“Nam Mộng hương?”

Đồ Hòa cẩn thận nhớ lại, hình như nàng chưa từng nghe đến thứ này.

Trong lòng Giải Sơ Trình vẫn không dám chắc chắn, hắn thật sự không dám tin  Nam Mộng hương lại có thật trên đời, hắn đứng dậy đi tới chỗ giá sách không viết tên.

 “Không được, ta phải xác nhận lại.”

Đồ Hòa đi theo, bàn tay Giải Sơ Trình lướt qua từng quyển, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới tìm kiếm thứ gì đó, cũng nhớ như vậy mà nàng có thể nhìn thấy một phần giá sách. Sách lộ ra ngoài không phải đều nhìn rõ tên, nàng còn nhìn thấy một loại giấy viết màu hồng phấn là Tiết đào tiên, bên trên có viết chữ của Giải Văn Chi, chỉ là nàng không ngờ lão sư lại thích dùng loại giấy viết này. Khiến nàng bất ngờ chính là bên trong còn có trống bỏi của trẻ con và quần áo được gấp gọn gàng, nàng nhìn qua quần áo có hơi quen mặt, vừa định tới gần nhìn xem.

 “A! Tìm được rồi.”

Giải Sơ Trình lấy một quyển sách nhìn qua đã rất cũ từ hàng thứ hai ra, ngoài bìa đã có thể nhìn thấy dấu vết bị sâu mọt làm hỏng.

Đồ Hòa dừng chân, thu ánh mắt lại.

Giải Sơ Trình lắc quyển sách trên tay: “Được rồi.”

Hắn đi tới bên cạnh án thư, tay chân nhẹ nhàng mở sách ra.

“Đây là cái gì?”

Giải Sơ Trình phát hiện ra không biết trên bàn đã xuất hiện một bức họa từ khi nào.

 “Đây là chân dung ta vẽ nghi phạm.”

“Ừ.”

Giải Sơ Trình thu hồi ánh mắt, nhanh chóng xem qua cuốn sách trong tay: “Tìm được rồi.”

Đồ Hòa đi qua, phát hiện chỗ hắn chỉ, viết ba chữ “Nam Mộng hương”, phía sau còn giới thiệu cả đặc tính.

Nam Mộng Hương  còn được gọi là hoa âm dương, thích môi trường tối ẩm, thời gian ra hoa dài, hoa được dùng trực tiếp làm thuốc giảm đau, tuy nhiên nếu hấp, sấy khô và nghiền nhỏ làm thành bột cũng có tác dụng giảm đau, nhưng cũng có tác dụng gây nghiện tạo ra ảo giác, sau bốn lần hấp và bốn lần phơi sẽ thu được một loại bột màu đỏ đậm, sau chín lần hấp và chín lần phơi sẽ thu được một loại bột có màu đỏ nhạt. Trong đó thuốc bột màu hồng nhạt có tác dụng mạnh hơn, sẽ khiến người dùng phát điên và trở nên cực kỳ hung hãn. Nhỡ rõ tuyệt đối không được dùng thuốc này cùng với nhung hươu vì có thể gây ra các triệu chứng từ chóng mặt, nôn mửa cho đến tử vong, ruột của người chuyển chuyển sang màu đen. Loài hoa này cực kỳ khó trồng...

Phần sau lại không còn nguyên vẹn.

“Chậc, lúc ta lấy được sách này cũng chỉ có như vậy.”

Đồ Hòa nhìn chằm chằm hai chữ nhung hươu, nàng nhớ rõ bên trong thành phần thuốc bổ không có nhung hưu.

Chẳng lẽ thuốc bổ chỉ lấy ra để che mắt?

Giải Sơ Trình không phát hiện ra Đồ Hoà đang suy nghĩ, nói: “Đúng là Nam Mộng hương, trách không được ngươi không tìm thấy, loại thuốc này đã bị cấm từ thời Đại Tùy, Ngươi có biết vì sao không?”

Đồ Hòa đang suy nghĩ chỉ tùy tiện nói: “Không biết.”

