Ăn sáng xong, Lý Quan Kỳ nảy ra một ý tưởng táo bạo, muốn Đồ Hoà giúp mình duyệt tấu chương.
Từ trước đến nay Đồ Hoà vẫn luôn bình tĩnh, đến lúc này cũng không chịu nổi: “Bệ hạ, đây không phải chuyện thần có thể đụng vào.”
Lý Quan Kỳ vô tội chớp mặt: “Ngươi nhìn đi, ta đến cả ăn cơm cũng khó.”
Hắn còn cảm thấy như vậy chưa đủ, đi tới trước án thư, chỉ vào mấy chồng tấu chương nói: “Ngươi nhìn xem, nếu ta tự mình viết thì phải đến lúc nào mới xong, miệng vết thương của ta nhất định sẽ vỡ ra cho xem.”
Đồ Hòa:......
Hắn càng nghĩ lại càng thấy có lý, thừa thắng xông lên: “Ngươi chỉ cần phụ trách viết chữ là được.”
Hắn còn tưởng nàng sẽ đồng ý, kết quả lại nghe được hai chữ lạnh lẽo: “Không được.”
Hắn vẫn không nhụt chí, hắn vẫn còn đòn sát thủ.
Hắn cố nén nụ cười xấu xa, chơi xấu: “Vậy ta viết chỉ dụ nhé.”
“Bệ hạ!”
Lý Quan Kỳ suy sụp mím môi: “Đồ Hòa ——”
Lời nói của Đồ Hòa đã lên đến miệng lại đành nuốt trở lại, bất đắc dĩ nói: “Buổi tối đi, bây giờ thần phải ra ngoài cung tra án.”
Lý Quan Kỳ nở nụ cười thực hiện được ý đồ: “Được.”
Đồ Hoà vừa ra khỏi cung đã tới Mãn Nguyệt lâu trước.
Hiện tại đúng lúc là giữa trưa, tửu lâu kín hết chỗ ngồi, tiểu nhị bận rộn chạy qua chạy lại không chú ý có khách mới tới.
Một người ăn mặc sang trọng đứng sau lật sổ sách, thấy Đồ Hoà ăn mặc không tầm thường, còn tự mình ra đón: “Mời ngài vào trong, trên lầu hai vẫn còn chỗ.”
Đồ Hòa nói: “Có phòng riêng không?”
Người này vừa nghe đến lđây liền cười vui vẻ: “Có có, vẫn còn một gian.”
Ông chủ dẫn nàng vào phòng riêng, nịnh nọt: “Ngài muốn gọi món gì, ta nói phòng bếp đi chuẩn bị trước cho ngài.”
Đồ Hòa ngồi xuống, nhìn hắn: “Ngươi là ông chủ ở đây?”
Người nọ cười nịnh nọt, liên tục gật đầu: “Đúng vậy.”
“Gần đây phòng bếp các ngươi có đầu bếp mới sao?”
Ông chủ thay đổi sắc mặt, đứng thẳng lưng, giọng nói cũng mạnh mẽ hơn một chút: “Ngươi không tới đây ăn cơm?”
“Không phải.”
“Vậy đừng có ở đây chiếm chỗ.”
Giọng điệu ông chủ tràn đầy ghét bỏ.
Đồ Hòa không hề bất ngờ cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một ly, nói: “Vậy ngươi muốn tới Đại lý tự nói sao?”
Đại lý tự? Ông chủ Mãn Nguyệt lâu nhìn kỹ người trước mặt, diện mạo tuấn tú, nhưng lạnh lẽo như động băng, đây chẳng lẽ chính là Đại lý tự khanh “Diêm Vương sống” trong truyền thuyết.
Khuôn mặt hắn lập tức thay đổi, tươi cười cong eo cung kính nói: “Thảo dân đụng chạm đại nhân, đại nhân cứ việc hỏi, nếu thảo dân biết nhất định sẽ trả lời.”
“Trả lời vấn vừa rồi đề.”
“Từng có một người, nhưng đêm qua hắn cãi nhau với ta nên đi rồi.”
“Hắn có nói đi đâu không?”
