Đồ Hòa đành phải tới phòng nghiệm thi ở Đại lý tự, thi thể Tiều Ôn đang đặt ở đây.

Nàng không xác nhận danh tính người chết có phải là Tiều Ôn hay không mà nhấc chân đi về hướng ngược lại: “Đinh Nghị, nghiệm thi đi.”

Phạm Hiểu Địch thấy nàng không xem, hỏi: “Đại nhân ngài không xem sao?”

Đồ Hòa dừng bước quay người lại, ánh nắng từ cửa sổ để lại những đốm sáng loang lỗ trên mặt nàng, ánh mắt sâu thẳm dò xét như một mũi tên lao tới, nàng bình tĩnh hỏi: “Ngươi cảm thấy Kinh Triệu Doãn có thể nhận nhầm ngươi sao?”

Sống lưng Phạm Hiểu Địch đột nhiên lạnh lẽo, vội vàng cúi đầu, lắp bắp nói: “Không, không thể.”

Đồ Hòa đi tới ngồi xuống bàn: “Đưa hồ sơ vụ án của tướng thượng đô hộ Tiền Văn Sơn và giám sát ngự sử Tài Tuấn Thanh tới đây.”

 “Tuân lệnh.” Phạm Hiểu Địch  vội vàng đáp lại, hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, lo lắng đến suýt chút nữa vấp ngã.

Từ trước đến nay đại nhân đều nói một không nói hai, hắn đúng là ăn gan hùm mật gấu mới cố tình nhiều lời hỏi thêm một câu, chẳng lẽ không muốn sống nữa sao?

Sau khi lấy hồ sơ tới hắn phải hít một hơi thật sâu để điều chỉnh tâm trạng, bước chân nặng nề như đi viếng mộ tới phòng nghiệm thi.

Trước khi vào phòng nghiệm thi, hắn lại đứng im hít thêm một hơi thật sâu, sau khi bước một chân vào lại ngừng thở, không dám làm ra chút tiếng động, run rẩy đưa hồ sơ tới.

Đồ Hòa nhận lấy hồ sơ, phất tay một cái ra hiệu cho hắn đi xuống.

Phạm Hiểu Địch vui vẻ như muốn đốt pháo chúc mừng, vừa xoay người đã không còn nhìn thấy bóng.

Đồ Hòa  nhìn thông tin ít ỏi ghi trong hồ sơ, đây là hồ sơ vụ án của mấy quan viên mới chết, bên trên ghi rõ tình trạng tử vong, mắt lồi ra, chảy máu, mở miệng, răng môi trộn lẫn. 

Nhưng đây chỉ là những hiện tượng bên ngoài được ghi lại, không cách nào biết được bên trong có chuyện gì. Người nhà hai quan viên này sống chết không cho nghiệm thi, dẫn đến vụ án cho đến hiện tại đều không có tiến triển. Những tin tức có được sau khi tìm được đều nói là bị hù chết.

Nàng vẫn luôn mang theo thái độ nghi ngờ với chuyện này, càng không tin lời đồn ma quỷ.

Nàng nghiêm túc nhìn hồ sơ vụ án cho đến khi bị Đình Nghị cắt ngang.

Đinh Nghị nói: “Đại nhân, nghiệm xong rồi.”

Nàng đặt hồ sơ trong tay xuống: “Như thế nào?”

Đinh Nghị trả lời: “Người chết thật sự là Binh Bộ thị lang Tiều đại nhân, nguyên nhân tử vong là do mũi tên xuyên qua cổ họng, một kích mất mạng, trên người còn bị trúng tên ở những nơi khác, trong đó có ba vết ở cẳng chân, đầu gối và đùi trái, ba dấu này khiến hắn không thể đi được, vết thứ tư là điểm trí mạng, xuyên qua cổ họng, ngoài ra trước ngực còn gãy hai xương sườn, sau khi chết bị một đồ vật rất lớn chạm vào, căn cứ vào dấu vết trên móng tay và quần áo có lẽ vị trí bị giết  là gần nơi tìm thấy thi thể. Hơn nữa, dựa trên vết thương trên cổ họng của người chết, có thể suy ra chiều cao của người giết hắn tầm năm thước….”

