãn Nguyệt lâu, chuyện này có thể trùng hợp được sao?

Nàng không tin.

Thuốc bổ và Mãn Nguyệt lâu nhất định có liên quan đến nhau.

Thấy Đồ Hòa chậm chạp không nói gì, Đinh Nghị thử hỏi: “Đại nhân.”

Lúc này Đồ Hòa mới tỉnh lại: “Quay về trước.”

Chờ tiễn mấy huynh đệ Phạm gia đi, Đồ Hoà và Đinh Nghị mới lén đi đường tắt quay về trong thành.

Nàng nói với Đinh Nghị: “Hôm nay ngươi về nhà nghỉ ngơi đi, ngày mai hẵng tới Đại lý tự.”

Đinh Nghị biết trong lòng nàng hẳn đã có ý tưởng, nói: “Vậy đại nhân thì sao?”

Nhưng Đồ Hòa lại đáp: “Về nhà nghỉ ngơi.”

Lời này là thật, tuy nàng có chuyện cần suy nghĩ nhưng thức cả một đêm cũng rất mệt, đầu óc có hơi choáng váng, nàng cần phải nghỉ ngơi lấy lại sức.

Thật ra Đinh Nghị còn muốn giúp nàng làm gì đó, nhưng nghe nàng nói như vậy cũng chỉ đành thôi, lại không cam lòng: “Đại nhân, nếu ngài có chuyện gì cần cứ nói với hạ quan, hạ quan đều có thể làm cho ngài.”

Hắn chấp nhận đào mộ nghiệm thi cho nàng, vi phạm đạo đức nhân nghĩa đã giúp nàng rất nhiều, chỉ là từ trước đến nay nàng đều giữ lại trong lòng, người khác rất khó nhìn thấu, nàng cũng chỉ nói một câu như bình thường: “Đã biết.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Suốt một đêm không ngủ, nàng vừa về nhà cũng không còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Một giấc ngủ đến tận chiều, mặt trời đã nghiêng về tây.

Nàng duỗi eo, xoa gáy cổ đau nhức đi xuống giường.

Tiểu Tinh đã chuẩn bị sẵn quần áo sạch sẽ cho nàng, nàng mặc xong đi ra khỏi phòng đã nhìn thấy Tiểu Tinh đang ngồi trong viện nhặt rau, nhìn thấy nàng tỉnh dậy liền cười nói: “Công tử, ngài tỉnh rồi, có đói bụng không?”

Đồ Hòa trả lời: “Có một chút.”

Tiểu Tinh lập tức đứng lên, lau sạch tay ướt: “Trên bếp vẫn còn cháo.”

Đồ Hòa đi đến bàn đá ngoài sân, ngồi xuống ghế đá, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào mặt, vô cùng thoải mái.

Tiểu Tinh mang cháo và đồ ăn kèm tới, Đồ Hòa bắt đầu ăn, nàng ấy vẫn ngồi bên cạnh tiếp tục nhặt rau.

Nhặt được một nửa, Tiêu Tinh mới vỗ đùi một cái: “Đúng rồi, lúc ngài ngủ vị đại nhân kia lại tới, nói một lát nữa muốn đón người vào cung.”

Đồ Hòa mặt không biểu cảm tiếp tục ăn cháo, nàng đã quen với thói vô cớ gây rối của Lý Quan Kỳ trước đây còn có thể kiềm chế một chút nhưng bây giờ hắn là hoàng đế, nàng có muốn cản cũng không được cho nên chỉ có thể mặc kệ hắn.

Nàng nuốt hết miếng cháo trong miệng nói: “Lát nữa ta muốn ra ngoài một lát, nếu Thư Trung tới đây cứ nói hắn tới Mãn Nguyệt Lâu chờ ta.”

Tiểu Tinh do dự muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhặt rổ rau lên, nhỏ giọng nói: “Vâng, nô tỳ đã biết.”

Đồ Hòa nhìn ra vẻ mặt khác thường của nàng ấy, cũng không hỏi thêm, trong lòng nàng biết rõ, cũng chỉ là một ít lời đồn đại tầm thường mà thôi, nàng không thèm để bụng.

