Mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, nhưng bầu trời đã tối sầm vì mây đen che khuất.
Đồ Hòa nói có manh mối, khăng khăng muốn xuất cung, Lý Quan Kỳ không còn cách nào chỉ có thể đồng ý với nàng, nàng kiên cường chống đỡ thân thể yếu ớt, đi đường cũng không vững.
Nàng khó khăn lắm mới đi tới cửa cung, xe ngựa quen thuộc đã đợi từ lâu, người lái xe cũng chính là ngỗ tác Đinh Nghị luôn đi theo bên cạnh nàng.
Diện mạo hắn thô kệch, dáng người lại cường tráng nhìn qua khiến người khác có hơi sợ hãi, nhưng lúc hắn làm việc lại khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài, làm việc gì cũng nghiêm túc, gan lớn lại thận trọng, tay nghề nghiệm thi cũng là rất tốt.
Thấy Đồ Hòa đi ra, hắn đánh xe tới gần, nhảy xuống chuẩn bị ghế ngồi.
Lúc Đồ Hòa lên xe mới nhỏ giọng nói: “Tống phủ đã đóng chặt cửa, cũng không mời cả trà sư, mọi việc chỉ có mình quản gia nhà hắn xử lý.”
Đồ Hòa mở rèm đi vào trong xe: “Đi qua nhìn xem.”
Nàng yếu ớt nói, mồ hôi không ngừng chảy ra, giữa lông mày liên tục đập mạnh, cả đầu đau nhức dữ dội. Nàng dựa vào thành xe, nhắm mắt hít một hơi thật sâu.
Xe ngựa bắt đầu di chuyển, nhưng bên trong lại ngột ngạt khó chịu như không khí đông đặc, nàng kéo rèm để không khí bên ngoài lọt vào nhưng cũng chẳng có mấy tác dụng, thời tiết trước khi trời mưa vẫn luôn tra tấn người như vậy.
Nàng đột nhiên hỏi: “Trần đại phu nói thế nào?”
Đinh Nghị thở dài, chán nản nói: “Làm phiền đại nhân quan tâm, nương của hạ quan bệnh nặng khó trị, Trần đại phu cũng nói chỉ có thể cố gắng uống thuốc kéo dài, nhưng linh chi quá đắt, bây giờ cũng chỉ có thể đi bước nào xem bước đó.”
Đồ Hòa vẫn nhắm mắt, không hề có chút xao động, chỉ nói: “Nếu cần tiền cứ đến chỗ Tiểu Tinh.”
Hắn vô cùng kích động, trong lòng lại càng thêm cảm kích, cha hắn cũng từng là ngỗ tác lại vướng vào một bản án cũ, không chỉ mất mạng vô ích còn liên lụy đến mẫu thân bị người ta hạ độc để lại bệnh cũ. Hắn biết nghiệm thi nhưng người đó là cha hắn, hắn cũng không dám làm, là Đồ Hòa thưởng thức hắn trọng dụng hắn, còn vẫn luôn giúp hắn tìm đại phu chữa bệnh cho mẫu thân.
Ân tình này hắn cũng không biết nên trả thế nào cho hết.
Đồ Hòa cũng chỉ nói như bình thường: “Tay nghề của ngươi tốt, xứng đáng được như vậy.”
Đinh Nghị cười khổ, không biết đại nhân có nhận ra hay không, mỗi lần đều chỉ nói như vậy, chưa từng có thêm một chữ.
Xe ngựa đi tới Tống phủ, Đồ Hòa xuống xe ngựa mới phát hiện cửa lớn thật sự đã đóng chặt, trên cửa đã dán bảng ngữ, dựng cột cờ, Đinh Nghị đi tới gõ cửa.
Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra, một nam tử có vẻ là quản gia bước ra, vừa nhìn thấy Đồ Hòa, hai mắt mở lớn lại theo bản năng muốn đóng cửa lại.
Đồ Hòa tay mắt lanh lẹ, tiến lên một bước cản lại, lúc nhìn về phía quản gia, ánh mắt vô cùng sắc bén: “Đóng cửa làm gì?”
Khí thế núi lớn đè ép.
Quản gia hơi ngả người về phía sau, sợ hãi trả lời: “Đại nhân, vẫn chưa tới giờ đồng liêu tới phúng viếng.”
Đồ Hòa lạnh lùng trả lời: “Lần này ta tới đây không phải để phúng viếng, là vì….”
