Sau khi người Tiền gia kinh hãi phóng xe đi, Quý Hủ đi kiểm tra bên trong thùng, tìm thấy mấy hộp muối ăn, lập tức hiểu được gia đình này muốn làm gì.
Lòng người trong thời bình còn có thể ác độc như vậy, huống chi là những người sống sót sau khi tận thế?
Họ sẽ làm bất cứ điều gì để tồn tại.
Khi đó, Quý Hủ chưa hoàn toàn thất vọng với mối quan hệ gia đình, khi bác gái của cậu khóc lóc nói rằng bác trai đã biến thành quái vật, chỉ còn lại bà ta và anh họ, Quý Hủ đã mủi lòng, phớt lờ tất cả những điều tồi tệ họ đã làm trong quá khứ, chấp nhận cho họ ở lại căn cứ của mình...
Lúc sau nào là bạn cùng lớp, bạn bè, chỉ cần có khả năng cậu đều sẽ giúp đỡ, lúc đầu họ còn thấy may mắn biết ơn, thời gian trôi qua, cuộc sống ổn định, lòng người thay đổi, càng muốn nhiều thứ hơn.
Trong ba năm đó, Quý Hủ đã trải qua đủ loại từ ấm áp đến lạnh lùng trong mối quan hệ giữa con người với nhau, nhìn lầm rất nhiều người, cũng đánh giá sai rất nhiều người.
Quý Hủ đem muối chuyển về kho hàng, cũng không quay lại thành phố, cậu phải đợi nhận xong vật tư mới quay về.
Cho đến chiều ngày hôm sau, người nhà Tiền Bảo Thông cũng không xuất hiện nữa, có lẽ là đang sợ hãi, so với những hạt giống và rau củ đó, mạng sống đương nhiên là quan trọng nhất.
Người dân trong thị trấn cho rằng người vô lại như vậy sẽ không bao giờ buông tha, nhất định sẽ tiếp tục gây rối, không ngờ cả ngày không xảy ra chuyện gì.
Có người nhanh miệng hỏi rau trong nhà kính làm sao bây giờ, đã hái rồi, trời còn nóng như vậy sