Ngày hôm sau, ánh mắt trời tươi đẹp xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong điện, ánh sáng quanh lư hương bị làn khói chia thành từng tia nhỏ chiếu xuống mặt đất, tựa như giấc mộng bình yên, những chuyện đêm qua đã biến mất không để lại chút dấu vết, đó là cơn ác mộng chỉ chờ mặt trời ló dạng sẽ lập tức biến mất.
Lý Quan Kỳ tỉnh lại nhưng còn chưa mở mắt, cảm giác đau đớn sau lưng khiến hắn không nhịn được nhíu mày.
Đau quá, sau lưng như bị xé toạc ra.
Hắn khẽ hít một hơi, vừa mở một bên mắt lại cẩn thận cử động thân thể, nhưng chỉ cảm thấy đau đớn xuyên tim. Chờ đến khi tỉnh lại mới nhìn thấy Đồ Hòa đang ngủ bên cạnh mép giường.
Nàng vùi mặt trong khuỷu tay, chỉ lộ ra một bên mắt cùng nốt ruồi nhỏ màu đỏ son, thân thể cuộn lại, nhắm mắt ngủ say.
Nhưng tư thế này vừa nhìn đã biết không thoải mái, hắn khẽ đẩy vai nàng: “Đồ Hoà, tỉnh tỉnh.”
Đồ Hòa mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy Lý Quan Kỳ đã tỉnh, vội đứng thẳng dậy: “Bệ hạ cảm thấy thế nào?”
Lý Quan Kỳ cười khổ: “Rất đau, chỉ cần động đậy là đau.”
Đồ Hòa cụp mắt, áy náy nói: “Miệng vết thương sau lưng rất sâu, đa tạ ơn cứu mạng của bệ hạ.”
Lúc đó nàng biết mình không thể trốn thoát, nếu cung nữ kia đâm vào ngực nàng, hậu quả đúng là khó lường.
“Ngươi quá khách sáo cái gì, không phải phản ứng đầu tiên của ngươi cũng là bảo vệ ta sao?” Lý Quan Kỳ nghiêm túc nói, không hề để ý đến chuyện chắn đao này.
Trong lòng Đồ Hoà càng thêm chua xót, nàng chỉ muốn ra ngoài hít thở một hơi: “Thần đi gọi Thái y tới đây.”
Nàng đứng lên.
Lý Quan Kỳ kéo nàng lại: “Để Trần Xuyên gọi là được, cần gì ngươi phải tự mình đi, ta thấy sắc mặt ngươi cũng không tốt.”
“Hít”, hắn hít ngược một hơi, miệng vết thương này đúng là nói chuyện cũng đau, cựa một cái cũng đau.
Đồ Hòa vội vàng cúi người xuống, sợ Lý Quan Kỳ đụng đến miệng vết thương, vết thương vừa khâu lại, rất nhanh lại bị xé ra, gọi: “Trần Xuyên!”
Trân Xuyên vẫn luôn chờ bên ngoài, vội chạy vào.
“Bệ hạ tỉnh rồi gọi Viên thái y tới đây.”
“Vâng, Thư Trung đại nhân vẫn luôn chờ bên ngoài.”
“Gọi hắn vào đi.”
Đồ Hòa cố gắng không nói một lời với Lý Quan Kỳ.
“Tuân lệnh.”
Trần Xuyên lui ra ngoại điện.
Lý Quan Kỳ thử muốn ngồi dậy, nhưng vết thương trên lưng chỉ cần khẽ cựa lại bắt đầu đau đớn: “Ta trở thành người vô dụng rồi.”
Hắn trêu chọc.
Đồ Hòa im lặng đỡ hắn ngồi dậy một chút, lại lót thêm đệm mềm sau lưng hắn, cũng để ý tránh vết thương cho hắn.
“Đừng cử động, vết thương chỉ mới khâu lại thôi.”
“Biết rồi.” Lý Quan Kỳ ngoan ngoãn trả lời.