Quản gia cắt ngang: “Không được!”
Đồ Hòa nheo mắt, lộ ra hơi thở nguy hiểm: “Xem ra ngươi biết ta là ai.”
Quản gia dang rộng hai tay ngăn cản như bất chấp tất cả: “Đúng vậy, bất kể như thế nào ta cũng không thể để ngài vào.”
Đồ Hòa hạ tay đang chặn cửa xuống: “Vậy ngươi biết hiện tại ngươi đang cản trở việc điều tra của Đại Lý Tự không?”
Quản gia thấy Đồ Hòa bỏ tay xuống, trong mắt hiện lên một tia vui mừng, cũng buông tay ra khỏi cửa, cúi đầu thật sâu chắp tay hành lễ: “Phu nhân đã ra lệnh cho tiểu nhân, làm gì cũng không thể cho Đồ đại nhân vào trong, mong đại nhân không làm khó tiểu nhân, ngài mang theo ngỗ tác tới đây không ai dám cho ngài vào cửa.”
Mây đen không biết đã phủ kín đỉnh đầu từ khi nào, bầu trời đã tối sầm, Đồ Hòa liếc mắt nhìn giấy báo trên cửa, quay người lại chỉ để lại một câu: “Bắt quản gia này ném vào ngục.”
Quản gia vừa nghe bị tống vào ngục, liền quỳ xuống, không ngừng quỳ lạy: "Đại nhân, đại nhân tha mạng.”
Đồ Hòa không thèm để ý, nhanh chóng rời đi.
Mưa lớn mang theo màn đêm ập đến, đêm nay lại là một đêm mưa.
Bên ngoài kinh thành, tiếng vó ngựa hòa lẫn với tiếng mưa càng để lộ rõ nỗi lo lắng của người qua đường.
Binh Bộ thị lang Tiều Ôn vội vàng cưỡi ngựa chạy về trong kinh, hắn ở Lũng Hữu nghe được chuyện của Tống Nhân Huy liền vội vàng chạy xuyên đêm về kinh thành.
Đêm đã khuya, trời mưa lớn, hắn chỉ có thể cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người cản đường.
Người nọ đội mũ có rèm mặc áo tơi không nhìn rõ là ai.
Nhưng giữa đêm mưa lại xuất hiện một người như vậy khó tránh khỏi khiến lòng người hoảng sợ, Tiều Ôn cảnh giác thít chặt dây cương, tay đặt trên kiếm còn hơi run rẩy.
Võ công của hắn không tốt, đối phó với mấy trò mèo ba chân còn được, nhưng nếu thật sự gặp phải người từng học vỡ, hắn thật sự không phải đối thủ của người ta. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Hắn lo lắng nhìn chướng ngại vật trước mặt, người trước mặt cuối cùng cũng ngẩng đầu lên: “Tiều thị lang đến có hơi muộn, ta đã chờ rất lâu."
Lúc này Tiều Ôn mới nhận ra người trước mặt chính là Đại lý tự khanh Đồ Hòa!
Trong lòng hắn dần thả lỏng, cảm thấy có lẽ đối phương chỉ tới hỏi chuyện mà thôi. Dù sao Tống Nhân Huy đột nhiên bị giết, cứ vừa nghĩ tới là trái tim trong ngực hắn lại lên tới cổ họng, nhưng ở kinh thành này căn bản không có ai biết hắn vội vàng trở về.
Nước mưa đã làm ướt mái tóc, thân thể lạnh ngắt, bàn tay cũng vì cầm dây cương quá lâu mà cứng đờ, hắn bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Đã muộn thế này, Đại lý tự khanh còn ở đây chờ hạ quan là vì chuyện gì?”
Đồ Hòa nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, thốt ra hai chữ: "Giết ngươi."
Đôi mắt đó sáng ngời, trong đêm mưa tầm nhìn hạn chế này, vừa nhìn vào đã bị thứ bóng đen như mực nuốt chửng.
Thân thể Tiều Ôn vừa nghe được hai chữ này không ngừng run lên, giờ phút này hắn không thể không tin người này thật sự tới đây lấy mạng mình, chỉ là hắn không nhớ mình đắc tội với Đồ Hòa chỗ nào, chỉ có thể nói: “Hạ quan có chỗ nào đắc tội với Đại lý tự khanh sao?”
