Nội thị gian.

Tào Phối đứng lên chất vấn Lương Thủ Đường: “Sao lại như vậy? Tại sao làm theo cách của ngươi Từ Chính Nghĩa vần bị mang đi tra khảo?”

Lương Thủ Đường nhìn Tào Phối trước mặt nhảy lên như con khỉ, lửa giận trong lòng càng dâng lên, thiếu chút nữa lao tới đẩy hắn xuống, náo loạn cả buổi cuối cùng vẫn cung phụng tên ngu ngốc này như bảo bối. Đến cả chuyện phạt gậy cũng dám động tay động chân, cảm giác xem thường trong lòng muốn dâng lên tận trời, nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng cúi đầu chắp tay với Tần Chi Kính: “Bắt Từ Chính Nghĩa là vì hắn nói xấu ngoài cung bị phát hiện.”

Tần Chi Kính khẽ thổi chén trà xuân Long Tỉnh thượng hạng trên tay, sau khi nuốt xuống còn tỏ vẻ nhâm nhi.

Hiện tại Lương Thủ Đường nhìn ai cũng không vừa mắt, nhìn hành động của ông ta cũng chỉ cảm thấy ghê tởm, trà là dùng để thưởng thức không phải đem tới đây cho các ngươi sỉ nhục.

Tần Chi Kính không nhanh không chậm nói: “Vậy thì tốt, đi xuống đi.”

Lương Thủ Đường xoay người rời đi, lại nghe Tào Phối ở phía sau nói: “Nghĩa phụ, con không muốn ở Dịch Đình cung, người nhanh giúp con…”

Quả là đáng hận đến cực điểm.

Mặt trời mới mọc từ hướng đông, trong điện vừa có chút ánh sáng, Đồ Hoà đã tỉnh dậy, khẽ xoay người lại, chỉ cảm thấy eo đau nhức, nhỏ giọng nói: “Ai” một tiếng.

Nàng ngủ trên cái giường này lâu rồi nhưng vẫn  cảm thấy rất cứng.

Động tác nàng mặc quần áo vô cùng nhẹ nhàng, tay không ngừng xoa eo, muốn ra ngoài hoạt động một chút.

Nàng mới vừa ra ngoài đã nhìn thấy Thư Trung đang vội vàng chạy tới đây.

Nàng đi lại chỗ hắn: “Tra được cái gì?”

Thư Trung chạy nhanh tới, vừa nói vừa thở hổn hển: “Từ Chính Nghĩa nói Xuân Hoa nghĩ ra loại thuốc này.”

Đồ Hòa có hơi bất ngờ, chuyện này khác xa với suy đoán của nàng: “Nói như thế nào?”

 “Hắn và Xuân Hoa đều là người Vân Châu, hai người đã quen nhau từ nhỏ, sau này lại gặp lại trong cung mới cùng nhau giúp đỡ kiếm sống. Hoàn cảnh của Xuân Hoa vô cùng khó khăn, ban đầu Từ Chính Nghĩa cũng tưởng nàng tiếp tế cho người trong nhà. Sau này mới biết Xuân Hoa vẫn luôn muốn mua một căn nhà ở kinh thành, sau này hỏi lại mới biết được người nhà Xuân Hoa đều đã tới kinh thành nhờ cậy nàng, nàng còn có một đệ đệ, Xuân Hoa muốn mua một căn nhà cho đệ đệ để sau này có thể cưới được một thê tử tốt một chút. Nhưng giá nhà ở kinh thành chỉ dựa vào bổng lộc của Xuân Hoa sao có thể đủ được, sau đó Xuân Hoa lại nói có một thứ kiếm được tiền, trong cung đa phần đều là người xa quê hoặc gặp biến cố như vậy chắc chắn có thể bán được, cũng chính là thuốc viên màu đỏ kia. Nàng lợi dụng chức vụ của Từ Chính Nghĩa bán thuốc này trong cung. Sau đó nhu cầu muốn mua càng lớn, trước đây bảy ngày ra ngoài nhập về một lần, nhưng sau này cứ ba ngày lại một lần còn kiếm được rất nhiều tiền.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

 “Vậy người cung cấp thuốc viên ở ngoài cung cho bọn họ là ai?”

