aThư Trung, Thư Nghĩa  kịp thời chạy tới, Thư Nghĩa đá cung nữ ra xa, Thư Trung chạy tới trước mặt Lý Quan Kỳ, lo lắng hét lên: “Bệ hạ!”

Lý Quan Kỳ không có phản ứng.

“Ta đi gọi thái y.”

Thư Trung chạy vội đi tìm thái y, Thư Nghĩa đứng trước mặt Đồ Hòa, bảo vệ nàng phía sau, nhìn chằm chằm cung nữ đang nằm dưới đất.

Cung nữ kia vặn vẹo thân thể, loạng choạng đứng dậy, máu chảy ra từ bả vai khiến nàng ta trượt chân, vặn vẹo hồi lâu mới đứng lên, cuối cùng cũng đứng vững, vẫn còn muốn lao tới, nhưng thân thể chảy quá nhiều máu đã không chịu nổi ngã thẳng về phía trước.

Lúc này hơi thở nghẹn lại trong cổ họng Đồ Hòa mới có thể thở ra, thân thể mềm nhũn ngã xuống, Thư Nghĩa nhanh tay đỡ lấy, đặt nàng ngồi xuống đất: “Đồ Hoà, có sao không?”

Sắc mặt Đồ Hòa như t mảnh giấy trắng ngâm trong nước, nàng yếu ớt lắc đầu, phun ra từng chữ như đang thở dốc: “Mau đi….xem…. bệ hạ.”

Thư Nghĩa nhìn nàng tạm thời chưa có vấn đề gì lớn, vội buông nàng ra, chạy tới chỗ Lý Quan Kỳ, muốn đỡ hắn lên giường, nhưng lại chạm phải mảng máu lớn, vết thương sau lưng Lý Quan Kỳ không ngừng chảy máu, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tào Phối vốn được phân trực đêm cũng chạy vào, nhìn cảnh tượng đẫm máu trước mặt,  liền hét thành tiếng, sợ hãi ngã ngồi xuống đất. Chờ hắn nhìn thấy Lý Quan Kỳ đang hôn mê, lại bò tới, trong miệng còn gào khóc: : “Bệ hạ, bệ hạ.”

Dáng vẻ khóc lóc thảm thiết kia thật đúng là cảm động trời đất.

Thư Nghĩa đá văng hắn ra, nghiêm giọng quát lớn: “Câm miệng? Vừa rồi ngươi đi đâu?”

Tào Phối  ngã xuống đất, ấp úng không nói, hắn muốn hầu hạ nhưng chính bệ hạ nói không cần, hắn lại đúng lúc đói bụng nên mới đi ăn, nào biết sẽ xảy ra chuyện này.

Hắn chuyển từ ngồi thành quỳ, gọi lớn: “Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết! Nô tài chỉ đi nhà xí! Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

Muốn ồn ào bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

“Câm miệng.” Đồ Hòa chửi thành tiếng, liếc mắt một cái như muốn chém hắn thành từng mảnh.

 “Cút ra ngoài quỳ cho ta!” Thư Nghĩa không kiên nhẫn nói.

Trong lòng Tào Phối cực kỳ không phục, ngươi thì là cái thá gì? Nhưng tình cảnh hiện tại cũng chỉ có thể nuốt lại trong bụng, giả vờ giả vịt đi ra ngoài điện.

Mí mắt Đồ Hòa đang đánh nhau kịch liệt, muốn nhắm lại nhưng nàng vẫn trừng mắt chống cự, nàng tuyệt đối không thể nhắm mắt lại.

Thư Trung vội vàng dẫn Viên Hoằng tới, còn dẫn theo một thái y khác tên Dương Bân tới cùng.

Viên Hoằng kiểm tra vết thương cho Lý Quan Kỳ trước mới để Thư Trung và Thư Nghĩa một người nâng chân một người ôm đầu, hắn ở giữa nâng Lý Quan Kỳ lên giường, bắt đầu chẩn trị. 

Dương Bân  đi tới đỡ Đồ Hòa, bắt mạch cho nàng.

Đôi mắt nàng sắp nhắm lại, thấy nàng cố nhịn, Dương Bân nói: "Đại lý khanh có thể nghỉ ngơi một chút, hạ quan sẽ xử lý giúp ngài.”

Nàng nói: “Không được, vẫn còn chuyện phải làm.”

Chuyện của cung nữ phải điều tra càng sớm càng tốt, thân phận nữ nhi của nàng cũng không thể để lộ ra ngoài.