Giải Sơ Trình nói: “Đại Tùy từng có một công chúa tên Nam Thường, dung mạo xinh đẹp lại mắc bệnh đau đầu. Theo độ tuổi lớn lên cơn đau càng thường xuyên, dữ dội hơn, thuốc uống lúc trước đều mất đi tác dụng. Sau đó nàng gả cho Vĩnh Ninh công quyền khuynh triều dã lúc đó, Vĩnh Ninh công coi nàng như mạng, không muốn nhìn thấy nàng chịu khổ nên tìm đủ mọi cách tìm thuốc, cuối cùng cũng chờ được người tới Tây Vực tìm được Nam Mộng Hương về. Nam Thường dùng thuốc này vô cùng hiệu quả, sau khi uống thuốc thật sự đã không còn đau đầu, sau đó được người Tây Vực hướng dẫn, trong phủ bọn họ bắt đầu trồng Nam Mộng hương. Nhưng thời gian lâu dần, loại hoa đơn thuần đã không thể ngăn cơn đau, người Tây Vực lại đề nghị dùng cách chưng lên, lúc đầu cũng rất hữu hiệu, nhưng niềm vui chẳng tày gang, công chúa càng uống càng điên khùng, Vĩnh Ninh công muốn dừng loại thuốc này lại, nhưng công chúa đã không thể bỏ được, chỉ cần không uống thì không chỉ đầu mà toàn thân đều đau, vô cùng thống khổ.”

Đồ Hòa không biết đã bị câu chuyện này mê hoặc từ lúc nào: “Sau đó thì sao?”

 “Vĩnh Ninh công không muốn nàng chịu khổ lại cho nàng tiếp tục uống thuốc, công chúa càng ngày càng điên bắt đầu giết người, người trong phủ đều vô cùng sợ hãi, chuyện không thể giấu được kinh động đến cả hoàng đế và các quan viên. Đúng lúc này phủ Vĩnh Ninh công lại cháy lớn không một ai còn sống. Lúc đó có người nói là công chúa nổi điên đốt lửa, nhưng cũng có người nói là Vĩnh Ninh công không muốn người mình yêu chịu khổ, cũng không muốn có người chỉ trích nàng nên dùng một mồi lửa hóa giải tất cả.

Hóa ra Vĩnh Ninh công nổi danh lúc bây giờ từng chinh chiến sa trường, giết muôn vàn kẻ địch, đại công thần như vậy lại chỉ được ghi mấy dòng ít ỏi trong sử sách hóa ra lại vì như vậy.

 “Vậy sao ngươi lại biết?”

“Lúc tìm sách từng nghe nói, câu chuyện thật sự đều được ghi ở đây.”

Giải Sơ Trình chỉ vào tim mình, vô cùng nghiêm túc nói với nàng: “Người đáng khen ngợi đều được ghi tạc trong lòng, truyền từ đời này qua đời khác là cách đơn giản nhất.”

Đồ Hòa nghi ngờ nhìn hắn, không hiểu tại sau hắn lại nói thêm một câu này.

Trên mặt nàng vẫn bình tĩnh, nói: “Ta phải chép lại tin tức của Nam Mộng Hương.”

 “Để ta chép, ngươi ăn cơm đi.”

“Không, để ta tự làm.”

Giải Sơ Trình nhìn nàng bướng bỉnh như vậy, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được.”

Chờ đến khi chép xong, thời gian đã không còn sớm, nàng nhìn qua bầu trời tối đen bên ngoài: “Ta đi trước đây.”

 “Ngươi không ăn một ít sao?”

“Không được.”

“Ta để Trần thúc đưa ngươi đi?”

“Không cần.”

Giải Sơ Trình bất đắc dĩ lắc đầu.

Lúc Đồ Hòa rời khỏi Tiêu Dao các, trên đường gần như đã không còn ai, nhưng nàng vẫn còn một việc chưa làm xong, cũng may nơi này cách Đại lý tự không xa, nàng đi đường tắt có thể tiết kiệm được không ít thời gian, vừa đi đến hẻm nhỏ lại có một người từ trên tường nhảy xuống.

Đồ Hòa lùi lại một bước, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm người phía trước, yên lặng rút đao trong tay áo ra.

 “Là hạ quan.”

Nhận ra giọng nói của Chu Tiến, nàng mới thu đao lại: “Tới đúng lúc lắm, ta cũng đang muốn tìm ngươi. Tại sao ngươi biết ta ở đây?”

 “Nghe nói hôm nay ngài ở Tiêu Dao các trừ gian diệt ác.”

Đồ Hòa:......

“Kiều Đức Chí có động tĩnh gì không?”

“Có, dựa theo phân phó của đại nhân, ta và Phạm Hiểu Địch thay phiên ngồi canh, hôm qua quản gia nhà hắn có tới hiệu thuốc phía tây lấy thuốc mới, chúng ta cũng lén đi vào trộm cầm một miếng nhân sâm, là nhân sâm màu trắng.”