Đồ Hòa cũng lười nói nhảm với hắn, trực tiếp kích hoạt công tắc mũi tên trong tay áo, một mũi tên lạnh cắt xuyên màn mưa, bắn về phía Tiều Ôn.
Tiều Ôn lập tức quay đầu ngựa tránh mũi tên, nhưng hắn đã đoán sai, mũi tên thực sự nhắm vào con ngựa, ngựa bị giật mình mất không chế hất văng hắn xuống đất.
Hắn lăn lộn trong vũng bùn mấy vòng mới dừng lại, hai mắt mờ đi, xương cốt như gãy vụn, nằm trên đất không đứng dậy được.
Đồ Hòa nhảy xuống ngựa, chậm rãi đến gần.
Từng bước một, như ác quỷ tới đòi mạng.
Tiều Ôn chịu đựng đau đớn bò dậy, nhưng đau đớn trên người làm hắn vừa bò dậy lại ngã xuống, tay chống dưới đất, hoảng sợ bò trên mặt đất, đứt quãng nói: “Vì …..sao lại muốn…giết ta?”
Tay chân vội vàng vàng bò tới dựa vào thân cây, không ngừng thở dốc.
Đồ Hòa chắp tay sau lưng thong thả đi tới, cúi người nhìn thẳng vào hắn, cười nói: “Tiều thị lang sống an nhàn quá lâu nên quên mất trước đây bản thân mình từng dẫm lên xác của ai để bò lên sao?”
Mưa rơi trên lá tạo thành dòng suối tạt thẳng vào mặt Tiều Ôn, kéo hắn về một đêm hai mươi năm trước, hình như cũng là một đêm mưa như vậy, máu chảy thành sông, tràn ngập mu bàn chân, khuôn mặt Đồ Hòa trước mặt dần dần chồng lên khuôn mặt chết chóc khi đó, hóa thành một đôi bàn tay đẫm máu bóp chặt cổ hắn, toàn thân hắn căng thẳng, lắc đầu không thể tin được, như muốn an ủi chính mình không ngừng lẩm bẩm: “Không thể nào! Không thể nào, không thể nào!”
Hắn không thể tin được, cũng không thể tin được đã nhiều năm như vậy, nàng có thể chịu đựng tới bây giờ.
“Không thể nào!”
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Nói!”
Tiếng gào thét không ngừng hết đợt này đến đợt khác, tơ máu đỏ bừng không ngừng phủ kín hai mắt.
Tròng mắt của hắn chỉ hận không thể rơi luôn ra ngoài, trên trán nổi gân xanh, hắn lại gồng hết sức hét lên: “Nói đi!”
Đồ Hòa nhìn phản ứng của hắn vô cùng hài lòng, khóe môi nàng cong lên, lông mày cong cong, ý cười càng hiện rõ, đôi mắt lại càng lộ ra vẻ nguy hiểm nhìn con mồi sắp chết.
Tiều Ôn hoàn toàn bị khí thế của nàng áp chế, yếu ớt ngã vào thân cây, hai tay nắm chặt đám cỏ dại bên cạnh, dường như chỉ có như vậy mới có được một chút cảm giác an toàn, hắn nhìn Đồ Hoà, nhẹ giọng nói: “Ta chuộc tội, nhiều năm nay, ta đều vất vả làm…”
“Chuộc tội?”
Đồ Hòa như nghe phải chuyện cười, ý cười trên mặt không hề tan đi.
Cảm giác ấm nóng dâng lên rồi lại biến mất, là nước mắt phải không? Hay mưa? Không thể phân biệt được nữa.
“Ngươi còn sống thì không thể gọi là chuộc tội.”
Tiều Ôn khóc nức nở: “Ta vẫn còn vợ con, cầu xin ngươi, ta không muốn chết, ta không thể chết.”
Đồ Hòa mỉa mai “à” lên một tiếng, từng chữ giống như Diêm Vương đang đọc ngày chết:“Ngươi nhất định phải chết.”
Tiều Ôn sợ hãi lên đến đỉnh điểm, cầm bùn đất ném về phía Đồ Hòa, lợi dụng lúc nàng đang tránh né để chạy trốn.
Đồ Hòa phủi sạch bùn đất trên mặt, bắn hai mũi tên về phía Tiều Ôn, nhưng đều trượt, tình trạng thân thể nàng hiện tại không thể tiếp tục chống đỡ được nữa.
Tiều Ôn chạy được một đoạn hơi xa, nhưng đi về phía trước chính là vực sâu.
