“Aaaa —”
Tiếng quạ kêu ầm ĩ ai oán vang vọng khắp trời, đêm đã về khuya, có thể nghe được rõ ràng tiếng chim tung cánh.
Lý Quan Kỳ bước đi trên đoạn đường dài rộng trong cung, đầu óc còn choáng váng, mùi long não vẫn còn đọng lại trong xoang mũi, hai bên tai còn văng vẳng tiếng phu tử Giải Văn Chi đọc bài, không khí nặng nề lại càng khiến bước chân thêm chậm chạp, đầu óc cũng càng thêm đau đớn.
Bỗng nhiên một cơn gió nhẹ xuyên qua hành lang lướt qua cổ, hắn không nhịn được rùng mình một cái, nổi hết da gà, ngẩng đầu nhìn về phía trước, đèn lồng trong cung rất sáng, chiếu sáng khắp mọi nơi lại dường như không thể chiếu đến Tử Thần Môn cao lớn, giống như một con thú khổng lồ trong vực sâu đang trú ngụ ở đó, vĩnh viễn dùng dáng vẻ bễ nghễ nhìn hắn.
Tường cung Tử Thần môn, Tuyên Chính Điện, nơi này ép hắn không thở nổi.
Bước chân hắn dừng lại.
Hoạn quan Trần Xuyên đi theo sau nhận ra có chuyện khác thường mới cẩn thận hỏi: “Bệ hạ, ngài có gì muốn phân phó sao?”
Lý Quan Kỳ không hề quay đầu, một lần nữa bước đi chỉ nói rất nhẹ nhàng: “Thay đèn ở Tuyên Chính Điện đi.”
“Tuân lệnh.” Trần Xuyên cẩn thận trả lời.
Tân đế lên ngôi, hắn nhờ có sư phụ được điều tới hầu hạ bên cạnh hoàng đế, hoàng đế này có thể nói là rất dễ hầu hạ, không có nhiều yêu cầu cũng rất ít khi giận chó đánh mèo lên bọn họ, nếu không may làm ra chút chuyện nhỏ không nghiêm trọng cũng hiếm khi bị trách phạt. Trong lòng rất nhiều cung nhân hầu hạ đều vô cùng vui vẻ, nhưng hắn lại đặc biệt sợ hãi, không biết vì sao, tân đế này luôn cho hắn cảm giác cô đơn, có rất nhiều lúc như không thuộc về nơi này, chuyện này làm hắn vô cùng bất an.
“A!”
Một tiếng thét chói tai vang trời.
Lý Quan Kỳ bị tiếng hét đột ngột làm cho sợ hãi, ba hồn bảy hồn cùng nhau bỏ chạy, tim đột nhiên co rút, sợ chết khiếp.
Đêm khuya rồi còn có ai gào khóc ở đây?
Trong lòng hắn sợ hãi chạy nhìn về phía trước, trái tim vốn không ngừng nhảy lên thình thịch, hắn lại hơi ngửa người ra sau bày ra tư thế phòng ngự.
“Ma! Cứu mạng!”
“Có ma! Có ma!”
Những tiếng kêu chói tai lần lượt vang lên, cuối cùng hắn cũng nghe được tiếng hét đó là gì, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn rơi vào tình cảnh tiến không được lùi không xong, không biết có nên đi hay không.
Tiếng kêu thê lương vẫn còn tiếp tục, khiến lòng người ngứa ngáy, da đầu tê dại.
Hắn cố gắng đè nén nhút nhát trong lòng nhưng vẫn không thể, không còn cách nào hắn chỉ có thể cắn răng dậm chân một cái không màng sống chết mà xông ra ngoài.
Trần Xuyên cũng sợ hãi, nhưng nhìn thấy bệ hạ chạy ra ngoài, vội đuổi theo, hét lớn: “Bệ hạ, ngài mau dừng lại, để nô tài đi xem.”
Lý Quan Kỳ hoàn toàn không nghe thấy hắn đang hét cái gì.
Đèn lồng trong tay Trần Xuyên theo bước chân không ngừng lắc qua lắc lại, cố dùng hết sức lực vẫn cách Lý Quan Kỳ một khoảng, chỉ có thể nín thở chạy nhanh nhất có thể, tim gan cũng như muốn theo miệng chui ra ngoài, cuối cùng đến chỗ ngoặt cũng có cơ hội, lao mạnh tới phía trước cản Lý Quân Kỳ, thở không ra hơi nói: “Bệ…bệ hạ….., nô tài vừa đi xem.”
Tiếng quát tháo đã không còn, chỉ còn lại tiếng khóc không ngừng.
Lý Quan Kỳ và Trần Xuyên đồng thời nuốt một ngụm nước miếng.
Lý Quan Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía góc tường cách đó không xa, không có ý định nghe Trần Xuyên nói, muốn tiến về phía trước.
Trần Xuyên vươn tay ngăn cản hắn: “Bệ hạ nếu không may có nguy hiểm thì sao? Ngài đợi ở đây một lát để nô tài đi kiểm tra trước.”