Cơm nước xong nàng liền ra ngoài, tới trước cửa Tiền phủ.

Quản gia Tiền phủ vừa nhìn thấy nàng đã như đối mặt với đại địch, thở cũng không dám thở. Quản gia Tống phủ lúc trước bị nàng bắt đi hiện tại còn chưa được thả ta, đại lý tự khanh này đúng là danh bất hư truyền, ai đụng phải nhất định sẽ gặp xui xẻo.

Hắn cung kính hành lễ: “ Đại nhân ngài tới đây có chuyện gì sao? Có cần lão nô đi thông báo với phu nhân một tiếng hay không?”

Đồ Hòa lại nói: “Không cần, ta chỉ hỏi ngươi một chuyện, nếu ngươi biết lập tức trả lời cho ta, nếu không biết thì đi hỏi phu nhân nhà ngươi, ta không vào.”

Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, biết nàng đang nói đến chuyện trong nhà lúc trước, trong lòng không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa đã quỳ gối xuống đất, cổ họng hắn như bị bóp chặt lại: “Đại nhân ngài hỏi đi, nếu lão nô biết nhất định sẽ trả lời.”

Đồ Hòa liếc mắt nhìn hắn, nhìn dáng vẻ sợ hãi rụt rè của hắn, khác hoàn toàn với người từng cầm gậy gỗ như muốn đuổi nàng ra khỏi cửa, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, giọng nói cũng càng thêm lạnh lùng: “Lúc đại nhân các ngươi còn sống có uống thuốc gì hay không?”

Sống lưng quản gia lạnh buốt, vội vàng trả lời: “Có có, thời gian trước lão gia luôn cảm thấy toàn thân yếu ớt cũng không có tinh thần, sau đó lại được một người giới thiệu cho uống một loại thuốc.”

Đồ Hòa tiếp tục hỏi: “Là ai giới thiệu?”

Hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên chán, nuốt nước miếng, run rẩy trả lời: “Lão nô không biết?”

Đồ Hòa lại hỏi: “Trong phủ còn thuốc dư lại không?”

Vấn đề này hắn biết.

Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Có, từ sau khi lão gia qua đời phu nhân cũng bắt đầu uống loại thuốc này.”

Chuyện này nằm ngoài dự đoán của Đồ Hòa, nàng nói: “Vậy phu nhân nhà ngươi còn khỏe mạnh không?”

Quản gia nghiêm túc trả lời, không dám nói linh tinh: “Sau khi lão gia qua đời, phu nhân đau lòng quá độ dẫn tới khí huyết không thông, sau khi uống thuốc thân thể lại dần tốt hơn rất nhiều.”

Chẳng lẽ trong thuốc không có độc?

Nàng suy nghĩ một lát, nói: “Trong phủ còn thuốc không đưa cho ta một thang?”

Quản gia vội đáp: “Vẫn còn, xin đại nhân chờ một lát.”

Một lúc  sau hắn quay về, trong tay còn cầm theo một bao thuốc, đưa cho nàng: “Là cái này.”

Đồ Hòa hỏi: “Phu nhân và lão gia nhà ngươi đều uống chung một loại?”

Quản gia đáp: “Đúng vậy, lão nô biết được vài chữ, phương thuốc của lão gia và phu nhân đều viết giống nhau, hơn nữa ta cũng là người đi lấy thuốc.”

Đồ Hòa nói: “Lấy ở đâu?”

Quản gia đáp: “Đức Tế đường ở chợ tây.”

Đồ Hòa nhận lấy thuốc nhanh chóng rời đi.

Nàng lại đi tới nhà Tài Tuấn Thanh nhưng thuốc trong nhà bọn họ đã bị đốt hết, chỉ là thuốc cũng lấy ở Đức Tế đường chợ Tây.

Rõ ràng ở chợ đông có rất nhiều quầy thuốc tốt, tại sao phải mất công chạy xa xôi đến tận chợ tây lấy thuốc?