“Bọn họ chưa từng nhìn thấy mặt, đều là Xuân Hoa nói địa điểm thời gian, sau đó chỉ cần dựa theo đó đi tìm, đồ sẽ đặt sẵn từ trước.”

 “Vậy hắn biết Xuân Hoa bán trong cung như thế nào không?”

 “Hắn nói không biết, Xuân Hoa chỉ nói có quý nhân giúp đỡ, nhưng quý nhân nói phải giữ bí mật, Từ Chính Nghĩa chỉ cảm thấy có tiền là được nên cũng không hỏi nhiều.”

 “Hắn chỉ mang thuốc viên vào cung?”

“Đúng vậy.”

Đồ Hòa im lặng suy nghĩ, một lát sau mới nói: “Ta phải ra ngoài cung một chuyến điều tra người nhà Xuân Hoa. Về phần Đinh Nghị, làm phiền ngươi để ý hắn.”

 “Được.”

Nàng tới hộ bộ trước.

Kinh thành khác với những nơi khác, để đảm bảo an toàn cho hoàng thành, tất cả người muốn vào thành đều phải đăng ký danh sách, đến lúc nào đi khi nào.

Nếu Xuân Hoa muốn mua nhà, vậy chứng minh lúc trước bọn họ còn chưa có nhà ở. Nhưng Đồ Hoà tìm danh sách tất cả người thuê trọ trong thành, đều không tìm được tin tức bọn họ.

Không có nhà thuê trong thành, vậy chẳng lẽ lại ở ngoài thành?

Nếu là ở ngoài thành sẽ không có ghi chép.

Hiện tại trời vẫn còn sớm Đồ Hòa dắt ngựa rời khỏi thành.

Nàng đóan cho dù bọn họ có ở ngoài thành cũng sẽ không cách quá xa, nếu không Xuân Hoa muốn thăm người thân cũng không thể trở về trong vòng một ngày, nàng tìm một lượt mấy thôn ngoài thành từ xa đến gần, hỏi thăm xem có nhà nào có con gái là cung nữ trong cung đến từ Vạn Châu hay không, như vậy phạm vi cũng được thu hẹp rất nhiều.

Đa phần người trong thôn đều quen biết nhau, cũng rất chân chất nhiệt tình, có những người còn biết hết cả chuyện của những thôn bên cạnh, đúng là còn dễ dàng hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Nhưng nàng đi liên tục mấy thôn cũng không tìm được.

Mãi đến chạng vàng, nàng tới gần núi Bách Hoa, nơi này có một thôn trang tên thôn Bách Hoa, vừa rồi nàng tới tới đây đã có một đại nương nói hình như ở đây có nhà họ Chu trong nhà có con gái làm việc trong cung.

Nàng còn chưa vào thôn, đã nhìn thấy mấy phụ nhân giặt quần áo bên dòng suốt, nàng đi qua hỏi tình hình, trong đó có một phụ nhân suy nghĩ một lát lại quay đầu hỏi người bên cạnh: “Chu gia giữa sườn núi có phải là người Vân Châu hay không?”

Người kia gật đầu: “Hình như là phải, trước đây nhà ta lên núi đốn củi từng uống nước trong nhà hắn, nói chuyện vài câu, mới biết bọn họ là người Vân Châu đến đây. Con gái bọn họ ở trong cung hình như còn rất giỏi, mỗi tháng đều đưa tiền cho bọn họ, tên Hoa gì đó….”

 “Xuân Hoa?” Lại có một phụ nhân lên tiếng.

“A đúng đúng đúng, Xuân Hoa, tên này cũng rất hay. Ta còn từng gặp tiểu nha đầu đó rồi, cũng khá xinh đẹp.”

 “Chỉ là không thích nói chuyện.”

“Đúng vậy, người nhà bọn họ ở trên núi cũng không thường xuyên qua lại với người trong thôn chúng ta.”

Đồ Hòa lắng nghe một hồi, xem ra đã tìm đúng rồi.

Phu nhân lúc đầu cười với Đồ Hoà: “Vậy có lẽ đúng là nhà ở trên núi kia rồi, ngươi có thể tới xem qua có phải người mình muốn tìm hay không.”