Hắn móc khăn tay xếp hình vuông trong ngực ra, mở ra bên trong lòng một miếng nhân sâm màu trắng, là nhân sâm chưa qua bào chế.

Hắn cung kính đưa cho nàng.

Nàng nhớ tới lời Lan Nhân từng nói, thứ mà đám người Kiều Đực Chí uống lúc trước là nhân sâm đã qua bào chế….

Đồ Hòa nhận lấy, nhìn miếng nhân sâm trắng trong tay: “Còn có động tĩnh gì nữa không?”

 “Có một chuyện, hôm trước gia đinh trong phủ hắn mang một cái rương rất lớn đi vào, hắn vô cùng vui vẻ, vung tay để người mang vào nhà kho, chỉ là nơi đó có người đặc biệt canh giữ, chúng ta không đi vào được.”

 “Được, để mắt tới hắn, hắn có chết hay không không quan trọng, nhưng ngươi nhất định phải bắt sống kẻ tới giết hắn.”

 “Đại nhân có thể chắc chắn có người tới như vậy sao?”

“Dao chặt đầu đã đưa tới nơi, hắn cũng không còn sống được bao lâu.”

Sau khi tách khỏi Chu Tiến, Đồ Hòa đi về hướng hoàng cung, nàng đã hẹn với Lý Quan Kỳ.

Nàng vội vàng chạy vào trong cung, mới đến Sùng Nhân phường đã gặp được Trần Xuyên đang ngồi trên xe ngựa, Trần Xuyên nhìn thấy Đồ Hòa, liền dừng xe lại: “Đại nhân, nô tài phụng chỉ thánh thượng tới đón ngài.”

Đồ Hòa lên xe ngựa, rất nhanh đã tới Tử Thần Điện.

Thư Trung và Thư Nghĩa cũng có ở đây.

Lý Quan Kỳ vốn còn đang nhàm chán nằm nghiêng trên giường nói chuyện với hai người vừa nhìn thấy Đồ Hoà đã vội vàng ngồi dậy: “Tra đến đâu rồi?”

Đồ Hòa nói lại chuyện Nam Mộng hương, còn đưa nội dung đã chép lai cho Lý Quan Kỳ xem.

Lý Quan Kỳ nhìn xong chỉ cảm thán: “Trách không được lúc cung nữ kia bị thương cũng không có bất kỳ phản ứng gì, hóa ra là vì không cảm giác được.”

Hắn nhìn xong sau lại đưa cho Thư Trung và Thư Nghĩa.

“Hẳn là như vậy, dựa theo báo cáo nghiệm thi của Đinh Nghị, nàng dùng bột phấn màu hồng nhạt có độ tinh khiết cao hơn, cho nên cũng kích thích và hung hãn hơn, thuốc viên cung nữ dùng lúc trước có lẽ được chế từ bột màu đỏ, gây ra ảo giác dần thành nghiện.”

Thư Nghĩa nói: “Thế gian này thật sự có loại thuốc đáng sợ như vậy sao?”

Đồ Hòa không kể lại chuyện Giải Sơ Trình nói với nàng, chỉ nói: “Nam Mộng Hương đã được liệt vào danh sách thuốc cấm từ thời Tùy. Nhiều ghi chép về loại thuốc này cũng đã biến mất, đây là bản sao suy nhất của cuốn sách này, nhưng cũng không ghi lại đầy đủ. Có lẽ vẫn còn người biết cách gieo trồng, chuyện ma ám trong cung và cái chết bí ẩn của các quan viên có lẽ đều do một người đứng sau, người này rất có khả năng là người trong cung.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đầu ngón tay của Lý Quan Kỳ gõ nhẹ hai chữ [nhung hươu], nói: “Là vì ​​nhung hươu sao?”

 Đồ Hòa nói: “Đúng vậy, nhung hươu là cống phẩm chỉ ở trong cung mới có. Nguyên nhân chết của các quan viên cũng phù hợp với ghi chép ở trên.”

 “Vậy hiện tại đã biết Nam Mộng hương giấu trong hoành thành, còn nhung hươu thì sao?”

 “Thần còn chưa tra được.”

“Thư Trung Thư Nghĩa bên này cũng có thu hoạch.”