Việc này càng nghĩ càng có vấn đề.

Nàng tới Tống phủ cuối cùng, Tống phủ có quản gia làm tấm gương không ai dám hé miệng nói một lời, ngoan ngoãn đi lấy thuốc đưa cho nàng.

Chờ lấy được thuốc, nàng mới tới Mãn Nguyệt lâu.

Cũng đã gần tới giờ cơm chiều, khách khứa ra vào Mãn Nguyệt Lâu không ngớt, nàng đi vào tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, gọi một phần hoành thánh.

Đồ Hòa nhìn xung quanh một lượt, đồ ăn ở đại sảnh đã mang lên còn những món khác thì khó nói, dù sao mỗi bàn đều sẽ có hoành thánh.

Rốt cuộc hung thủ hạ độc như thế nào? Lúc đầu nàng còn tưởng là do thuốc nhưng sau đó biết được Tiền phu nhân cũng uống loại thuốc này, chẳng lẽ lại do đồ ăn? Nhưng sao có thể bảo đảm bọn họ chắc chắn sẽ ăn, hơn nữa chỉ có mình bọn họ bị độc chết?

Tiểu nhị bưng hoành thánh lên, nàng nhìn hoành thánh đầy đặn trong chén, vỏ trắng mỏng manh lộ ra nhân màu hồng nhạt bên trong, còn có mùi hoa đào theo hơi nóng quanh quẩn chóp mũi, vô cùng mê người.

Nàng cầm muỗng lên ăn một miếng, vị hơi mặn có vị ngọt thanh, đúng là rất ngon, nàng lại ăn thêm một miếng.

 “Đây không phải Đại ly tự khanh trẻ tuổi tài cao của chúng ta sao?”

Giọng điệu mang tính giễu cợt vang lên, một vị khách không mời mà đến làm bầu không khí càng trở nên nặng nề.

Đồ Hòa bình tĩnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt vốn đang thong thả được ăn đồ ngon lại càng thêm lạnh lùng, nàng hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt ngạo mạn, giọng điệu lạnh lùng: "Viên ngoại lang có việc gì sao?”

Người này là viên ngoại lang Hộ bộ Kiều Đức Chí, diện mạo khó coi, đôi mắt như con chuột nhìn tới nhìn lui, chỉ cần nhìn qua cũng khiến người khác khó chịu. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Kiều Đức Chí bị sặc một cái, ánh mắt  nhanh chóng hiện lên một tia không vui, sau đó nở một nụ cười sâu hơn, cúi đầu cười chào hỏi: “Ta thấy đại lý tự khanh ở đây, nên cố ý tới chào hỏi. "

Bên cạnh hắn còn có một người, Đồ Hoà nhận ra hắn là tân cử nhân năm nay, tên là Kiều Quảng Dương, nhậm chức phu tử.

Nàng từng xem qua văn chương của hắn chỉ có thể nói là tạm được, rõ ràng lần này còn có người tốt hơn hắn, nhìn như vậy xem ra, hẳn chính là nhờ Kiều Đức Chí.

Kiều Quảng Dương cũng hành lễ, nhút nhát: “Tham kiến đại lý khanh.”

Âm thanh nhỏ như tiếng muỗi vo ve, không lên được mặt bàn.

Đồ Hòa không muốn nhìn hai người bọn họ, chỉ cảm thấy nếu còn nhìn nữa sẽ mù cả hai mắt, liền lên tiếng đuổi người: “Chào hỏi xong rồi, mau đi đi.”

Ánh mắt Kiều Đức Chí tối đen, âm thầm nắm tay thật chặt, khóe miệng nhếch lên vừa định nói gì đó, chỉ nghe được sau lưng nói gì đó: “Đại lý tự khanh.”

Hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt nhanh chóng chuyển thành nịnh nọt, bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, người này đã đi theo bên cạnh bệ hạ từ khi còn là Vương gia – Thư Trung.

Biến hóa trên mặt hắn đều bị Đồ Hoà nhìn thấy rõ ràng, nhưng nàng cũng không quan tâm lắm, dù sao thấy nhiều cũng  không còn cảm giác gì.