Trần Xuyên biết rõ tính tình của Lý Quan Kỳ, nói xong không thèm để ý gì nữa, đi nhanh về phía góc tường, bước chân càng ngày càng gần bức tường, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Đi đến góc đường, hắn bám vào tường, để đèn lồng lên trước, hít một hơi thật sâu mới từ từ thò đầu ra ngoài, từ đây nhìn sang không thấy được tình hình xung quanh. Cung điện bên này cũng chỉ có vài chiếc đèn thưa thớt, ánh sáng vàng mờ ảo vô cùng kỳ lạ, bức tường cung điện màu đỏ sậm giống như một bức tường máu ăn thịt người không nhả xương, u ám đáng sợ. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Từng giọt mồ hôi chảy xuống thái dương Trần Xuyên, trong lòng căng thẳng đến khó chịu, hét lớn: “Người nào đang ồn ĩ ở đây?”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt, không có ai trả lời.
Hắn cắn chặt môi giơ đèn lồng về phía trước, dán chặt lưng vào tường cung, rẽ vào lối đi ở đây, đi từng bước chậm rãi về phía trước.
Vài con quạ bay ngang bầu trời, làm hắn thiếu chút nữa đánh rơi đèn lồng trong tay.
Tiếng khóc lại tiếp tục vang lên.
Hắn liều mạng nhắm mắt lại, chậm rãi bước đi, bỗng nhiên bàn chân đá phải thứ gì đó.
“A!”
“A!”
“A a a!”
Tiếng hét của hắn hòa lẫn với tiếng kêu của nữ tử.
Lý Quan Kỳ không thể đợi được nữa, chạy đến góc tường, dựa theo mấy ánh nến kiên cường, nhìn thấy cung nữ đang ôm đầu chạy trốn, còn có Trần Xuyên bị dọa sợ ngồi xổm dưới đất, hai tay ôm đầu không dám cử động.
Lúc hắn chuẩn bị đi tới, ánh nến còn sót lại trên đường cũng bị một cơn gió thổi tắt hoàn toàn, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của đèn lồng bị ném sang một bên.
“A a a!”
Thân thể Trần Xuyên vặn vẹo, trong phút chốc, Lý Quan Kỳ nhìn thấy một bóng người màu trắng xuyên qua ánh sáng, theo sau đó là một mùi hôi thối khó tả.
Trần Xuyên cũng chuyển từ ngồi xổm chuyển sang quỳ, cuộn người lại thật chặt, không ngừng kêu la.
“Trần Xuyên!”
Lý Quan Kỳ lo lắng chạy tới. Chờ đến khi hắn chạy tới chỗ Trần Xuyên, toàn thân Trần Xuyên đã không ngừng run lên vì sợ hãi.
Vũ Lâm Quân đi tuần tra nghe tiếng cuối cùng cũng chạy tới, cầm đuốc chiếu sáng khắp đoạn đường.
Thư Trung quỳ gối trên mặt đất dưới đất: “Thần cứu giá chậm trễ, xin bệ hạ trách phạt.”
Có ánh sáng cùng người tới xua tan cảm giác đáng sợ vừa rồi, Trần Xuyên chậm rãi bình tĩnh lại, hắn nói: "Bệ hạ, ngài có sao không?”
Lý Quan Kỳ tự trách: “Trẫm không sao, ngươi có sao không?”
Nghe được hai chữ “Không sao”, Trần Xuyên nhắm hai mắt, ngất xỉu.
Thư Trung phái hai người đưa Trần Xuyên quay về, còn bản thân mình đích thân hộ tống Lý Quan Kỳ về Tử Thần Điện.
Viên Hoằng lại chạy tới bắt mạch cho Lý Quan Kỳ kê thuốc an thần.
Lý Quan Kỳ uống thuốc xong, chuẩn bị đi ngủ.
Thư Trung biết tình cảnh của chủ tử nhà mình, liền nói: “Để thần ở lại gác đêm.”
Lý Quan Kỳ không đồng ý: “Không sao, ngươi cứ làm việc của mình đi.”
Trong lòng Thư Trung vô cùng lo lắng, đành phải nói: “Vậy thần chờ ở bên ngoài, ngài có việc gì cứ gọi nô tài.”
Thuốc an thần rất nhanh đã có tác dụng, Lý Quan Kỳ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
“Ầm ầm”, không biết gió đã bắt đầu nổi lên từ lúc nào cửa sổ không ngừng đập đánh thứ hắn dậy. Lý Quan Kỳ đứng dậy, cầm cây nến gần mình nhất lên tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Hắn nhanh chóng tìm thấy cánh cửa còn chưa đóng chặt, vừa định bước tới, một bóng người cao lớn đột nhiên phản chiếu trên giấy dán cửa sổ trước mặt, tóc dài tung bay lấp đầy toàn bộ khung cửa rồi lập tức biến mất..
