Tiểu Tinh mở ô giấy dầu, lội qua lớp vũng nước tích tụ trên mặt đất chạy tới cửa lớn.

Có lẽ do gõ cửa đã lâu cũng không nghe trong viện có động tĩnh gì nên tiếng gõ cửa càng thêm gấp gáp.

Tiểu Tinh chạy đến trước cửa, nhanh chóng kéo chốt mở cửa.

Người ngoài cửa căn bản không có chuẩn bị, theo quán tính nghiêng người về phía trước, lại nhanh chóng lùi về sau, thấy cửa mở, lập tức tươi cười, khách khí hỏi: “Đại lý tự khanh có nhà không?”

Tiểu Tinh thấy người tới mặt mày tuấn tú, dáng vẻ cũng chính trực nhìn không giống người xấu, đề phòng trong lòng cũng giảm bớt, trả lời: “Ngươi là người ở đâu? Tại sao lại tới tìm công tử nhà ta?”

Người ngoài cửa cười đáp: “Tại hạ Tả Thiên Ngưu Vệ - Thư Trung, đặc biệt phụng mệnh bệ hạ tới đây, triệu Đại Lý Tự Khanh lập tức vào cung.”

Tiểu Tinh không hiểu mấy chức quan này, chỉ cẩn thận đánh giá Thư Trung, muốn xem hắn nói là thật hay không, dù sao bây giờ cũng đã tới giờ Hợi canh ba, có chuyện gì mà phải muộn như vậy mới xử lý? Không phải giờ này cửa cung cũng đã khóa rồi sao?

Thư Trung lấy lệnh bài trên eo ra, Tiểu Tinh lại không nhận: “Sao ta biết được ngươi đang nói thật hay không?”

Thư Trung  không nói nên lời, hắn không ngờ mình sẽ bị kẹt ở đây, hắn vừa mới nghĩ cách làm thế nào để nàng ấy tin mình lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng từ hành lang truyền đến: “Thư Trung, trong cung có chuyện gì?”

Còn lạnh hơn cả mưa bên ngoài.

Trong lòng hắn vui vẻ, không cần ngẩng đầu cũng biết đây là ai.

Người tới rồi!

Đồ Hòa đã thay quần áo sạch sẽ, không búi tóc, tóc ướt xõa trên vai, nàng đứng dưới mái hiên bị màn mưa che phủ nên không ai nhìn rõ mặt.

Thư Trung ngẩng đầu lên có hơi bất ngờ, hắn cảm thấy nàng có hơi giống nữ nhi, nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý tưởng sai trái trong lòng, nói: “Trong cung xảy ra chút chuyện, bệ hạ mời ngài lập tức vào cung.”

Đồ Hòa nói: “Đã biết.”

Nàng xoay người trở về phòng, lúc đi ra đầu tóc đã búi gọn mặc áo khoác, cầm ô đi tới cửa lên xe ngựa của Thư Trung.

Xe ngựa phi nhanh trên con đường vắng, Đồ Hòa nhắm mắt thưởng thức mùi trầm hương trên xe, tiếng mưa bên ngoài dần rời xa nàng, chỉ còn lại thể giới nhỏ bé này.

Nàng nói với Thư Trung: “Trong cung có chuyện gì?”

Thư Trung giải thích rõ ràng cho nàng mọi chuyện đã xảy ra.

Ngoài cửa Duyên Hỉ, xe ngựa dừng lại, thái giám đợi đã lâu, Tào Phối thấy Đồ Hòa bước khỏi xe ngựa, tiến lên cười chào hỏi: “Bệ hạ chờ đại nhân đã lâu, cuối cùng ngài cũng tới.”

Thư Trung nhíu mày: “Sao ngươi lại tới đây?”

Tào Phối cười đáp: “Đương nhiên là tới đón các ngươi.”

Thư Trung không muốn nói nữa, hắn không thích người tâm địa gian xảo như Tào Phối. 