Đồ Hòa khách khí chắp tay, nói: “Cảm ơn các vị, không biết có thể chỉ đường giúp ta được không?”

Phụ nhân kia thấy Đồ Hoà hiểu chuyện lễ phép, nụ cười trên mặt càng rõ ràng, đứng dậy lau tay vào vạt áo, nhiệt tình nói: “Ngươi chỉ cần đi dọc theo dòng suối phía trước, nhà hắn ở ngay giữa sườn núi,”

 “Cảm ơn.”

“Việc nhỏ việc nhỏ, nhanh đi đi, buổi tối trong núi không an toàn.”

Đồ Hòa  theo chỉ dẫn của phụ nhân đi dọc theo con suối lên núi, đến chân núi, nàng buộc ngựa lại theo con đường lầy lội leo lên núi. Đi đến sườn núi, mới nhìn thấy hình như có khói từ khu rừng phía trước bốc lên, nàng rời khỏi đường nhỏ đi về nơi có khói bếp.

Ngọn núi này thật sự rất khó đi, tại sao nhà bọn họ lại muốn sống ở đây? Lên xuống núi đều không thuận tiện.

Cuối cùng nhìn thấy toàn bộ ngôi nhà, nàng đến gần mới phát hiện cổng rào đang mở, mùi máu tanh nồng nặc từ trong nhà bay ra.

Đột nhiên cảm thấy không ổn chờ đến khi chạy vào đã nhìn thấy một người từ cửa sổ trèo ra, máu trong nhà đã chạy thành suối nhỏ, ba thi thể nằm dưới nền nhà, một nam một nữ cùng với một thiếu niên mười mấy tuổi.

Nàng xoay người đuổi theo hung thủ.

Có lẽ hung thủ cũng không nghĩ tới nửa đường sẽ có một Trình Giảo Kim đột nhiên nhảy ra, vội vàng bỏ chạy xuống núi.

Đồ Hòa đuổi sát theo sau.

Đường núi khó đi, huống chi là những nơi chưa có người qua lại, cỏ dại mọc um tùm, đầy ổ gà, rễ cây to đan xen vào nhau, không những dễ bị lạc mà còn dễ bị thương.

Bầu trời đột nhiên u ám, chẳng bao lâu sau những hạt mưa nặng hạt rơi xuống, đập vào trán nàng đau nhức.

Trong núi có hơi ẩm, có xu hướng hình thành sương mù, hung thủ lợi dụng sương mù để che giấu dấu vết, khiến việc truy đuổi trở nên vô cùng khó khăn.

Nước mưa  lộp độp trên lá, rơi trên đuôi tóc, giữa hai hàng lông mày.

Sương mù càng lúc càng dày, tầm nhìn cũng càng ngày càng thấp.

Đồ Hòa rút hai thanh đao dài bên hông ra, cầm trong tay, bình tĩnh lắng nghe động tĩnh xung quanh, vừa nhìn đường của hắc y nhân, hắn không quen đường ở đây, hiện tại sương mù lại dày có lẽ cũng không dám đi sâu hơn. Hiện tại có khả năng nhất là hắn đang trốn ở chỗ nào đó, từ từ đợi thời cơ trở về đường cũ. 

Mà chuyện nàng cần làm là ôm cây đợi thỏ.

“Sàn sạt——”

Đồ Hòa không do dự vung đao về phía trước.

“Keng ——”một tiếng, tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Cây đao trên tay phải nàng không ngừng đè lên kiếm của hắc y nhân, đao trên tay trái lập tức lao tới, hắc y nhân không chịu nổi lực tấn cung của hai bên, cong eo, đầu gối khuỵu xuống. Đồ Hòa nhảy lên, hắc y nhân cũng nhân cơ hội chạy thoát khỏi đao của nàng.

Nàng lập tức đuổi theo, chém một đao xuống, hắc y nhân lấy kiếm cản lại, Đồ Hoà dùng cả hai tay không ngừng tấn công, mỗi một đao vừa nhanh vừa tàn nhẫn, hắc y nhân bị ép vào thân cây, không còn đường chạy trốn.

Đồ Hòa lại chém thêm một đao, chặt đứt gân chân phải của hắn, hắc y nhân quỳ một chân xuống đất.