“Chưa từng nói.”
“Bình thường hắn phụ trách làm những gì?”
“Chủ yếu phụ trách hoành thánh, hoành thánh trong tiệm bán rất được.”
Xem ra vẫn chậm một bước.
“Hắn nhìn như thế nào?”
Ông chủ suy nghĩ một lát, khua chân múa tay nói: “Vóc người không cao lắm, tầm đến vai ta, đôi mắt rất nhỏ, mũi vừa thấp lại vừa lớn, mặt vuông, môi dày, đúng rồi! Lông mày bên phải của hắn có một vết sẹo, dài khoảng một tấc.”
Ông chủ lấy mặt mình để hình dung chỉ ra vị trí vết sẹo.
Đồ Hòa đứng dậy, nhìn qua ông chủ: “Được rồi, chuyện hôm nay ta tới đây không được để lộ cho bất kỳ ai, nếu không...”
“Đại nhân yên tâm.”
Rời khỏi Mãn Nguyệt Lâu, nàng lại đi tới Tiêu Dao các.
Tiêu Dao Các là thư các, tổng cộng có năm tầng, mỗi tầng đều có dáng vẻ khác nhau, có sách, có tranh, đủ loại đồ cổ quý giá.
Tầng một là các giá sách, bên trên có đầy đủ các loại sách, chia thành nhiều khu vực khác nhau, ngoài ra còn có một số bàn, ghế và một số đệm ngồi trên sàn, tất cả sách ở tầng này đều có thể mượn miễn phí, đều là sách thông dụng, khoa khảo, sách y, v.v., để giúp đỡ những người muốn đọc sách nhà nghèo không có tiền mua sách. - chuyển ngữ bởi Vườn Lê t.y.t
Nàng vừa vào cửa đã nghe có người nói: “Ngươi có nghe nói không, gần đây trong cung có ma.”
Một người khác hứng thú hỏi: “Thật hay giả?”
“Là thật! Nghe nói ồn ào rất lớn, hơn nữa.....ai ai ai, ngươi ghé sát vào một chút.”
Người nọ hạ thấp giọng: “Nghe nói đêm qua đã chạy tới cung của Hoàng thượng luôn rồi! Vô cùng đáng sợ.”
“Sao ngươi biết?”
“Cái này không thể nói, phải giữ bí mật.”
“Không nói tới trong cung, nhưng gần đây có rất nhiều quan viên chết bí ẩn, không phải rất đáng sợ sao? Hiện tại đều nói là trời phạt, nói là đương kim thiên ....”
“A!”
Thư sinh đang nói bị đá thẳng vào bụng, liên tục lùi về sau ngã vào giá sách, giá sách rung lên, mấy cuốn sách từ bên trên rơi xuống đập vào đầu hắn.
Đồ Hòa tiến lên bóp cổ ấn hắn vào kệ sách, ánh mắt nàng vô cùng tàn nhẫn, giọng nói lạnh lẽo: “Ai cho ngươi lá gan nói những lời này?”
Mặt người đó lập tức đỏ bừng, cổ họng dồn lên, hai tay với ra cố gắng muốn kéo tay nàng ra, nhưng đẩy mấy cái cũng chỉ vô dụng.
Một thư sinh khác run rẩy đi tới quát: “Ngươi muốn làm gì? Buông hắn ra!”
Đồ Hòa liếc mắt nhìn qua, người nọ lập tức rụt chân lại, sợ hãi nuốt nước miếng, ngậm chặt miệng không dám nói một tiếng.
“Ai đang gây chuyện ở đây?”
Giọng nói của một nam nhân hơn buổi mươi tuổi vang lên, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng đầy sát khí bước nhanh tới, nhưng vừa nhìn rõ người trước mặt là Đồ Hoà lại nhanh chóng tươi cười, cúi đầu nói: “Đại lý tự khanh, sao ngài lại ở đây?”
Người này là quản sự của Tiêu Dao Các, Trần Lỗi.