Đồ Hòa không có do dự, tiếp tục bắn thêm hai mũi tên.
“A” một tiếng gào thống thống khổ vang lên, Tiều Ôn ngã xuống đất, hai mũi tên đều bắn trúng vào chân phải, nhưng ý thức sinh tồn của hắn đã đạt đến đỉnh điểm, hắn rút kiếm bên hông làm nạng chống đỡ cố gắng tìm đường sống.
Lại thêm một mũi tên bắn trúng chân phải.
“Bùm” một tiếng, Tiều Ôn quỳ gối trên mặt đất, nếm thử cảm giác thất bại quá nhiều lần hắn chỉ có thể đổi sang dập đầu cầu xin nàng: “Cầu xin ngươi, năm đó là ta bị ma quỷ mê hoặc, nhưng sau đó ta đã không còn làm chuyện sai trái gì nữa, mỗi ngày ta đều tụng kinh niệm phật. Hơn nữa…hơn nữa chuyện năm đó ta cũng không phải người chủ mưu, ta không muốn chết, ta không muốn chết….”
Cánh tay nàng nâng lên như lá cây bị mưa xuống đập vào.
Nàng cố gắng nhắc nhở bản thân mối thù với hắn, trên bờ vực, trong biển lửa, đôi mắt nàng không thể nào quên.
Chưa từng có ai cho nàng quyền lựa chọn.
Tiều Ôn không ngừng khóc lóc: “Ta chuộc tội, ta giúp ngươi báo thù, ngươi nói ta làm gì ta cũng sẽ làm, cầu xin ngươi, đừng giết ta.”
Nước mưa làm ướt toàn thân hắn, búi tóc trên đầu cũng không ngừng lắc lư.
Bọn họ cần phải trả giá đắt đây là bọn họ nợ nàng.
Nhắm mắt lại lần nữa, ánh mắt nàng quay lại vẻ lạnh lùng, nàng bắn mũi tên cuối cùng như dùng hết hận ý trong người bắn xuyên qua cổ Tiều Ôn.
Một mũi tên như dùng hết toàn bộ sức lực, khoảnh khắc cánh tay rơi xuống, nàng cũng gần như ngã gục.
Nàng rút dao găm trong cổ tay đâm vào ngựa của Tiều Ôn, con ngựa rít lên đau đớn, nhảy dựng lên về phía trước với tốc độ cực nhanh, đụng phải thân thể Tiều Ôn đang nằm trên đất, người hắn bị ngựa đá bay lên, cả người và ngựa đều rơi xuống vực.
Dưới vách núi có một con sông.
Nàng đứng từ xa nhìn vách núi trống rỗng, móc một viên kẹo bên hông ra nhanh chóng bóc vỏ bỏ vào miệng, chờ vị ngọt trong miệng tràn ra nàng mới thoải mái hơn một chút, cũng lấy lại một chút sức lực.
Lúc nàng về đến nhà, mưa bên ngoài đã tạnh.
Bước đi lung lay, lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tiểu Tinh đi tối muốn đỡ lấy nàng lại bị nàng từ chối.
Tiểu Tinh đành phải nói: “Lan Nhân đại sư tới đang chờ ở hậu viện, nô tỳ đi chuẩn bị nước ấm cho ngài trước.”
Nàng ấy vội vàng đi nấu đồ tắm cho Đồ Hoà.
Tiểu Tinh nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, Đồ Hòa còn chưa cởi hết quần áo đã trực tiếp mặc trung y ngồi vào thau tắm, bàn tay run rẩy bóc ba viên kẹo đường nhét hết vào trong miệng, lại cầm lấy bình rượu đã chuẩn bị từ trước ngẩng đầu rót rượu, vị ngọt cùng cảm giác cay nồng đan xen trong miệng, nước ấm bên dưới cũng dần xua tan hơi lạnh trên người, nàng mới dần cảm thấy sống lại.
Tiểu Tinh cẩn thận đi tới, nhẹ giọng nói: “Để nô tỳ giúp ngài.”
Nàng vẫy tay đi.
Tiểu Tinh lo lắng lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình nàng.
Bên cạnh bồn tắm có mấy bình rượu nằm xiêu vẹo, Đồ Hòa từ trong bồn lắc lư đi ra, rõ ràng là đã say.
Nàng cầm lấy vò rượu, loạng choạng đi ra sân sau, đẩy một cánh cửa mà lẽ ra nàng không nên mở ra.