Dương Bân khâm phục ý chí của nàng, quay người lấy ra một lọ thuốc hít từ trong hộp thuốc đưa cho nàng: “Đại lý khanh, thử cái này đi.”

Hắn rút lọ thuốc hít ra lắc trước mũi nàng, một mùi hương mát lạnh kích thích xộc thẳng vào mũi nàng, khiến đầu óc hỗn loạn của nàng tỉnh táo hơn một chút, tuy chỉ như muốn bỏ biển những vẫn tốt hơn nhiều.

“Đa tạ.” Đồ Hòa nhận lấy.

Dương  Bân chẩn đoán xong nói: “Mạch đập yếu ớt, giống như bị bỏ thuốc mê.”

Đồ Hòa đáp: “Có lẽ là vậy, ta và bệ hạ toàn thân đều không có sức.”

Dương Bân lại nhìn vết thương trên cánh tay Đồ Hòa: “Vết thương không sâu, cũng may hung khí không có độc, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian sẽ không sao .”

Hắn cẩn thận xử lí vết thương cho nàng: “Quay về nhớ thay thuốc, rất nhanh có thể khỏi hẳn.”

Đồ Hòa gật đầu cảm ơn: “Đa tạ Dương thái y, làm phiền ngài một chút, kiểm tra thuốc mê bị hạ ở đâu.”

 “Được.”

Đồ Hòa  cố nhớ lại, nhưng tay vẫn không dùng được sức, nàng nắm chặt tay vịn, hai chân yếu ớt đứng trên mặt đất, đi được mấy bước lại dừng một chút, cứ như vậy từ từ đi lại gần giường.

Viên Hoằng đang xử lý vết thương trên lưng cho Lý Quan Kỳ, vết thương vô cùng đáng sợ, bởi vì dùng cây trâm cắt ra nên lộ cả thịt đỏ ra ngoài, nằm vặn vẹo trên lưng hắn như con trùng độc khát máu. Viên Hoằng xử lý vết thương cực kỳ cẩn thận, nhưng trên trán Lý Quan Kỳ đang hôn mê vẫn phủ một tầng mồ hôi mỏng, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng đau đớn. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đồ Hòa lại nhìn không nổi.

Trần Xuyên mang một chậu than đi vào, Thư Trung cũng mang một chậu nước nóng đang còn bốc khói nghi ngút.

Viên Hoằng rửa sạch miệng vết thương, lấy một cây hương trong hòm thuốc ra đưa cho Trần Xuyên: “Đốt cái này lên.”

Trần Xuyên mang lư hương tới, cắm cây hương vào trong, bật lửa đốt lên.

Trên trán Viên Hoằng cũng xuất hiện một tầng mồ hôi, kẹp cây châm nhỏ trong chén rượu bên cạnh lên lau sạch rồi đặt lên bếp lửa 

Đồ Hòa đã biết Viên Hoằng muốn làm cái gì, trong lòng như có ai đó đang gõ mạnh, nàng nói: “Viên thái y….”

Những lời kế tiếp nghẹn lại ngậm chặt trong miệng không cách nào nói nên lời.

Viên Hoằng cũng có chút lo lắng, nhưng cũng không hề hoảng sợ mà tập trung làm việc nên làm, an ủi: “Yên tâm đi.”

Dương Bân đi tới, nhỏ giọng nói: “Thuốc bị bỏ trong thịt viên tứ hỉ.”

Đồ Hòa vẫy tay với Thư Trung gọi hắn tới.

Nàng yếu ớt nói: “Có ba chuyện, thứ nhất giữ lại thi thể của cung nữ kia, tìm người trông giữ cẩn thận không cho bất kỳ ai đến gần. Thứ hai, tìm người điều tra chỗ ở của cung nữ , chuyện thứ ba đồ ăn hôm nay đã qua tay những ai đều phải điều tra cẩn thận.”

“Được, ta hiểu rồi, không cần lo lắng .”

Thư Trung và Thư Nghĩa đành đi trước.

Viên Hoằng cầm một bình tròn lên, mở ra bên trong có thuốc mỡ màu trắng sữa, đây là thuốc mỡ xà hàm, hắn dùng thìa sứ đã qua xử lý lấy thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho Lý Quan Kỳ.

Có lẽ thuốc mỡ đã giảm bớt phần nào đau đớn, lông mày Lý Quan Kỳ thả lỏng hơn một chút. Viên Hoàng lại dùng sợi dây mỏng như sợi tóc xuyên qua cây kim để chuẩn bị khâu vết thương.