Sự dịu dàng và quan tâm của Đồ Hoà đều giấu dưới lớp mặt nạ lạnh lùng của nàng, nhưng hắn đề biết cũng có thể cảm nhận được.
Sau khi Thư Trung bước vào, nhìn khuôn mặt tái nhợt của hắn, quan tâm hỏi: “Bệ hạ đã đỡ hơn chưa?”
Từ khi còn nhỏ, hắn và Thư Nghĩa đã đi theo bảo vệ bên cạnh Lý Quan Kỳ, Lý Quan Kỳ là người nhân hậu, thân thiết với bọn họ như huynh đệ ruột. Vốn dĩ hắn còn nghĩ tới sẽ đi theo như vậy cả đời, lại không ngờ tới chỉ trong một đêm Vương gia tự do tự tại nhà mình lại trở thành hoàng đế người người kính ngưỡng, nhưng an nguy bản thân cũng liên tục bị đe dọa.
Lý Quan Kỳ cong môi, cười an ủi: “Ngoại trừ đau thì không sao.”
Thư Trung tự trách: “Là thần thất trách, xin bệ hạ trách phạt.”
Lý Quan Kỳ trấn an: “Được rồi, không có chuyện gì, không phải sau đó các ngươi cũng tới rồi sao.”
Lý Quan Kỳ nháy mắt ra hiệu với Đồ Hoà, Đồ Hoà liền nói sang chuyện khác: “Đã tra được chuyện hạ độc trong đồ ăn chưa?”
Thư Trung trả lời: “Đêm qua thần đã thẩm vấn người thượng thực cục cả đêm, người phụ trách đưa cơm hôm qua là Xuân Hoa cũng chính là cung nữ đã chết kia, thần nghi ngờ nàng lợi dụng chức vụ nhân cơ hội bỏ độc.”
Không ngoại trừ khả năng này, nhưng Đồ Hoà lại không quá tin tưởng loại chuyện trùng hợp này, cho nên lại tiếp tục hỏi: “Có lục soát được thứ gì ở chỗ nàng ta không?”
Thư Trung móc hộp gỗ nhỏ trong ngực, mở hộp ra, bên trong là một túi thơm màu tím.: “Phát hiện thứ này trong phòng nàng ta.”
Vừa mở hộp ra, mùi hương đã bay khắp phòng, chờ Lý Quan Kỳ ngửi thấy liền nói: “A, mùi này giống y hệt mùi hoành thánh, đúng rồi!Hôm qua trẫm ngửi được mùi này trên người cung nữ kia.”
“Á, đau đau đau đau.”
Hắn không cẩn thận đụng tới miệng vết thương.
Đồ Hòa nhanh chóng nhìn qua, hơi cau mày: “Cẩn thận một chút.”
Lý Quan Kỳ bị đau nhưng vẫn cười phất tay ra hiệu mình không sao.
Đồ Hòa bất đắc dĩ thở dài, quay người nhận lấy túi thơm, khoảng cách càng gần, mùi thơm càng rõ ràng, ngửi qua rất giống mùi hoa đào, nhưng ngửi kỹ lại cảm thấy không đúng. Trước đây Lý Quan Kỳ còn nói nàng không ngửi được mùi hoành thánh, chẳng lẽ là vì quá giống mùi hoa đào cho nên nàng mới không phân biệt được. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Nàng mở túi ra, bên trong là bột phấn màu đỏ nhạt. Nàng đặt túi thơm xuống mặt được Lý Quan Kỳ để hắn ngửi thử.
Túi thơm mở ra mùi hương càng đậm, Lý Quan Kỳ cực kỳ chắc chắn, chỉ khẽ gật đầu không dám phản ứng mạnh: “Chính là mùi này.”
Thư Trung bổ sung: “Còn có một chuyện, ngày hôm qua lúc thẩm vấn còn biết được gần đây trong cung có vài cung nữ mất tích bí ẩn không rõ nguyên nhân. Trước khi cung nữ này xảy ra chuyện đều ăn một loại thuốc viên, nghe nói thuốc viên kia có mùi giống loại bột phấn này cho nên đã mang hết tới đây, chỉ là không có nhiều lắm, chỉ có ba viên.”