Đồ Hòa hờ hững gật đầu ra hiệu: “Làm phiền dẫn đường.”

Tào Phối mặt nóng dán mông lạnh, trong lòng tức giận muốn chết lại không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể cắn răng dẫn Đồ Hoà tới Tử Thần Điện.

Quan viên khác thấy hắn còn phải nịnh bợ một câu Tào thiếu giam, chỉ có một mình Đồ Hòa, một quan tứ phẩm nhỏ bé lại ỷ vào mình là hồng nhân trước mặt tân đế mà không để hắn vào mắt, quả là đáng giận.

Đã là đêm khuya nhưng Tử Thần Điện vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Tào Phối mở cửa điện chờ Đồ Hòa đi vào mới đóng cửa lại.

Bệ hạ nói chỉ cho một mình nàng vào.

Chờ cửa điện đóng lại, Thu Trung cũng rời bước ra ngoài, Tào Phối nhìn mưa rơi bên ngoài, hừ lạnh một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng qua chỉ dựa vào thân thể leo lên mà thôi, có gì mà cao quý. Phong thủy thay đổi, sẽ có một ngày lật xe! Hừ!”

Hắn nhìn mưa bên ngoài, trong lòng lại tức giận, hôm nay trời thật sự rất lạnh, Trần Xuyên kia đúng là vô dụng, cũng không biết tân đế coi trọng hắn điểm nào, lại có thể để hắn nhanh chóng trở thành nội thường hầu, chỉ mới có chút chuyện đã bị dọa thành như vậy, còn làm hại mình phải trực ban, chỉ tiếc bầu rượu đã làm ấm rồi.

Hắn càng muốn trong lòng càng phiền muộn, thấy một thái giám vội vàng chạy qua, hắn nhận ra người này, hắn là tiểu đồ đệ của Lương nội thị, tên là gì nhỉ? Đúng rồi! Là Kim Bảo!

Hắn bước được vài bước mới dám kêu: “Kim Bảo!”

Kim Bảo đang vội vàng bước đi nghe có người gọi mình liền dừng lại, vừa nhìn thấy Tào Phối, vội quay người chạy tới: “Tào thiếu giam.”

Trên mặt Tào Phối lộ ra nụ cười gian xảo, nói thẳng: “Hôm nay trời lạnh,người ta cũng không khỏe, tối nay ngươi gác đêm ở đây đi, tai mắt cẩn thận một chút đừng để ảnh hưởng tới bệ hạ.”

 “Hả?” Kim Bảo gần như buột miệng thốt ra, có chút khó xử nhìn Tào Phối, sợ hãi nói: “Nhưng sư phụ….”

Tào Phối trực tiếp đánh Kim Bảo ngã xuống đất, chỉ thẳng vào mũi hắn: “Vô dụng, không muốn sống nữa có phải không? Trong cung này chỉ có một chủ tử? Sư phụ ngươi thì là cái thá gì?”

Kim Bảo sợ hãi, quỳ trên mặt đất dập đầu: “Thiếu giam tha mạng! Thiếu giam tha mạng! Kim Bảo không dám nữa!”

Tào Phối móc khăn trong tay áo ra, lau tay: “Đồ chó, đừng để có thêm lần nữa.”

Nói xong còn ung dung bước đi.

Đồ Hòa đi vào điện đã nhìn thấy Lý Quan Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, quấn chặt chăn chỉ để ló đầu ra ngoài, nhìn qua như đã ngủ say nhưng sắc mặt lại không tốt, co ro một chỗ vô cùng đáng thương.

Đồ Hòa đi tới gần, hành lễ: “Thần khấu kiến bệ hạ.”

Lý Quan Kỳ lập tức tỉnh dậy, thấy người trước mặt là Đồ Hòa, cũng không thèm xỏ giày vội nhảy xuống giường lao tới trước mặt Đồ Hòa ôm chặt nàng.

Tất cả bình tĩnh vừa rồi đều biến mất, hiện tại hắn chỉ muốn gọi lớn, làm ta sợ muốn chết!