Đồ Hòa chưa từng nghĩ mình có thể nghe rõ tiếng kim khâu  xuyên qua da thịt rõ ràng như vậy, mỗi một mũi kim lại như cào một vết xước trong lòng nàng.

Trong lúc vô tình, dường như nàng đã nợ hắn rất nhiều, nhưng nàng phải trả lại như thế nào đây?

Bản tính Lý Quan Kỳ luôn là người muốn làm gì thì làm, đặt tim nàng lên ván sắt thiêu đốt hết lần này đến lần khác.

Nàng chỉ hận không thể bóp nát lọ thuốc hít trong tay, ngồi bệt xuống đất.

Trần Xuyên nhìn thấy muốn tới giúp nàng, lại bị nàng xua tay từ chối.

Viên Hoằng đã khâu vết thương thành công, lại bôi thêm một lớp thuốc mỡ lên cẩn thận băng bó lại vết thương cho Lý Quan Kỳ.

Mãi đến khi làm xong mọi chuyện, hắn mới đứng thẳng dậy thở một hơi thật sâu, thành công.

Hắn xoay người nói với Đồ Hòa: “Vết thương đã xử lý xong rồi, sau này nhất định phải chú ý không được để nứt ra, hạ quan cũng sẽ đúng hạn tới đây thay thuốc cho bên hạ. “Thuốc uống hạ quan sẽ cho thái y viện chuẩn bị đưa tới đây.”

Đồ Hòa lại nói với Trần Xuyên: “Trần Xuyên ngươi đi theo tới thái y viện lấy thuốc, trên đường đi tuyệt đối không cho người nào đến gần.”

 “Tuân lệnh.”

Tất cả mọi người đều đã rời đi, trong điện chỉ còn lại Đồ Hoà và Lý Quan Kỳ.

Cung nhân  đã dọn dẹp xong chính điện, mùi huân hương nhanh chóng lấn át mùi máu.

Đồ Hòa đỡ mép giường lại gần Lý Quan Kỳ, trong lòng lại không cách nào bình tĩnh.

Ngay từ đầu nàng đến gần hắn đã mang theo mục đích, chỉ để lợi dùng hắn, nàng còn đòi hỏi chân tình của hắn, bởi vì tình cảm của hắn chính là bùa hộ mệnh của  nàng, hắn chính là người nàng lựa chọn, nhưng từ trước đến nay nàng lại chưa từng nghĩ tới nàng có ngày nàng không gánh vác nổi phần ân tình này.

Suy nghĩ trong lòng càng thêm nặng nề, Đồ Hòa dựa vào mép giường lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi.”

Nàng chậm rãi cuộn ngón tay lại, nói một câu xin lỗi không biết hắn có thể nghe được hay không…

Nội thị gian.

Tổng quản Tần Chi Kính nghe Kim Bảo báo về, tức giận ném chung trà xuống đất.

 “Tên ngốc kia vẫn còn quỳ ngoài Tử Thần điện sao?”

Tần Chi Kính đã hơn bảy mươi tuổi, tóc hoa râm cùng nếp nhăn dày đặc cũng đủ cho thấy ông ta đã ở trong cung bao nhiêu năm. Sống lưng đã hơi cong xuống, tức giận run cả người.

Nội thường hầu Lương Thủ Đường tinh mắt bưng một ly trà mới, khuyên nhủ: “Sư phụ đừng tức giận, cẩn thận tổn hại thân thể.” ( truyện trên app T𝕪T )

Kim Bảo véo vào đùi mình, cúi đầu thật thấp: “Không có, thiếu giam đã quay về phòng.”

Lương Thủ Đường nghe tới đây lặng lẽ cong môi, trong mắt đều là dáng vẻ vui sướng khi người gặp họa, đúng là tên ngốc.

Tần Chi Kính vỗ mạnh vào bàn: “Gọi nghịch tử kia đến đây! Thủ Đường, ngươi đi đi.”

 “Vâng.”

Lương Thủ Đường đẩy cửa phòng Tào Phối Ra, Tào Phối nằm im trên giường, con nuôi hắn còn đang quỳ gối xoa đầu gối cho hắn.

Lương Thủ Đường lạnh lùng mỉa mai: “Đã đến lúc nào rồi, Tào thiếu giam của chúng ta còn có tâm trạng ở đây hưởng thụ.”

Tào Phối cũng không thèm nhìn hắn, nói với Trương Bắc: “Nhấn mạnh một chút, buổi tối không ăn cơm sao?”

Lương Thủ Đường cũng không khí, chỉ nói: “Mời thiếu giam đi theo ta, sư phụ đang tìm ngươi.”