Kiều Đức Chí tươi cười muốn làm quen, không ngờ Thư Trung lại tránh đi như nhìn thấy ôn dịch, hai mắt nhìn chằm chằm Đồ Hòa.

Đồ Hòa biết ý của hắn, đứng lên, vừa định đi, lại nhìn thoáng qua hoành thánh trên bàn, cuối cùng vẫn dừng bước nói với Thư Trung: “Ngươi ra ngoài chờ ta.”

Thư Trung nhanh chóng rời đi.

Đồ Hòa lại gọi tiểu nhị tới nói muốn mua một phần hoành thánh mang đi.

Hai mắt Kiều Đức Chí xoay chuyển, chuyện gần đầy Đồ Hoà ở lại trong cung buổi tối có ai không biết, bây giờ người lại ở đây, có ý gì không cần nói cũng biết, hắn nhanh tay nhanh mắt nói với tiểu nhị: “Hoành thánh ta vừa gọi có phải sắp ra khỏi nồi có phải hay không? Cứ lấy trước cho vị đại nhân này đi, đừng để ngài ấy phải đợi lâu.”

Tiểu nhị vội trả lời: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân sẽ đến phòng bếp thúc giục.”

Đồ Hòa lười nói chuyện, ngồi xuống bàn mình, tiếp tục ăn phần mình vừa gọi, không để ý đến Kiều Đức Chí.

Tiểu nhi lại thật sự để ý đến lời của Kiều Đức Chí, nhanh chóng mang một hộp đồ ăn tin xảo đi tới, cung kính đưa tới trước mặt Đồ Hòa: “Đại nhân, hoành thánh của ngài đã làm xong, là vị đại nhân vừa rồi nhường trước cho ngài.”

Tiểu nhị cũng biết làm người, cố ý nhắc tới Kiều Đức Chí.

Kiều Đức Chí cười lớn.

Đồ Hòa cầm hộp đồ ăn nhanh chóng rời đi

Kiều Đức Chí gọi một tiếng: “Đại lý tự khanh.”

Lúc này nàng mới dừng lại, hơi nhướng mày lên, trong mắt đều là vẻ thiếu kiên nhẫn.

Kiều Đức Chí khom người nói: “Ngài đi thong thả.”

Đồ Hòa cũng không cảm kích mà nhanh chóng rời đi.

Kiều Quảng Dương nhìn bóng dáng Đồ Hòa đi xa, bĩu môi lẩm bẩm: “Đại bá, hắn không coi ai ra gì như vậy, người cần gì phải mặt nóng dán mông lạnh.”

Kiều Đức Chí cong môi cười khinh thường: “Ngươi vẫn không có mắt nhìn, ngươi biết vì sao hắn dám kiêu ngạo như vậy không?”

Kiều Quảng Dương lại nói: “Chuyện này sao có thể không biết, Đại Minh tổng cộng chỉ có hai tú tài, một người lão tiên sinh của hắn, một người là hắn.”

Ánh mắt hắn u ám, trong miệng đều là khinh thường: “Đây không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là bệ hạ thích hắn, hắn chỉ cần nói một câu bên gối bệ hạ còn có tác dụng hơn cả trăm lời nói của chúng ta.”

Hắn cười nham hiểm, bổ sung thêm: “Cho nên bất kể ngươi có bất mãn với hắn như thế nào, cũng không được thể hiện trên mặt, hơn nữa còn phải tỏ vẻ ân cần hết cỡ.”

Kiều Quảng Dương ngầm hiểu, nụ cười cũng trở nên đáng khinh: “Ý của đại bá là bệ hạ có long dương……”

Kiều Đức Chí lập tức cắt ngang lời hắn: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, chuyện gì có thể nói, chuyện gì phải giữ trong lòng, sao ngươi vẫn không không biết thận trọng như vậy.”

Kiều Quảng Dương cười nói: “Nhớ kỹ nhớ kỹ, sau này cháu sẽ chú ý.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play