Vóc người hắn cao lớn lúc ôm chặt nàng liền kéo nàng nằm gọn trong ngực, hắn ngửi được mùi hoa đào nhàn nhạt cùng mùi bồ kết trên người nàng, còn có mùi rượu hòa quyện với nhau, xoa dịu tâm trạng bất an trong lòng, cũng xóa bỏ mùi tanh tưởi còn sót lại trong mũi hắn. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đồ Hòa bị cái ôm này dọa sợ, nàng chưa từng nghĩ tới hắn sẽ nhào lại đây, đợi đến khi nàng kịp phản ứng lại đã đẩy mạnh hắn ra. ( truyện trên app T𝕪T )

Lần này nàng dùng sức rất lớn, Lý Quan Kỳ trở tay không kịp đứng không vững ngã thẳng xuống đất.

Lý Quan Kỳ bị làm cho choáng váng, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi cảm thấy dưới mông hơi đau, mới bĩu môi oan ức nói: “Sao ngươi lại đẩy ta?”

Đồ Hòa sửng sốt, giọng điệu càng thêm lạnh lùng, giống như tảng băng đè nặng xuống: “Bệ hạ, người muốn làm gì?”

Lý Quan Kỳ không ngờ nàng sẽ hung dữ như vậy, lại càng khiến hắn bối rối, chỉ có thể nói: “Mọi người đều là huynh đệ, ta sợ, ôm ngươi một chút thì có làm sao?”

Đồ Hòa:......

Nàng chỉ có thể cắn răng nói: “Thần không thích những hành động thân mật như vậy.”

Dừng một chút, nàng mới đổi chủ đề: “Bệ hạ có thể nói rõ tình huống lúc đó hơn được không? Người thấy cái gọi là “ma” đó ở đâu?”

Cái gọi là ma? Trời đất, đúng là quá nguy hiểm, hắn căn bản không tin.

Lý Quan Kỳ từ dưới đất bò dậy, xoa cái mông còn đau nhức, bực bội nói: “Ngày mai rồi tra, khuya lắm rồi, đi ngủ đi.”

Đồ Hòa khó hiểu nhìn hắn: “Bệ hạ gọi ta vào cung không phải vì muốn tra rõ chuyện này sao?”

Lý Quan Kỳ liếc mắt nhìn Đồ Hòa: “Nếu ta không nói như vậy, ngươi sẽ đến sao?”

Đồ Hòa á khẩu không nói nên lời, đành phải nhắc nhở: “Bệ hạ chú ý xưng hô.”

 “Biết rồi biết rồi.” Lý Quan Kỳ không kiên nhẫn nói.

Hắn ồn ào một hồi lại chui vào trong chăn, quay lưng về phía Đồ Hòa:“Tắt đèn đi trẫm muốn ngủ.” 

Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “trẫm”.

Đồ Hòa bất đắc dĩ thở dài một hơi, từ trước đến nay nàng đều không có cách nào với hắn.

Nàng tắt hết nến trong điện, chỉ chừa lại một chút ánh sáng vừa không ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn nhưng vẫn đủ để nhìn đường, làm xong mọi chuyện, nàng mới nói: “Nếu đã không còn việc gì, thần xuất cung trước.”

Lý Quan Kỳ nhảy dựng lên, nghiêm túc nói: “Không được! Hôm nay ngươi phải ở đây.”

Đồ Hòa cau mày, nói: “Bệ hạ, không hợp......”

“Ngươi còn dám kháng chỉ?” Lý Quan Kỳ cao giọng nói.

Nàng không nói gì, yên lặng tới bên cạnh trường kỷ.

Lúc này Lý Quan Kỳ mới tươi cười đắc ý, hóa ra làm Hoàng thượng không phải không có chỗ tốt, ít nhất hắn nói một không ai dám nói hai.

Hắn đạt được mục đích, cũng không tức giận chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: “Đồ Hòa, ngươi uống rượu sao?”