Hắn đột nhiên không nói được nữa.

Đồ Hòa thấy hắn không nói tiếp, ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đang nhìn mình, nàng theo ánh mắt cúi đầu xuống mới nhận ra mình vẫn còn đi giày đêm qua, bên cạnh đế giày còn dính bùn đất.

Hơn nữa nàng lại cao vừa năm thước một tấc.

Đinh Nghị ý thức được bản thân mình thất lễ, vội vàng thỉnh tội: “Đại nhân thứ tội, hạ quan chỉ nhất thời vội nghĩ đến đặc điểm của sát nhân, không may xúc phạm đến ngài.”

Đồ Hòa lại vô cùng bình thản nói: “Không sao, thu dọn gọn gàng thi thể của Tiều thị lang gọi người nhà hắn tới nhận xác.”

Đinh Nghị chỉ đáp: “Tuân lệnh.”

 “Đại nhân! Không hay rồi!”

Phạm Hiểu Địch vội vàng chạy vào như khỉ bị bỏng mông: “Đại nhân, xảy ra chuyện!”

Đồ Hòa ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Nói.”

Phạm Hiểu Địch mồm to thở gấp: “Người ngài phái tới Tống phủ quay về bẩm báo, nói…nói…nói trời còn chưa sáng Tống phu nhân đã phát tang, chôn Tống thị lang.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đồ Hòa ném hồ sơ lên bàn: “Vậy tại sao bây giờ mới báo?”

Ánh mắt nàng sắc bén như lưỡi kiếm sắp ra khỏi vỏ, khí lạnh bức người khiến người xung quanh không thể động đậy.

Phạm Hiểu Địch lập tức quỳ gối xuống đất, lo sợ nói: “Bọn họ ngủ từ đêm qua tới bây giờ, mới vừa tỉnh.”

Hắn thật sự muốn mắng chết mấy người này, lúc trước hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi miệng sói, bây giờ thì ngược lại trực tiếp chọc cho con hổ này tức giận luôn.

Đinh Nghị và Phạm Hiểu Địch đều nín thở, Phạm Hiểu Địch quỳ dưới đất không dám động đậy, trong lòng chỉ đang nghĩ liệu có còn toàn mạng bước khỏi cánh cửa này hay không.

Đồ Hòa mặt mày u ám: “Để bọn hắn đi nhận hai mươi gậy, tìm người tới chỗ đêm qua bọn họ ăn uống nhìn xem, nếu có cơm thừa canh cặn lập tức thu hồi, còn nữa, bắt Tống phu nhân đến Đại lý tự, để Cao thiếu khanh tới thẩm tra.”

Phạm Hiểu Địch nghe đến đây lại buột miệng hỏi một câu: “Thẩm cái gì?”

Đồ Hòa nhìn qua hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Phạm Hiểu Địch chỉ hận không thể vả vào miệng mình một cái, có phải hắn chê mạng mình quá dài hay không? Lại lắm lời!

Hắn nhanh chóng dập đầu nói: “Hạ quan lập tức đi làm ngay.”

Đinh Nghị nói: “Đại nhân hiện tại nên làm sao, nếu muốn biết có bị độc chết hay không cũng chỉ có thể nghiệm thi mới biết được.”

Đồ Hòa nhìn ra ngoài cửa, lại cúi đầu nhìn hai phần hồ sơ trong tay mình, ngón tay khẽ gõ lên trên, nói: “Tối nay ngươi chuẩn bị nghiệm thi.”

 “Hả?” Đinh Nghị chưa kịp phản ứng.

Đồ Hòa không nói thêm lập tức rời đi.

Đêm dài, bên ngoài tối đen cũng chỉ có vầng trăng trên trời cùng đèn lồng trong tay.

Đồ Hòa dẫn Đinh Nghị đi về phía tây ngoại thành, Đồ Hoà đi trước, Đinh Nghị đi theo, trên con đường yên tĩnh đến cả tiếng chim kêu cũng không có chỉ có tiếng bước chân của hai người.

Trong lòng Đinh Nghị âm thầm suy nghĩ, bọn họ đang muốn làm gì? Hơn nữa Đồ Hòa còn đặc biệt dặn hắn mang đồ nghiệm thi theo cho nên bọn họ muốn đi nghiệm thi mà đúng không? Tại sao lại phải tới nơi hoang vắng này.

Chỉ là hắn vẫn không nói ra.

Trong lúc hắn còn đang do dự, Đồ Hòa đã mở miệng trước: “Là Tống phu nhân cho người hạ thuốc mê.”

Đinh Nghị phản ứng lại mới nhận ra nàng đang nói chuyện buổi sáng, nhưng chuyện này có liên quan gì đến bọn họ?

Hắn suy nghĩ một lát, chậm rãi mở miệng: “Chúng ta….”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có thứ gì đó từ trong bụi cỏ nhảy ra.

Đồ Hòa đứng lại, không có phản ứng, Đinh Nghị lại bị dọa cho chết khiếp, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất.

Bốn bóng người màu đen từ trong bóng tối hiện ra, một người trong đó lên tiếng: "Đinh Bất Câu."

Đồ Hòa trả lời một câu: “Tạo bất bạch.”

Đinh Nghị nghe ra tiếng người mới dám thở phào một tiếng, kinh ngạc nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó xác nhận là người liền đứng thẳng dậy.

Người lên tiếng trước cười nói: “Gọi ta là Phạm lão đại là được, đây là Phạm lão nhị, Phạm lão tam, Phạm lão tứ.”

Hắn chỉ vào ba người bên cạnh nói.

Đồ Hòa chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu.

Phạm lão đại thấy nàng lạnh lùng như thế, lại bĩu môi có chút không vui, nhưng nghĩ tới đây là kim chủ nên chỉ có thể nuốt hết bất mãn trong lòng không nói gì, dẫn theo ba huynh đệ dẫn đường đi trước. Đồ Hòa đi theo phía sau bọn họ, tiếp tục đi thẳng.

Dưới ánh trăng có thể nhìn ra bốn người đang làm chuyện mờ ám, đến lúc này Đinh Nghị vẫn không biết bọn họ muốn làm gì.

Hắn xấu hổ, cả đời hắn hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này, nhưng nghĩ đến người trước mặt là đại nhân lại cảm thấy có lý.

Hắn tiến về phía trước hai bước, đuổi theo Đồ Hòa, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, không phải ngài có ý đó sao?"

Thậm chí hắn còn cảm thấy nói ra hai chữ đó là bất kính.

Đồ Hòa thản nhiên mà nói: “Đúng vậy.”

Vốn dĩ nàng cũng không muốn làm đến mức này, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể làm như vậy. Hiện tại các quan viên trong kinh thành liên tục  bị giết, nguyên nhân chết không rõ, tình trạng tử vong khiến người ta phải suy nghĩ, huống chi hiện tại trong cung cũng bắt đầu lan truyền chuyện “ma ám” khiến lòng người hoảng sợ. Lời đồn trong cung ngoài phố liên tục tràn ra, hầu như đều nói có liên quan đến tân đế Lý Quan Kỳ, nói hắn không xứng làm hoàng đế nên bị trời cao trừng phạt. Nếu còn để chuyện này tiếp tục lan ra, chuyện vô căn cứ thành thật đến lúc đó Lý Quan Kỳ cũng không yên. Cách tốt nhất ngăn cản lời đồn là điều tra rõ sự thật, nhưng người nhà quan viên lại nhất quyết không phối hợp, thậm chí còn dám lén chôn người. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Đạo cao một thước, ma cao một trượng, không có gì phải lo.

Đinh Nghị cũng kinh ngạc với cách làm của Đồ Hoà, càng khiến hắn không thể hiểu được thái độ ung dung bình thản của nàng.

Đồ Hòa nhìn biểu cảm của hắn, nàng cũng đã đoán được chuyện này đối với người khác là điên rồ đến mức nào: “Nếu ngươi không muốn….”

Ta thật sự có lựa chọn sao? Rõ ràng ngài không để ta nghĩ......

Đinh Nghị nuốt nước miếng trong miệng, cắn chặt răng, nói: “Hạ quan có thể.”

Nếu có thể báo đáp một phần ân tình, muốn hắn làm gì cũng được, hắn không thể vi phạm lời thề trong lòng.

Bọn Phạm lão đại nghe hai người nói chuyện lại cười nói: “Theo ta thấy, ta kính các ngươi đều là nam tử, chúng ta ăn chén cơm kiêng kỵ này cũng thôi đi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người cho chúng ta bạc để đào mộ đấy.”

Hắn cười lớn, ba người bên cạnh cũng cười theo.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã cười không nổi,  trong bóng tối mơ hồ vang lên tiếng khóc yếu ớt ngắt quãng của nữ tử.

Sau khi tiếng cười của họ dừng lại, tiếng khóc thảm thiết lại càng thêm rõ ràng.

Phạm lão đại nói trước: “Có phải có tiếng khóc hay không?”

Đến chính hắn cũng không nhận ra giọng nói của mình đang run rẩy.

Phạm lão nhị ngừng thở nói: “Ta cũng nghe thấy, hình như là tiếng khóc của nữ nhân.”

Người nhỏ nhất trực tiếp nhảy thẳng vào lòng người bên cạnh: “Chẳng lẽ có ma?”

Phạm lão đại vội vàng mắng: “Nói bừa cái gì!”

Sao có thể nói ra được? Thứ này có thể tùy tiện nói ra sao?

Phạm lão tứ nghẹn ngào nói: “Nếu không tại sao hơn nữa đêm rừng núi hoang vắng còn có thể là cái gì? Chẳng lẽ lại là người thật?”

Có nữ nhân nào mà to gan như thế? Hắn không tin!

Phạm lão đại mắng: “Câm miệng!”

Đồ Hòa cũng không ngờ bọn họ sẽ như vậy, nói thẳng: “Các ngươi đã làm loại chuyện này còn sợ ma sao?”

Phạm lão đại bị câu nói của nàng làm mất hết mặt mũi, đạp Phạm lão tứ một cái: “Ma quỷ cũng phải sợ chúng ta! Đi thôi.”

Phạm lão đại lấy khí thế đi phía trước, ba tiểu đệ của hắn cũng chỉ có thể theo sau.

Đồ Hòa bình tĩnh bước đi.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.

Chờ đến khi bọn họ đến trước cửa mộ tổ tiên Tống gia, gần như có thể kết luận tiếng khóc này bắt nguồn từ đây.

Lúc bọn họ vừa tới không ngờ cửa lại đột nhiên mở ra.

Một cơn gió lớn thổi qua, thổi tắt ánh nến trong đèn lồng, người nào người nấy đều nổi da gà.

Hai chân Phạm lão tứ mềm nhũn muốn gục xuống, cũng may bên cạnh có Phạm lão tứ đỡ hắn, Phạm lão tứ nhỏ giọng gọi: “Lão đại, chúng ta thật sự phải đi vào sao?”

Đồ Hòa móc mồi lửa ra thổi một hơi ánh lửa sáng lên, nàng thắp lại ánh nến bên trong đèn lồng đi thẳng vào mộ tổ tiên Tống gia: “Ta cũng muốn xem là ma quỷ nào dám gây chuyện trước mặt ta.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play