Đồ Hòa lấy bình thuốc kia tới đặt dưới chóp mũi ngửi thử, viên thuốc kia có màu nâu đỏ hương vị đúng là giống y hệt bột phấn, nàng lại đưa cho Lý Quan Kỳ nhìn qua.
“Đúng là rất giống, nhưng cũng có chút khác biệt, bên trong viên thuốc này không đơn giản mà còn trộn lẫn thêm thứ khác vào trong, đương nhiên độ tinh khiết của thuốc bột sẽ cao hơn.”
Hắn nói chuyện rất cẩn thận, giọng nói cũng nhỏ, là vì tránh để đụng đến miệng vết thương.
“Bọn họ có nói thuộc viên này để làm gì không?” Đồ Hòa hỏi đến.
“Nói là có thể nhìn thấy người trong lòng.”
Đồ Hòa:......
Lại món đồ thần thánh kiểu gì?
“Có biết là ai bán loại thuốc này không?”
“Còn đang điều tra.”
Nàng lại hỏi Lý Quan Kỳ: “Cái nào có mùi giống với hoành thánh?”
“Bột phấn.”
Đồ Hòa nhìn bột phấn cùng thuốc viên trong tay, đều làm từ cùng một thứ tại sao phải có phải chia thành hai loại khác nhau? Là do hiệu quả không giống nhau sao?
“Trước khi các cung nữ kia mất tích có xảy ra chuyện gì kỳ lạ hay không?”
Thư Trung đáp: “Theo như một cung nữ cùng phòng nói, trước khi người cùng phòng mình xảy ra chuyện mỗi ngày tỉnh lại đều vô cùng mệt mỏi, y như thức cả đêm không ngủ, còn thường xuyên nắm lấy tay mình nói khùng nói điên.”
“Ngươi có hỏi rõ nàng ta nói gì không?”
“Hỏi nàng có nghe được tiếng gì hay không, có nhìn thấy bóng người gì đó, vốn dĩ gần đây trong cung đã đồn đại linh tinh sau khi cung nữ kia nói lại càng khiến nàng thêm sợ hãi, cho nên lại đến phòng khác ngủ cùng một cung nữ thân thiết khác.”
Chẳng lẽ thật sự có thể nhìn thấy người đã mất đi sao? Một lòng một dạ muốn nhìn thấy nhưng gặp được thì lại sợ? Nếu gặp lại người kia nàng sẽ làm gì? Nàng không biết, nàng cũng không dám nghĩ. Đã bao nhiêu năm qua, mỗi ngày trước khi ngủ nàng đều sẽ nghĩ tới.
Suy nghĩ trong lòng đã bay đi hơi xa.
“Đồ Hòa?”
“Thần không sao.”
Mọi việc gần đây đều liên quan đến quỷ thần, nàng không thích.
“Còn chuyện gì nữa không?” Nàng nói.
Thư Trung lắc đầu: “Không có.”
“Tìm kiếm cẩn thận trong cung, muốn đưa thi thể ra ngoài cung không phải chuyện dễ, những người này phần lớn vẫn còn ở trong cung.”
“Thư Nghĩa dẫn người đi tìm.”
Trần Xuyên cùng Viên Hoằng đi tới, Viên Hoằng hành lễ: “Tham kiến bệ hạ, đại lý khanh.”
Lý Quan Kỳ nói: “Mau tới xem giúp trẫm, đau quá.”
“Tuân lệnh.”
Viên Hoằng đi lên trước, mở mảnh vải ra kiểm tra vết thương, cũng may miệng vết thương đã bớt sưng đỏ căng trước: “Bệ hạ không cần sợ, vết thương không bị nhiễm trùng. Mấy ngày nay bệ hạ nhất định phải chú ý không được đụng đến miệng vết thương, đợi mấy ngày nữa sẽ có thể cắt chỉ.”
