Đồ Hòa không hề do dự, bước vào phần mộ tổ tiên Tống gia.
Đinh Nghị cũng nhắm mắt nhắm mũi đi theo.
Phần mộ tổ tiên Tống gia rất lớn, có hai mảnh đất, một mảnh để chôn cất, phía trước là hàng bia mộ, trong đêm tối lại càng quỷ dị dọa người, còn có thể nghe được tiếng người khóc từ phía sau vang lên.
Không thấy bóng người, chỉ nghe tiếng khóc.
Đồ Hòa rút dao găm ra, một tay cầm đèn, một tay cầm dao găm, lần lượt đi qua các bia mộ, đi qua ba hàng, cuối cùng cũng nhìn thấy nơi phát ra âm thanh, một nữ tử mặc đồ trắng quỳ trước ngôi mộ.
Nàng lập tức đi tới đặt dao lên cổ nữ tử kia: “Ai?”
Nữ tử mặc áo trắng bị dọa sợ nghiêng người té lăn trên mặt đất, còn làm đổ chậu than trước mặt, tro giấy bên trong bay lên, tàn lửa bắn tung tóe khắp trời, trong lòng sợ hãi: “Đừng tìm thiếp! Đừng tìm thiếp!Lão gia người cũng biết mà, không phải thiếp! Không phải thiếp!”
Đồ Hòa nắm được cổ tay người kia: “Ngươi nói cái gì?”
Nữ tử áo trắng cảm nhận được độ ấm trên tay mời ngừng giãy giụa, ngẩng đầu đánh giá cẩn thận người trước mặt, vẫn còn sợ hãi: “Ngươi là người?”
Đồ Hòa buông lỏng tay nàng ra: “Đương nhiên là người. Ngươi là ai?”
Nữ tử áo trắng vỗ ngực vội vàng giải thích: “ Thiếp cũng là người, không, không, ta cũng là người.”
Đồ Hòa buông tay nàng ta, phủi sạch tro bụi trên người: “Ta biết, ta đang hỏi ngươi tên là gì?”
Nữ tử kia cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, sợ hãi đáp: “Ta họ Thường, tên chỉ có một chữ Như.”
Đồ Hòa tiếp tục hỏi: “Muộn như vậy ngươi còn ở đây làm gì?”
Nàng liếc mắt nhìn bia mộ Thường Như vừa ngồi, nhận ra đây là mộ của Tống Nhân Huy.
Thường Như không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Muộn như vậy tại sao ngươi lại tới đây?”
Đồ Hòa trả lời: “Đại lý tự khanh Đồ Hòa.”
Bốn huynh đệ Phạm gia nghe được tiếng nói chuyện bên trong, xác định không phải ma quỷ mới đi vào.
Thường Như thấy bốn người tới, vội vàng muốn bỏ chạy, chỉ là còn chưa chạy được mấy bước đã bị Đồ Hòa bắt được.
Đồ Hòa thường xuyên tập võ nên lực tay rất lớn, nàng giữ lấy bờ vai Thường Như, Thường Như cũng không động đậy nổi.
Nàng ta xin tha nói: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, thật sự không phải ta, thật sự không phải ta, ta không làm gì cả, là lão gia đột nhiên qua đời.”
Đồ Hòa không hề buông tay, nàng nhớ rõ Tống Nhân Huy quả thật có một người thiếp họ Thường rất được sủng ái. Năm trước còn sinh được một đứa con trai, ngoài mặt thì nuôi con dưới danh nghĩa đích mẫu, nhưng Tống Nhân Huy lại vì sủng ái mà cho nàng ta nuôi con, lúc đó còn tạo nên sóng gió không nhỏ.
Nhìn biểu hiện của nàng ta có lẽ cũng biết gì đó, được sủng ái như vậy nói không chừng buổi tối hôm đó Tống Nhân Huy cũng đang trong phòng nàng ta.
Sức lực trên tay nàng càng lớn, chất vấn: “Ngươi làm gì?”
Thường Như cắn chặt môi không nói.
Đồ Hòa quay đầu lại nhìn bốn huynh đệ Phạm gia, không hề khách khí nói: “Lấy tiền làm việc, mau làm việc của các ngươi đi.”
Phạm lão đại mất hết mặt mũi liên tục hai lần, tuy không nhịn được nhưng vẫn biết rõ người trước mặt là người tàn nhẫn, dù sao cũng phải chờ lấy tiền không cần vội xe rách mặt, chỉ có thể hạ giọng nói: “Đào cái nào?”
Đồ Hòa lạnh lùng nói: “Mộ bên cạnh lò than.”
Bọn họ cũng không tiếp tục nói lời vô nghĩa, cầm cuốc xẻng lên bắt đầu đào đất.
Thường Như cũng nghe được những lời này, vặn vẹo thân thể muốn thoát khỏi Đồ Hòa, lớn tiếng gào thét: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi muốn đào cái gì? Các ngươi không sợ trời phạt sao?”