 “Ừ.” Nàng lạnh nhạt đáp lại một tiếng.

Ánh sáng mờ ảo, cung điện yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nói chuyện nho nhỏ của hai người.

 “Ta ngửi được mùi hoa đào trên người ngươi, còn có mùi rượu gạo.”

 “Mũi bệ hạ thật thính.”

Lý Quan Kỳ đắc ý nói: “Đương nhiên, mũi ta rất thính không kém chó chút nào đâu.”

Hắn còn đang chờ Đồ Hòa nói gì đó, lại nghe nàng nói: “Mau ngủ đi, khuya rồi.”

Hắn còn chưa muốn ngủ, lại tìm một chủ đề khác: “Vừa ngửi được mùi hoa đào ta lại muốn ăn hoành thánh ở ăn Mãn Nguyệt Lâu, tính thời gian hẳn là đã có hoành thánh hoa đào rồi.”

Đồ Hòa vẫn giữ tác phong như cũ: “Bệ hạ không thể ăn đồ ăn ngoài cung.”

Lý Quan Kỳ cũng không còn tức giận, thiếu kiên nhẫn như trước, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ta biết, ta chỉ nhớ mùi vị đó mà thôi.”

Giống như một đứa trẻ luôn muốn ra ngoài chơi, một ngày nọ, sau khi bị mất một chân, nó đã khóc, trở nên cáu kỉnh và khổ sở, nhưng cũng không thể không chấp nhận sự thật.

Trong lòng Đồ Hòa dâng lên cảm giác đau lòng, nhưng vẫn không trả lời.

Hắn còn nói thêm: “Đồ Hòa, ngươi có tin vào ma quỷ hay không, hôm nay trong cung có ma, thật sự rất đáng sợ, ngoài cung còn có quan viên chết không rõ nguyên nhân. Sổ con ngươi dâng lên đều nói lúc chết bọn họ rất đáng sợ, giống như là bị hù chết, có phải đám ma quỷ đó chạy tới trong cung rồi phải không?

Đồ Hòa biết hắn có hơi nhát gan, chỉ có thể an ủi: “Bệ hạ yên tâm, chuyện trong ngoài cung ta đều sẽ tra xét cẩn thận, nhất định là do mấy người xấu xa dựng lên trò ma quỷ đó thôi.”

Lý Quan Kỳ hỏi: “Ngươi có chắc không?”

Đồ Hòa chắc chắn: “Thần không tin quỷ thần.”

Nàng nói tiếp: “Ngủ đi, không còn sớm nữa, thần ở đây nếu thật sự có ma tới, thần sẽ bắt được.”

Nghe nàng nói xong hắn cũng an tâm hơn nhiều, vô thức chìm vào giấc ngủ.

Vừa đến hừng đông hắn tỉnh lại cảm thấy vô cùng thoải mái, sau khi đứng dậy nhìn thấy Đồ Hòa dựa vào trường kỷ không biết đã ngủ từ lúc nào.

Hắn nhẹ nhàng đi từng bước tới gần trường kỷ, Đồ Hòa đang ngủ say dưới mắt có thêm một vòng xanh đen.

Hắn đi tới gần muốn khoác áo thêm cho nàng, không ngờ hắn còn chưa tới gần Đồ Hòa đã đột nhiên tỉnh lại, trong mắt ngập tràn sát khí, bàn tay cũng theo bản năng nắm lấy cổ tay người đối diện.

Đợi đến khi nàng nhận ra người trước mặt là Lý Quan Kỳ, mới đứng dậy quỳ xuống: “Xin bệ hạ trị tội.”

Lý Quan Kỳ xấu hổ thu tay lại, hôm nay hắn vốn định nói với nàng không cần lên triều ở lại nghỉ ngơi cho tốt, nhưng lời nói lên đến miệng lại biến thành: “Đứng lên đi, hôm nay là mùng một còn phải đến Tuyên Chính điện thượng triều, triều phục của ngươi Thư Trung đã mang tới rồi.” 