Hắn lại bôi thêm một lớp thuốc mỡ lên vết thương, băng bó cẩn thận: “Ngài nhất định phải uống thuốc đúng giờ, tất cả đều có tác dụng với thân thể và miệng vết thương.”
Thuốc mỡ mát lạnh thoải mái cũng giảm bớt một phần đau đớn.
Thấy Viên Hoằng đã làm xong, Đồ Hòa mới nói: “Ta có một chuyện muốn hỏi Viên thái y có được không?”
“Ngài nói đi.”
Đồ Hòa đưa túi thơm và thuốc viên ra: “Nhờ ngài nhìn xem có biết hai thứ này hay không.”
Viên Hoằng nhận lấy, xem xét cẩn thận hình dáng lại ngửi mùi, lắc đầu: “Thần thật sự chưa từng nhìn thấy, đợi thần quay về đọc thêm một chút sách đã.”
“Làm phiền.”
Viên Hoằng đi rồi, Trần Xuyên vốn còn định đi nấu thuốc nhưng đi được mấy bước lại dừng lại, do dự vài lần mới xoay người lại.
Lý Quan Kỳ phát hiện ra hắn không bình thường, gọi hắn lại: “Trần Xuyên, có chuyện gì?”
Trần Xuyên run lên, cứng đờ xoay người, tay nắm chặt ống tay áo, một lát sau mới làm như hạ quyết tâm: “Có một việc không biết thần có nên nói hay không.”
“Rốt cuộc có chuyện gì?”
Trần Xuyên ngoan ngoãn trả lời: “Không phải nô tài cố ý muốn tổn hại danh dự của Xuân Hoa cô nương….chỉ …chỉ là…, trước đây không vô tình nhìn thấy quan hệ của Xuân Hoa cô nương và Từ chính nghĩa cục cung đình….khá tốt.”
Trên mặt Lý Quan Kỳ đầy dấu chấm hỏi, quan hệ khá tốt thì sao lại không thể nói?
Đồ Hòa nói thẳng: “Bọn họ ở bên nhau?”
Trần Xuyên nghe xong lập tức quỳ xuống: “Nô tài không có ý này, chỉ là, chỉ là từng nhìn thấy….”
Lúc này Lý Quan Kỳ mới phản ứng lại, hóa ra là như vậy.
“Được rồi, đi xuống đi.”
Trần Xuyên vẫn còn băn khoăn, to gan tiếp tục nói: “Bệ hạ nói không chừng là do nô tài nhìn lầm, việc này, nô tài không nghĩ….”
Lý Quan Kỳ nói rất nhẹ nhàng, cũng không có vẻ trách mắng: “Trần Xuyên, trẫm sẽ không trách tội bọn họ, có phải hay không phải tìm được sự thật mới biết. Ngươi nói ra là chuyện tốt như vậy mới có thể nhanh chóng tra án.”
“Vâng, nô tài đã hiểu.”
Chờ Trần Xuyên rời đi, Thư Trung mới hành lễ: “Thần lập tức đi điều tra Từ Chính Nghĩa.”
Đồ Hòa gọi Thư Trung lại: “Không thể, hiện tại không được rút dây động rừng, cứ đi tìm xác của mấy cung nữ trước đã. Còn chuyện gì có thể tìm ngỗ tác Đinh Nghị bên cạnh ta tiến cung.”
“Được.”
Lý Quan Kỳ muốn đứng lên hoạt động, Đồ Hòa đỡ hắn từ trên giường lên, khoác áo ngoài cho hắn.
Đúng lúc này Tần Chi Kính lại đi tới, bước đi không vững, sống lưng cong xuống, bước đi cũng khó nhọc.
Theo sau là Tào Phối.
Vừa đi vào đã quỳ xuống: “Bệ hạ, lão nô đáng chết!”
Tào Phối cũng lập tức quỳ theo, im lặng ngồi dưới đất không dám cử động.
Lý Quan Kỳ lạnh lùng nhìn màn kịch trước mặt, nói: “Đúng là đáng chết.”
Tần Chi Kính vốn còn tưởng sẽ được đỡ lên, không ngờ lại nhận được một câu trả lời như vậy, quay đầu lại mắng Tào Phối: “Còn không mau tới đây tạ tội.”