Hai người kia vừa nghe người trước mặt mình là Đại lý tự khanh, người ngoài thường gọi là “Diêm Vương sống”, người bên cạnh sợ hãi vội vàng quỳ xuống đất, mà một người khác trong mắt cũng ngập tràn khiếp sợ.
Trần Lỗi nói: “Ngài cứ giao bọn rắc rối này cho lão nô là được, chớ có làm bẩn tay ngài.”
Đồ Hòa buông lỏng tay ra, người nọ trượt người xuống đất, che cổ mình lại, há miệng thở dốc.
Đồ Hòa móc khăn ra lau tay: “Để hắn nói rõ là ai ở ngoài cung nói linh tinh.”
Người nọ cũng không dám thở, vội bò tới ôm đùi nàng, xin tha: “Thảo dân không dám nữa! Không dám nữa! Đại nhân tha mạng! Đại nhân tha mạng! Ta nói, cái gì ta cũng nói!”
Đồ Hòa đá văng hắn ra, hai mắt như lửa đốt: “Đọc sách là để tu tâm lập nghiệp, không thẹn với lương tâm. Hình phạt này là để cho ngươi nhớ kỹ, đừng có làm bẩn chỗ sạch sẽ này.”
Người kia nghe thấy hai chữ "các ngươi" liền ngẩng đầu lên, trên mặt không còn một giọt máu, thân thể rõ ràng đang run rẩy, chưa kịp cầu xin tha thứ đã bị những người khác kéo đi.
“Nói rất đúng!”
Một nam tử áo xanh từ cầu thang chậm rãi đi tới, ngọc bội trên người phát ra tiếng leng keng, hắn tươi cười rạng rỡ vỗ tay.
“Không hổ là đại tú tài chúng ta!”
“Công tử, ngài tới rồi.” Trần Lỗi gật đầu hành lễ.
“Tiếng động lớn như vậy đương nhiên ta phải xuống xem một chút.” Giải Sơ Trình bày ra vẻ muốn xem kịch vui.
“Vậy để lão nô đi thẩm vấn thư sinh kia trước.”
“Đi thôi.”
Nam tử áo xanh đi về phía Đồ Hoà, hai mắt cười híp thành đường thẳng, cười nói: “Đại tú tài tới hiệu sách này của chúng ta, ta đúng là vô cùng vui mừng.”
Giải Sơ Trình quá mức nhiệt tình khiến Đồ Hòa khó chịu: “Ta tới có chút chuyện cần ngươi giúp đỡ.”
Hắn là Giải Sơ Trình con trai độc nhất của Giải Văn Chi.
Hắn nhiệt tình trả lời: “Cứ nói đi là chuyện gì.”
“Ta nhớ rõ ngươi có một Tàng Thư Các, cất giữ rất nhiều sách quý bản độc nhất, gần đây ta phá án gặp phải một thứ không biết, muốn đến tìm xem.”
Nếu sách của Thái y viện không có ghi lại, vậy bột phấn và thuốc viên này đương nhiên không phải là món thứ thường thấy.
“Đi.”
Giải Sơ Trình sảng khoái đồng ý, dẫn đường phía trước, Đồ Hòa đi theo sau hắn.
Hắn nói: “Gần đây ngươi không tới nhà ta ăn cơm, mỗi ngày lão gia tử nhà ta đều liên tục nhắc ngươi.”
Đồ Hòa đáp: “Gần đây bận rộn.”
Hắn bày ra vẻ đã hiểu, cười nói: “Ngươi đúng là rất bận, hay là sợ phụ thân cứ liên tục nhắc ngươi, hoặc là ngươi thường xuyên tới chỗ ta cũng được.”
Đồ Hòa nghe vậy có hơi không vui, đáp lại: “Chính ngươi cũng không thường xuyên đến hiệu sách này.”
Lời này như giấu dao dính kim, Giải Sơ Trình cười ngốc: “Ta không có ở đây, Trần thúc sẽ chiêu đãi tốt cho ngươi.”
Hai người theo cầu thang uốn lượn lên tầng năm, lối vào của tầng năm có cách bố trí khác với bốn tầng trước đó, không mở, cửa cầu thang cũng bị khóa.