Đêm khuya còn tới đây đốt vàng mã, trong miệng còn liên tục nói nhảm, Đồ Hòa cúi người cười mỉa mai: “Ngươi nói xem ai trong chúng ta ai bị trời phạt trước?”
Thường Như nghe nàng nói như vậy lại như bị điểm huyệt đứng im tại chỗ.
Đồ Hòa đúng lúc buông lỏng tay, nàng ta nằm liệt xuống đất như xương cốt vỡ vụn, hai tay bất lực che mặt, tuyệt vọng khóc nấc lên: “Ta thật sự không biết gì cả, ta không làm gì cả, vì sao lại không tin tưởng ta?” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Đồ Hòa ngồi xổm xuống, dụ dỗ: “Ngươi nói không phải ngươi, vậy ngươi phải chứng minh, chỉ dựa vào lời nói sẽ không có ai tin tưởng ngươi.”
Thường Như như bắt được cọng rơm cứu mạng, buông tay, nhìn Đồ Hòa như cọng rơm cứu mạng, nói: “Chứng minh? Chứng minh như thế nào?”
Nhìn phản ứng của Thường Như, Đồ Hoà cơ bản xác nhận nàng ta biết gì đó, nói không chừng còn có thể biết được lúc Tống Nhân Huy chết đã xảy ra chuyện gì.
Vì thế nàng nói: “Nói cho ta biết, đêm đó Tống thị lang chết đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa hỏi đến đây, ánh sáng trong mắt Thường Như vừa sáng lên lại lập tức biến mất, suy sụp ngồi bệt dưới đất, im lặng không nói..
Đồ Hòa từ trên cao nhìn xuống: “Ngươi không nói sẽ không có ai cứu ngươi, sau này ngươi muốn làm như thế nào? Người khác sẽ đối xử với đứa con chỉ mới bi bô tập nói của ngươi như thế nào?”
Con nhỏ chắc chắn là điểm yếu của nàng ta.
Không ngoài dự đoán, Thường Như vừa nghe đến con nhỏ, bả vai không ngừng run lên, ngay sau đó liền nắm lấy vạt áo Đồ Hòa, nước mắt giàn giụa, toàn thân không ngừng run rẩy, cầu xin: “Con ta còn nhỏ không thể vì ta mà bị người khác chỉ trích, đại nhân nói đúng, ta còn con nhỏ, ta vẫn còn con nhỏ.”
Thường Như hèn mọn cầu xin Đồ Hòa, nhưng hai mắt Đồ Hòa lại phủ sương lạnh che giấu cảm xúc, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Đây là cơ hội cuối cùng ta cho ngươi.”
Thường Như gật đầu như gà mổ thóc: “Ta nói, ta nói, vì con của ta, bảo ta nói cái gì cũng được.”
Nàng ta hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở miệng: “Ngày đó, trước khi ra ngoài lão gia đã tới chỗ ta thăm Tranh Nhi, ta vốn còn tưởng hắn sẽ ở lại ăn cơm tối, kết quả đến giờ cơm hắn lại nói hắn muốn ra ngoài. Lúc rời đi còn nói ta đợi hắn trở về, sau khi Tranh Nhi ngủ say ta vẫn còn đợi hắn, lúc đầu còn tưởng phải chờ đến khuya không ngờ hôm đó lại vô cùng kỳ lạ, hắn quay về rất sớm hơn nữa còn vô cùng tức giận. Cụ thể sau đó ta không còn nhớ rõ, chỉ để lại mất câu nói trút giận mà thôi.”
Đồ Hòa hỏi: “Vậy ngươi còn nhớ tại sao hắn tức giận không?”
Thường Như đáp: “Là vì một tên hoạn quan, hắn tranh cãi với tên hoạn quan kia.”
Đồ Hòa tiếp tục hỏi: “Hắn có nói là người nào không?”
Thường Như lắc đầu: “Không có, lão gia sẽ không nói những chuyện này với nữ tử trong nhà.”
Đồ Hòa nói: “Tiếp tục.”
Thường Như cúi đầu vò ngón tay, tiếp tục nói: “Lão gia mang hoành thánh ở Mãn Nguyệt Lâu về cho ta, là nhân hoa đào. Ăn hoành thánh xong trời cũng không còn sớm, quản gia liền mang thuốc tới chờ đến khi lão gia uống thuốc xong chúng ta cũng nhanh chóng đi ngủ.”
Thường Như nói tới đây lại dừng.
Đồ Hòa nhìn nàng ta: “Sau đó thì sao?”
Thường Như bóp ngón trỏ bên tay trái, nhỏ giọng nói: “Sau đó…sau đó tắt đèn, chúng ta nằm trên giường, sau đó….sau đó….., lão gia đột nhiên đau đớn ôm bụng, lúc đó ta không biết xảy ra chuyện gì chỉ có thể liều mạng gọi hắn, nhưng hắn lại đau đớn không nói thành tiếng, ta vội vàng đứng dậy thắp đèn, chờ đến khi ta mang nến đến bên cạnh giường, lão gia đã….tắt thở….”