“Tạ bệ hạ.” Đồ Hòa quỳ xuống tạ thánh ân.

Tan triều,  Đồ Hòa muốn rời khỏi cung, vừa đến cửa Tuyên Chính đã bị Lý Quan Kỳ chặn lại: “Hôm nay ngươi cũng không được rời khỏi cung.”

Đồ Hòa cau mày từ chối: “Thần đến tra án, phải nhanh chóng mới có thể tìm được hung thủ.”

Nàng nói rất có lý cũng chọc trúng vào điểm yếu lòng hắn, đương nhiên hắn cũng hy vọng những chuyện này là do con người gây ra.

Hắn đành phải nói: “Vậy buổi tối ngươi phải vào cung.”

Nàng vẫn không chịu, nói: “Bệ hạ không hợp quy củ.”

Lý Quan Kỳ lười nói lời vô nghĩa nên trực tiếp ra đòn sát thủ: “Trẫm chính là quy củ.”

Đồ Hòa nghẹn lời, chỉ có thể tuân lệnh đồng ý.

Buổi tối lại nổi gió, ma quỷ rên rỉ như tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

Lý Quan Kỳ lăn qua lộn lại không ngủ được, lên tiếng: “Đồ Hòa, ngươi ngủ rồi sao?”

“Chưa.” Đồ Hòa nói.

“Ngươi có thể tới ngủ chung giường với ta không, gió lớn quá đáng sợ.” Lý Quan Kỳ mặt dày nói.

 “Không được.” Đồ Hòa lập tức từ chối.

Lý Quan Kỳ lại im lặng, Đồ Hòa nhìn chằm chằm nóc nhà, cảm giác buồn ngủ cũng dần ập đến, hai mắt không chịu nổi từ từ khép lại.

Ngọn lửa bùng cháy không có điểm dừng.

Lửa lớn hừng hực thiêu đốt nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Có tiếng khóc thảm thiết, không khí đều là mùi cháy khét, lại đột nhiên có tiếng cười, tiếng cười sắc bén mà chói tai, như từ địa ngục truyền đến, ăn mòn xương thịt nàng, gặm nhấm linh hồn nàng. Nàng muốn chạy trốn nhưng hàng vạn cánh tay đen ngòm từ mặt đất mọc lên giữ nàng lại tại chỗ, nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bóng lưng một nữ tử, dù nàng có gào thét hay gào thét thế nào cũng không thể phát ra tiếng, nữ tử cũng chưa từng quay lại nhìn nàng. 

Trốn không thoát, dù thế nào cũng không thoát được.

“Đồ Hòa, Đồ Hòa.”

“Đồ Hòa!”

Đồ Hòa mở mắt, sau đó là cơn đau quặn trong bụng, nàng bắt đầu nôn mửa.

Lý Quan Kỳ  bị tình huống bất ngờ làm cho hoảng sợ, nhanh chóng đỡ Đồ Hoà vuốt lưng cho nàng, hét lên: : “Trần Xuyên! Trần Xuyên!”

Trần Xuyên vội vàng chạy vào, còn chưa kịp chào hỏi, Lý Quan Kỳ đã vội vàng nói: "Gọi Viên Hoằng tới! Nhanh lên!"

Đồ Hòa không ngừng nôn mửa, bụng cũng co rút lại, nàng vẫn còn đang nôn, sắc mặt trở nên trắng bệch, trán cổ, lòng bàn tay đều phủ kín mồ hôi lạnh, vành mắt đỏ bừng, mãi đến khi không còn nôn được gì nữa mới thôi.

Trần Xuyên  vội vàng chạy đến thái y viện, đụng phải Thư Trung cũng đang vội chạy vào trong.

Thư Trung gật đầu tỏ vẻ xin lỗi, lại nhanh chân chạy vào điện: “Bệ hạ, Binh Bộ thị lang Tống Nhân Huy, đã chết.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play