Cả tay, chân, đầu gối Tào Phối đều cùng bò về phía trước, không ngừng dập đầu: “Nô tài đáng chết, nô tài chỉ đi nhà xí không nghĩ tới lại để cung nữ kia lọt vào trong, bệ hạ ngài bị thương, mạng của nô tài đương nhiên cũng không giữ nổi.”
Tần Chi Kính không tới, Tào Phối cũng sẽ không tới, nói đến cùng cũng chỉ là Tần Chi Kính nói Tào Phối nghe theo mà thôi.
Nét mặt Lý Quan Kỳ lạnh lẽo, dường như cũng kéo nhiệt độ trong phòng xuống đất, mỉa mai: “Tần Chi Kính không gọi ngươi tới, ngươi cũng không tới có đúng không, xem ra Hoàng đế như trẫm trong lòng người cũng chỉ có như thế.”
Thân thể Tần Chi Kính run lên, Tào Phối cũng ngồi không vững, nhìn tới nghĩa phụ của mình.
Tần Chi Kính nói: “Bệ hạ, ngài nói nói vậy, Tào Phối phạm phải sai lầm lớn, hôm qua đã bị phạt ở bên ngoài. Hôm nay nghe nói bệ đã tỉnh, cũng là do lão nô không dạy dỗ tốt nên đặc biệt tới đây tạ tội, xin bệ hạ trách phạt.”
Giọng điệu vô cùng chân thành.
Hiện tại còn chưa đến lúc bọn họ xé rách mặt, Lý Quan Kỳ cười nói: “Lần này nể mặt ngươi, tạm tha cho hắn, chỉ là trận đòn này tự mình nhận đi.”
Tào Phối không tình nguyện mà dập đầu nói: “Tạ chủ long ân.”
Vừa bước ra ngoài, Tào Phối lại không vui nói: “Nghĩa phụ, trận đòn này có thể lừa gạt qua được không?”
Tần Chi Kính tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Phế vật, câm miệng.”
“Nghĩa phụ!”
Tần Chi Kính không nói lời nào, Tào Phối đành phải nói tiếp: “Nhưng bệ hạ cũng chưa nói phải đánh bao nhiêu cái.”
“Ba mươi cái.”
“Cái gì! Nghĩa phụ, vậy không phải mông con sẽ nở hoa sao, sao con có thể tiếp tục hầu hạ người.”
“Giữ được cái mạng chó của ngươi trước rồi tính.”
Trong lòng Tần Chi Kính cực kỳ khó chịu, vừa rồi Hoàng thượng rõ ràng đang đánh thẳng vào mặt ông ta. Nực cười! Lúc ông ta hầu hạ qua ba đời hoàng đế, hắn cũng chỉ mới là một thằng nhóc, bây giờ lại dám quát mắng với ông ta.
Tần Chi Kính tức giận, bước đi cũng vô thức nhanh hơn.
Đinh Nghị được đưa vào trong cung, Thư Trung trực tiếp dẫn hắn tới nơi giữ thi thể của Xuân Hoa.
Hiện tại Lý Quan Kỳ hành động không tiện, căn bản không chịu cho Đồ Hoà rời đi.
Một mình Đinh Nghị nghiệm thi, viết xong báo cáo, giao cho Thư Trung liền bị đưa ra ngoài cung.
Lúc Đồ Hòa nhận được báo cáo nghiêm thi, bên trên viết, xoang mũi và yết hầu đều phát hiện bột phấn màu hồng nhạt, ruột chuyển sang màu xanh đen, nguyên nhân là bị độc chết.
Những lời này quá rõ ràng, nguyên nhân cái chết của Xuân Hoa và những quan viên bên ngoài đều giống nhau.
Nàng nhớ lại trạng thái của Xuân Hoa đêm qua, lại nhớ tới những lời Thường Như nói với nàng về trạng thái của Tống Nhân Huy trước khi chết, thật sự là chết vì cùng một thứ sao?