Giải Sơ Trình tháo ngọc bội trên người ra, lại không biết chạm vào chỗ bí mật nào mà ngọc bội kia chia thành hai nửa, lộ ra chiếc chìa khóa bên trong, chìa khóa này có hình dạng khác loại khóa thông thường, được chế tạo đặc biệt.
Hắn vừa mở khóa vừa nói: “Tàng thư các này ngoại trừ ta và cha ta ngươi chính là người đầu tiên đi vào.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Cạch” một tiếng, khóa cửa mở ra, Giải Sơ Trình đẩy cửa đi vào.
“Khoá của ngươi là đặc chế?”
“Đương nhiên, cưỡng ép phá khóa sẽ kích hoạt cơ quan trong phòng, người phá khóa nhất định sẽ chết.”
Sau khi vào vẫn phải đi thêm một tầng lầu, hai bên tường cầu thang treo mấy bức thư pháp tranh chữ, Đồ Hoà nhìn qua cũng không biết là của ai. Đi lên cầu thang tới phòng chính, căn phòng này rất rộng và cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Giá sách sắp xếp ngăn nắp, phía bên trên đều treo rèm châu, bên cạnh cửa sổ còn có một bộ trường kỷ rộng rãi, án thư, ghế ngồi đầy đủ mọi thứ, trong phòng còn đốt hương thoang thoảng, mùi gỗ khiến làm lòng người dần thả lỏng.
Giải Sơ Trình vung tay lên, tự hào nói: “Thế nào?”
“Là một nơi tốt.”
Mỗi giá sách đều có các danh mục được viết bằng chữ thảo đẹp mắt, cũng chỉ có một giá sách không viết gì.
Ánh mắt Đồ Hoà dừng lại trên kệ sách kia một lát, Giải Sơ Trình nhìn thấy còn giả vờ hỏi: “Ngươi muốn xem sách gì?”
Đồ Hòa quay lại: “Y dược hay cây cỏ cũng được.”
Giải Sơ Trình dẫn Đồ Hòa tớ hai kệ sách, y dược và thực vật đặt cạnh nhau, tổng cộng có ba hàng.
“Tất cả đều ở đây.”
Đồ Hòa đi tới kệ sách y trước, cầm một quyển sách lên đi tới bàn làm việc, cởi dây buộc ra, nhẹ nhàng trải lên bàn bắt đầu đọc.
Giải Sơ Trình để tiện cho nàng đọc sách, còn ôm hết sách đặt lên bàn cho nàng. Sau đó mới ngồi một bên pha trà, bắt đầu bỏ trà, ngâm tràn rót trà vào trong chén, đặt trong tầm tay nàng lại không bị vướng tay.
Giải Sơ Trình cũng tìm một quyển sách đọc giết thời gian, Đồ Hoà không nói rõ ràng với hắn có lẽ cũng không muốn nghi ngờ hắn, hắn hiểu cho nên cũng không hỏi nhiều.
Đồ Hòa tìm hết quyển này đến quyển khác.
Không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa vang lên giọng của Trần Lỗi: “Công tử, tới giờ rồi.”
Giải Sơ Trình nói với Đồ Hoà: “Ta có chút việc phải ra ngoài.”
“Được.”
Hắn nhìn nàng đang đọc sách nghiêm túc, đứng dậy đi ra ngoài ngoài,vừa đi đến cửa lại quay đầu nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm, không được đi, chờ ta.”
Đồ Hòa tiếp tục đọc sách cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Giải Sơ Trình rời đi.
Nơi này có rất nhiều sách, hơn nữa bên trong còn ghi lại những thứ nàng chưa từng nhìn thấy trước đây, nàng cảm thấy vô tình thú vị nhưng vẫn chưa tìm được ghi chép về bột phấn hay thuốc viên.
Sắc trời dần tối, căn phòng cũng tối đi, nàng đọc sách liên tục lúc này mới nhận ra mình đã ngồi ở đây gần cả ngày, cổ nàng không đụng tới còn được, bây giờ đụng vào vừa nhức lại vừa đau.
Nàng cầm sách đứng dậy, hoạt động thân thể đã cứng đờ, ôm một chồng sách mới tới.