Phía sau cánh cửa kia chính là Hương các, mỗi tầng đều đặt những tấm bài vị chỉnh tề, ở sát tầng thứ ba còn có một bài bị mới làm xong, mực bên trên hình như còn chưa khô hẳn, bên trên viết “Tiều Ôn.”
Một người đang quỳ trên đệm hương bồ, quay lưng lại với nàng, là Lan Nhân.
Hắn đang đọc kinh siêu độ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng tụng kinh đột ngột dừng lại, Lan Nhân dùng tốc độ cực nhanh đứng dậy, lợi dụng chiều cao che khuất tầm nhìn của Đồ Hòa.
Trên mặt hắn vẫn còn hoảng sợ, nhưng lại càng có vẻ dịu dàng, dùng giọng điệu như dỗ dành một đứa trẻ: “Tiểu Hà chúng ta đã nói, ngươi không nên tới căn phòng này.”
Vừa nói xong, hắn lại muốn tát mình mấy cái.
Đồ Hòa ném bình rượu trong tay đi, vò rượu vừa chạm đất đã vỡ thành trăm mảnh, rượu bắn tung tóe vào vạt áo, nàng chất vấn: “Ngươi gọi tên một người chết làm gì?”
Nhưng hai mắt nàng lại đỏ bừng, nước mắt che kín hốc mắt, nàng cứ bướng bỉnh không cho nó chảy ra: “Bọn họ phải đền mạng cho ta.”
Đôi mắt Lan Nhân cũng đỏ lên, tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm Đồ Hòa vào lòng, lấy một cây trâm trâm đâm vào huyệt ngủ của nàng, nàng cứ thế ngã vào lòng hắn.
Tâm trạng vốn đã được kinh Phật xoa dịu lại bắt đầu rối bời.
Ý thức được mình đi quá xa, hắn chỉ có thể đọc “kinh kim cương” bình tĩnh lại.
Hắn bế nàng lên đưa nàng về phòng, đắp chăn cẩn thận.
Rõ ràng hắn vẫn luôn niệm kinh, nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được nhìn mặt nàng hồi lâu.
“Ứng như thị trụ như thị giáng phục kì tâm”*
(*Trích từ Kim cương kinh.)
Hắn thật sự có thể giữ lại tim mình sao?
Cơn mưa lớn đêm hôm trước đã nhường chỗ cho thời tiết nắng đẹp ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Đêm qua Đồ Hòa uống nhiều rượu, buổi sáng tỉnh lại đầu óc không ngừng đau nhức.
Nàng quay về giường như thế nào, nàng cũng không nhớ rõ.
Nàng xoa đầu, khó chịu bước ra khỏi phòng, Tiểu Tinh đã bưng một chén canh giải rượu đi tới.
Nàng nhận lấy, dò hỏi: “Lan Nhân đâu?”
Nàng uống quá say, trí nhớ có chút mơ hồ, nhưng trong đầu lại có những hình ảnh rối loạn khiến nàng không thể phân biệt được đó là mơ hay là chuyện thật sự đã xảy ra.
Tiểu Tinh đáp: “Lan Nhân đại sư vẫn theo thói quen, đêm tới sáng lại đi.”
Quên đi.
Nàng uống một miếng canh giải rượu mới ra ngoài.
Đinh Nghị đã chờ ngoài cửa.
Thấy nàng ra ngoài liền hỏi: “Đại nhân đúng là liệu sự như thần, bọn họ thật sự đã bỏ rất nhiều tiền ra ngoài mời trà sư, hắn chính là người được hai quan viên xảy ra chuyện kia thuê tới. Bọn họ dùng tiền bịt miệng hắn, chỉ là người này vừa uống rượu đã không biết giữ mồm giữ miệng, tùy tiện hỏi mấy câu đã lộ ra hết.”
Thật ra mọi chuyện đều đã nằm trong dự đoán của nàng, trà sư này cũng là một âm dương sư, chữ viết trên cửa lớn hôm qua cũng là của hắn. Hiện tại đã xác nhận, nàng nói: “Đi, tới Tống phủ.”
“Đại nhân!”
Tuần bộ của Đại lý tự Phạm Hiểu Địch cưỡi ngựa đi tới.
Đồ Hòa hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Phạm Hiểu Địch nhảy xuống ngựa, khom người nói: “Kinh Triệu Phủ đưa một thi thể tới là Binh Bộ thị lang Tiều Ôn.”