Vừa nghe đến hai chữ sư phụ, Tào Phối mới ngồi dậy, nghi ngờ nhìn hắn nói: “Nghĩa phụ tìm ta làm gì?” 

Lương Thủ Đường cười lạnh một tiếng: “Có thể làm gì? Ngươi gây ra họa lớn như vậy, còn nghĩ có thể bình an bỏ qua sao?”

Tào Phối nghe tới đây cười khinh thường: “Cũng không chết, hơn nữa, nghĩa phụ cũng sẽ bảo vệ cho ta.”

Lương Thủ Đường thật sự không biết nói gì, không biết tại sao một người ngu dốt như vậy lại có thể lên làm thiếu giam? Hắn cực khổ cẩn trọng lâu như vậy lại chỉ là một thường hầu, cái này có công bằng hay không?

Trong lòng hắn thật sự không nhịn nổi nữa, nói thẳng: “Xuân Hoa chết như thế nào trong lòng ta và ngươi đều biết rõ, lúc trước là người ham mê tiền tài nhất quyết muốn bán loại thuốc này, bây giờ đã dính tới chỗ của bệ hạ, nhất định sẽ có người đi điều tra.”

Tào Phối tức giận đứng lên, chỉ vào Lương Thủ Đường mắng: “Lương Thủ Đường ngươi nói rõ ràng cho ta, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta bán?”

Khí thế của Lương Thủ Đường cũng không hề thua kém: “Vậy ngươi nói là ai? Trong cung này ngoài trừ ngươi còn có thể là ai?”

“Chậc!”

Tào Phối đặt một tay lên eo, chỉ vào Lương Thủ Đường: “Ta có thể nói là ngươi.”

Lương Thủ Đường nói: “Ngươi cứ thử đi, ta chưa từng chạm vào thứ này, đừng có hòng đổ chậu phân này lên người ta. Ngươi đúng là điên rồi, gần đây có bao nhiêu cung nữ thái giám vì ăn thứ thuốc này mà phát điên, ngươi còn không chịu dừng lại. Bây giờ thì hay rồi, trực tiếp đụng tới cả bệ hạ.”

Tào Phối  tức giận đến đầu bốc khói, hắn rất yêu tiền, trước đây hắn bán loại thuốc đó kiếm được rất nhiều tiền, nhưng từ khi xảy ra tai nạn, hắn không những không bán thuốc còn trả lại tiền.

Hắn trực tiếp mắng: “Lương Thủ Đường! Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta đã thu hết thuốc lại rồi!”

Lương Thủ Đường nói thẳng nói: “Câm miệng đi, vậy Xuân Hoa tự dưng nhảy ra được sao? Mấy cung nữ thái giám chúng ta xử lý lúc trước cũng đã bại lộ. Được rồi, ta không nói với ngươi nữa. Đi thôi, sư phụ đang tìm ngươi, có gì thì nói với sư phụ đi.” 

Hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa, đi thẳng ra ngoài.

Tào Phối tức giận đi theo sau.

Lúc đi đến trước của phòng Tần Chi Kính, Lương Thủ Đường dừng chân: “Đúng rồi, sư phụ nói ngươi tới đây.”

Nói xong cũng không đợi Tào Phối phản ứng, đã đẩy cửa ra..

Tào Phối còn chưa kịp phản ứng, cũng chỉ có thể quỳ dưới đất, bò từ ngoài vào trong phòng, nịnh nọt: “Thỉnh an nghĩa phụ.”

Tần Chi Kính cầm bình hoa trên bàn ném đi, bình hoa đập vào ngươi Tào Phối, hắn cũng không dám lên tiếng kêu đau.”

Tần Chi Kính chỉ vào hắn mắng: “Ngu xuẩn!Biết mình gây ra họa lớn thế nào không?”

Lúc này Tào Phối mới nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, ngẩng đầu bò tới cạnh chận Tần Chi Kinh, ôm chân ông ta: “Nghĩa phụ, xin người cứu con! Nghĩa phụ.”

Tần Chi Kính muốn đá văng hắn ra, chỉ là hắn lại túm chặt không khác gì cao bôi da chó.

Tần Chi Kính đương nhiên sẽ không đứng im nhìn Tào Phối xảy ra chuyện, ai biết có thể liên quan đến mình hay không.

Vì thế lại quay sang hỏi Lương Thủ Đường đứng bên cạnh: “Ngươi có ý tưởng gì không?”

Lương Thủ Đường kìm nén lửa giận trong lòng, cụp mắt nói: “Đúng là có một cách.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play