Hắn nín thở một hồi, không dám cử động, không tin được mình vừa nhìn thấy thứ đáng sợ kia.
Hắn chỉ nghĩ vừa rồi mình hoa mắt nhìn không rõ, cửa sổ vẫn còn kêu kẽo kẹt, hắn muốn đóng cửa lại lần nữa, cửa sổ mở ra luôn khiến lòng hắn bất an sợ hãi. Nhưng vừa đi được nửa bước, bóng người kia lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn chậm rãi đi từ xa đến gần, bóng dáng in trên cửa sổ càng ngày càng hiện rõ, y như một gậy gỗ di động không chút dao động nhưng hắn lại có thể nghe được tiếng xương cốt đứt gãy rõ ràng. Bóng di chuyển đến cửa sổ không đóng chặt, hắn có thể thấy rõ một chùm tóc bay về phía cửa sổ.
Lý Quan Kỳ cũng không biết bản thân mình lấy dũng khí ở đâu ra, lao nhanh như mũi tên đóng cửa lại rồi xông ra ngoài “Ầm.”
Bóng người lập tức biến mất.
Sau đó Lý Quan Kỳ mới phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm, hai chân mềm nhũn, ngồi xổm dựa vào tường, ngơ ngác một lúc lâu.
Chờ đến khi phục hồi lại mới gọi lớn: “Thư Trung!”
—
Đồ phủ.
Nha hoàn Tiểu Tinh nhắm mắt, một tay cầm quạt hương bồ phe phẩy liên tục, một tay chống cằm, thân thể không tự chủ muốn ngã xuống, đầu vừa nghiêng sang liền tỉnh lại, mở to mắt rồi lại nhắm mắt.
Lúc chuẩn bị ngã xuống lại có thứ gì đó đột nhiên đỡ lấy đầu nàng ấy, cảm giác lạnh lẽo đánh thức người ngủ gật tỉnh lại.
Tiểu Tinh giật mình đứng thẳng dậy, cơn buồn ngủ lúc trước lập tức biến mất, nhìn dao găm tinh xảo vừa đỡ mình mới thở dài một hơi. Tiểu Tinh nhướng mày, tươi cười nhưng vừa đối mặt với ánh mắt sắc bén công kích của Đồ Hoà lại khiến nàng ấy có hơi hoảng sợ, lại nhanh chóng điều chỉnh lại, cười nói: “Công tử, ngài về rồi?”
Dáng vẻ kỳ lạ rơi vào trong mắt Đồ Hòa, chờ đến khi nhìn rõ người trước mặt mới thu hết sát khí lại.
Vài sợi tóc tán loạn dính trên trán, lông mày tuấn lãng như thủy mặc, đôi mắt được mưa cọ rửa càng trở nên lạnh lùng sáng bóng, như vầng trăng đọng trong băng, những giọt nước rơi lướt qua khuôn mặt nhẵn nhụi lại xuống cần cổ mảnh khảnh, lúc này Tiểu Tinh mới nhận ra trên cổ nàng có vết máu.
Hơn nữa còn có rất nhiều máu dính trên áo cổ tròn màu trắng, cổ tay áo và trước ngực cũng không tránh khỏi, vết máu vẫn chưa bị nước mưa xóa bớt đi.
Nàng ấy ngẩn người một lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, đúng là nhìn thấy máu bao nhiêu lần cũng không quen được, nàng nói: “Bên ngoài trời mưa, công tử vào trong phòng chờ một lát, nô tỳ đã nấu nước xong rồi, đợi một lát có thể tắm được.”
“Được.”
Chỉ một chữ ngắn gọn lại vô cùng lạnh nhạt.
Tiểu Tinh làm việc rất nhanh, nhanh chóng mang nước lên, bên trong còn bỏ cánh hoa và hương liệu, nước ấm bốc hơi, hương thơm lặng lẽ tràn ngập cả căn phòng.
Đồ Hòa cởi quần áo bẩn trên người, tháo búi tóc, chui vào thùng tắm, hơi nóng phả lên mặt, nước ấm bao phủ thân thể, cảm giác lạnh lẽo nhớp nháp trước đó cũng dần tan biến.
Tiểu Tinh bưng một mâm gỗ đi vào, trên mâm gỗ có một bình rượu và một cái chén, đặt khay xuống mới nói: “Công tử, để nô tỳ gội đầu giúp ngài.”
Đồ Hòa nhắm mắt không nói gì, Tiểu Tinh hiểu là nàng đồng ý, nên mang ghế thấp tới đặt một chậu nước gội đầu cho nàng.
Tiểu Tinh dùng sức thích hợp, bàn tay lại mềm mại, Đồ Hòa cũng vô cùng hưởng thụ.
Nàng cầm bầu rượu lên uống liên tiếp mấy chén.
Tiếng mưa rơi gõ vào lá cây không ngừng lộp bộp, trong phủ lại tĩnh lặng vô cùng.
Cho đến khi tiếng gõ cửa vội vàng, dồn dập phá tan không khí thoải mái hiếm có này.