Đồ Hòa lặp lại hai chữ “đau đớn”, lại nói: “Cũng có thể xem như đau đớn.”
Thường Như ôm chân Đồ Hoà khóc lớn: “Đại nhân, ta thật sự không làm gì cả, ta bị oan, phu nhân lại không nghe lời ta nói, ta có giải thích như thế nào cũng không ai tin, cũng không cho ta gặp Tranh Nhi, nói ta là hung thủ hại chết lão gia, đuổi ta ra ngoài, ta thật sự bị oan.”
Trách không được buổi tối nàng ta lại xuất hiện ở đây, thì ra là bị Tống phu nhân đuổi ra khỏi nhà.
Đồ Hòa rút chân ra khỏi vòng tay nàng ta: “Đương nhiên nàng sẽ không nghe ngươi nói, ngươi chẳng qua chỉ bị kéo ra làm bia đỡ đạn mà thôi.”
Tống phu nhân chắc chắn cũng nghe đến chuyện “ma quỷ” trong cung, không muốn Tống gia bị cuốn vào vũng nước đục này, thi thể không cho ai nhìn thấy là vì muốn che giấu nguyên nhân cái chết thật sự của Tống Nhân Huy. Còn kéo nhị phụ nhân ra làm đệm lưng an toàn cho mình, dù chết trên giường cũng không phải chuyện gì vẻ vang, nhưng dù sao cũng tốt hơn vướng vào lời đồn vớ vẩn trong cung, không cẩn thận còn bị chém cả nhà.
Thường Như không ngừng dập đầu: “Đại nhân, ngài phải cứu ta.”
Đồ Hòa nhìn nàng ta khóc lóc khổ sở, không đành lòng nhìn tiếp: “Được rồi, đừng dập nữa, đợi điều tra rõ nguyên nhân cái chết của lão gia nhà ngươi đương nhiên ngươi cũng sẽ được trong sạch.”
Thường Như không những không dừng lại còn tiếp tục: “Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.”
Nghĩ tới mấy lời Thường Như vừa nói, Đồ Hòa lại nghĩ tới một chi tiết: “Vừa rồi ngươi nói Tống đại nhân uống thuốc, hắn uống thuốc gì?”
Lúc này Thường Như mời dừng lại: “Là thuốc điều trị khí huyết bình thường.”
Đồ Hòa hỏi tiếp: “Uống lâu chưa?”
Thường Như nghĩ đến gì đó, đáp: “Không lâu, không đến một tháng, thuốc này là Tài đại nhân giới thiệu cho lão gia nhà ta.”
Lời vừa nói ra Đồ Hoà đã cảm thấy không đúng, xác nhận: “Ngươi nói là giám sát ngự sử Tài Tuấn Thanh?”
Thường Như liên tục gật đầu: “Đúng vậy, một tháng trước lão gia luôn nói không có tinh thần, thân thể mệt mỏi, đúng lúc gặp Tài đại nhân cũng có bệnh này, uống một phương thuốc bổ của cửa hàng mới mở ở chợ tây, mới giới thiếu cho lão gia, sau khi lão gia uống lại thật sự có hiệu quả cho nên vẫn luôn uống đến hiện tại.”
Lần này đến lượt Đồ Hoà nắm được cọng rơm cứu mạng, sốt ruột hỏi: “Ngươi biết hiệu thuốc nào không?”
Thường Như đối diện với ánh mắt nôn nóng của Đồ Hòa, vội vàng rời đi, nhẹ nhàng lắc đầu, cắn môi, sợ vì bản thân mình không biết mà Đồ Hoà không giúp mình nữa.
Đồ Hòa tiếp tục hỏi: “Vậy người nào biết?”
Thường Như nghe đến đây lại ngẩng đầu lên lần nữa, hưng phấn nói: “Quản gia, quản gia biết, thuốc của lão gia đều do hắn đi lấy.”
Trong lòng Thường Như thở phào một hơi, tự an ủi bản thân: Ta vẫn còn có ích , ta có thể giúp đỡ, đại nhân sẽ không mặc kệ ta, sẽ không mặc kệ Tranh Nhi.
Nhìn dáng vẻ lo được lo mất của nàng ta, trong lòng Đồ Hoa lại cảm thấy như có con sâu đang không ngừng gặm cắn máu thịt, không đau đớn dữ dội nhưng lại khiến nàng đứng ngồi không yên.
Nàng lặng lẽ thở ra một hơi, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nói: “Tống phủ còn giữ lại thuốc này hay không?”
Thường Như suy nghĩ một hồi lại trả lời: “Có, quản gia cứ mấy ngày lại đi qua một lần, một lần là bảy ngày thuốc.”
Lúc này Đinh Nghị lại đi tới: “Đại nhân, đã kiểm tra xong, Tống đại nhân không bị hù chết mà là bị độc chết.”