Máu tươi bị mưa cuốn đi để lại dấu vết trên những bông hoa dại nhỏ màu vàng.

Hai thanh đao của nàng đặt trên cổ hắn.

Hắc y nhân tự biết không còn đường sống, vội cắn túi độc trong miệng, nhãn cầu nổ tung mà chết.

Đồ Hòa đột nhiên biến sắc, muốn ngăn lại cũng đã muộn, nàng thu đao lại, kéo mặt nạ của hắn ra, là khuôn mặt xa lạ chưa từng thấy, sau khi xác định hắn đã chết nàng mới buông lỏng hắc y nhân ra.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, đá trên mặt đất trơn trượt, bây giờ đi đường quá nguy hiểm, đặc biệt là nàng phải kéo theo một người như vậy, nàng phải tìm một nơi trú ẩn trước

Nàng  tìm kiếm khu vực nhỏ xung quanh, rất nhanh chóng tìm được một cái hang động dưới sườn dốc, sau khi xác nhận có thể trốn vào bên trong nàng quay lại chỗ cũ kéo thi thể kia đi.

Đợi mưa tạnh, sương mù tan tìm được phương hướng, nàng sẽ có thể xuống núi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Hang động khá sâu, nàng ngồi cách cửa động không xa.

Quần áo ướt đẫm, trên người có hơi lạnh. Nhưng hiện tại cũng không tìm được cành khô để nhóm lửa nên chỉ có thể chịu đựng.

Một cơn gió thổi vào trong hang, mang theo một mùi hương, lông tơ trên người nàng lập tức dựng đứng cả lên.

Đây hình như là mùi Nam Mộng hương!

Nàng đứng dậy móc mồi lửa ra, thổi một hồi mới thắp lên được, lại dựa vào chút ánh sáng đi sâu vào bên trong, càng đi vào trong, mùi này lại càng nặng.

Nàng có thể kết luận đây là mùi Nam Mộng Hương.

Càng đi vào bên trong lại càng tối, nàng đi thêm một đoạn liền nhìn thấy phía trước xuất hiện một bức tường đá. Đợi đến gần hơn nhìn kỹ bức tường đá, nàng dám chắc chắn là do con người xây dựng. Phía ngoài bức tường có chút ánh huỳnh quang, trên tường treo vài chiếc đèn lồng màu trắng, nhưng trong đèn không phải nến mà là đom đóm.

Dưới ánh sáng màu xanh lục, những bông hoa đỏ như máu đung đưa trên mặt đất, thỉnh thoảng có gió thổi qua.

 “Sàn sạt ——”

“Sàn sạt——”

Nàng cầm mồi lửa đi vào, ngồi xổm xuống, lúc mồi lửa tới gần Nam Mộng Hương, những đóa hoa đỏ kia lập tức khô héo.

Nàng vội vàng cầm mồi lửa ra xa, lúc này lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặng, chạm vào bùn đất bên dưới mới phát hiện ướt sũng, nàng bước ra xa cầm mồi lửa nhìn kỹ, trên mặt đất chỉ có một màu đỏ đậm, tay nàng cũng bị dính, mùi máu tươi xông ngập trời xông thẳng lên đỉnh đầu, đây là máu.

Nàng nhớ tới Giải Sơ Trình đã từng nói, Nam Mộng Hương cần có cách trồng đặc biệt mới có thể sống được, nhưng cũng không có mấy người biết.

Hiện nay xem ra Nam Mộng Hương này  sợ nóng, sợ ánh sáng, thậm chí còn cần tưới máu tươi, bọn họ mất công làm ra chuyện phiền phức như vậy chỉ để giết mấy quan viên kia sao?

Đồ Hòa đang định lấy một gốc trở về, đột nhiên trước mặt vang lên một âm thanh nhỏ, nàng ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn mờ ảo không nhìn rõ được gì, cũng không thể dùng mồi lửa đều chiếu sáng.

Nàng ngồi xổm xuống co người lại.

“Xì xì ——”

Mồi lửa rơi xuống đất, “Xoạt” một tiếng ánh lửa tắt linh, một con rắn cắn vào vai nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play