Thư Trung nói: “Chúng ta tìm được một thi thể, nhưng thi thể đã bị ngâm lâu trong nước, đã hoàn toàn không nhìn ra hình dạng.”

Lúc này Đồ Hòa mới phát hiện ra sắc mặt Thư Trung và Thư Nghĩa đều không tốt lắm, tái xanh đi: “Ngày mai gọi Đinh Nghị tới nhìn xem.”

Nàng nói với Lý Quan Kỳ: “Lần này thần ra ngoài còn tìm được một chuyện, có thể tra xét Từ Chính Nghĩa ở cục cung đình.”

Thư Trung nói: “Không phải lúc trước ngươi nói không được rút dây động rừng sao?”

Đồ Hòa nói lại chuyện ở Tiêu Dao Các cùng với những lời tra được sau đó, chỉ giấu đi chuyện nàng đánh người.

Thư Trung vội vàng nhìn về phía Lý Quan Kỳ, Lý Quan Kỳ vẫy tay một cái, Thư Trung liền kéo Thư Nghĩa chạy đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Lý Quan Kỳ chỉ vào chồng tấu chương trên bàn, vỗ vào chỗ trước mặt: “Mau đến đây đi, ta chờ ngươi cả ngày rồi.”

Đồ Hòa chỉ đành đi tới, ngồi lên ghế xem tấu chương.

Lý Quan Kỳ đứng bên cạnh mài mực cho Đồ Hòa, hắn nói nàng viết.

Cửa sổ mở ra, đĩa ngọc treo cao trên không như tấm rèm phủ xuống khóac lên bóng lưng hai người.

Nhà Đinh Nghị.

Mẫu thân Đinh Nghị lại không ngừng ho khan, vốn dĩ hắn còn đang ở trong bếp nấu thuốc, nghe tiếng ho không dứt vội vàng ném quạt hương bồ xuống, nhanh chóng chạy vào phòng, ngồi bên cạnh mép giường vuốt lưng cho Trương thị.

Ho một hồi, Trương thị mới dừng lại được, hắn thuần thục lấy khăn tay đã giặt đến bạc màu lên lau miệng cho Trương thị.

Nhưng không ngờ khăn vừa tới gần miệng, Trương thị lại bắt đầu ho, máu tươi nhuộm đỏ khăn trắng. Khuôn mặt Trương thị cũng trắng bệch, môi cằm lại đỏ tươi, hốc mắt trũng sâu, quanh mắt xanh đen, gầy gò trơ xương đã không còn dáng vẻ của người bình thường.

Đinh Nghị nhìn thấy máu, cho dù đã nhìn nhiều lần hắn vẫn không thể chấp nhận được, bởi vì hắn biết mỗi một lần ho ra máu chính là lời nguyền đòi mạng của mẫu thân.

Hắn im lặng.

Chén cháo bên mép giường đã lạnh ngắt, cũng không khác gì mấy so với lúc hắn mang lên, mẫu thân ăn càng ngày càng ít. Mấy ngày nay gần như không ăn được hạt cơm nào vào bụng.

Tại sao lại như vậy? Không phải nói dùng tuyết linh chi có thể kéo dài tính mạng sao?

Trương thị được Đinh Nghị đỡ nằm thẳng xuống, hô hấp gấp gáp, cổ họng không ngừng vang lên tiếng thở hổn hền, nghỉ ngơi một lát bà mới nói: “Đinh Nghị, ta không muốn uống thuốc, thuốc này đắt như vậy, ta có dùng cũng không thể sống thêm được mấy ngày. Còn con, Đồ đại nhân coi trong con, mấy năm nay không chỉ giúp đỡ cho nhà chúng ta rất nhiều, mà hắn còn là ân nhân của chúng ta! Con đừng có chỉ vì ta mà ở trong nhà, ta cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng con phải sống cho tốt….”

 “Khụ khụ khụ”

“Nương, người nói ít vài câu, không cần lúc nào cũng nhắc đến chuyện chết chóc.”

Trương thị không nói thêm gì nữa, mấy năm nay thân thể đau đớn không ngừng tra tấn bà, bà sống cũng đủ rồi, nếu có thể bà chỉ hận không thể đâm đầu vào tường chết luôn cho xong. Chỉ là trong lòng bà vẫn có chút không nỡ, chỉ có thể chấp nhận nằm ở đây như một kẻ vô dụng.

 “Được, không nói nữa.”

Trương thị chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Nương muốn nghỉ ngơi một lát.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play