Thời gian đã không còn sớm, Giải Sơ Trình vẫn chưa trở về, nhưng nàng không nỡ bỏ nhiều sách như vậy, không biết Giải Sơ Trình có thể cho nàng mượn mấy quyển….
Nàng đọc sách nghiêm túc, không nhận ra Giải Sơ Trình đã quay về.
Giải Sơ Trình vừa đi vào, phát hiện trong phòng có hơi tốt lại bắt đầu lải nhải: “Sao ngươi đốt có cây đèn như vậy, không đau mắt sao?”
Hai tay hắn xách hai hộp đồ ăn, đặt lên bàn trước, mới đốt hết đèn trong phòng lên, căn phòng cũng sáng hơn rất nhiều.
Hắn đốt đèn xong quay lại bàn ăn, mở hộp đồ ăn bày ra bàn: “Được rồi, được rồi, nghỉ ngơi trước đã, nhanh tới ăn cơm.”
Đồ Hòa vừa ngửi thấy mùi đồ ăn liền cảm thấy đói bụng
Giải Sơ Trình lấy cá lát, ngỗng yên chi, tuyết y hồng sa, canh tuyết tễ, còn có một canh thịt dê trong hộp ra.
Đồ Hòa đi tới ngồi xuống, Giải Sơ Trình múc một chén canh tuyết tễ đặt trước mặt nàng, nói như bán bảo bối: “Món này ngươi thích, ta còn đặc biệt tới Thái Bình đại tửu lầu đi mua.”
Thái Bình đại tửu lâu ở phường Thái Bình, Tiêu Dao Các ở phường Tuyên Dương, hai nơi này cách nhau rất xa.
Mỗi lần nhận được loại quan tâm đặc biệt này Đồ Hòa đều không biết làm sao.
Mùi hoa phù dung tràn vào mũi, nàng uống một ngụm, thơm ngọt mềm mại, lại tươi mát vô cùng.
“Đúng rồi, Trần thúc nói với ta thư sinh kia đã khai ra, hắn nói là một người gọi là Từ công công nói ra.
Từ? Nàng nhớ rõ Trần Xuyên từng nói bên cạnh Xuân Hoa có một người bạn tốt họ Từ.
Giải Sơ Trình nhìn mắt nàng có hơi đỏ lên, đoán được cả buổi hôm này nàng đều không nghỉ ngơi, mới hỏi: “Tìm được thứ mình muốn chưa?”
“Chưa.”
Suy nghĩ một hồi, hắn mới nói: “Có thể nó ta biết ngươi đang tìm gì không? Để xem ta có biết hay không, dù sao ta cũng đã xem gần hết sách ở đây rồi.”
“Có thể là một loại dược liệu đi, bột phấn màu đỏ nhạt, mùi rất giống mùi hoa đào, ta đoán nó có khả năng gây ra ảo giác.”
Nàng không tin bọn họ thật sự gặp được người đã mất, sau đó nàng nhớ kỹ lại, những lời Xuân Hoa vẫn luôn lẩm bẩm ngày đó, nàng có thể cảm nhận được người Xuân Hoa nhìn thấy không phải nàng và Lý Quan Kỳ, mà là người khác.
Nàng cũng chỉ muốn thử một lần, không ngờ, sắc mặt Giải Sơ Trình lại tối sầm, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Ngươi chắc chắn?”
Nhìn dáng vẻ của hắn có vẻ như thật sự biết gì đó, nàng lấy túi thơm trên người ra đưa cho hắn, Giải Sơ Trình nhận lấy lúc nhìn thấy bột phấn bên trong, sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Ngươi mang cái này bao lâu rồi?”
Đồ Hòa không biết tại sao hắn lại phản ứng lớn như vậy, cẩn thận trả lời: “Không lâu, hôm nay mới bắt đầu mang theo, không đến một ngày.”
Giải Sơ Trình đóng chặt túi thơm lại, ném ra một chỗ cách xa Đồ Hòa: “Không được mang theo thứ này.”
“Ngươi biết nó?”
“Đây là Nam Mộng hương!”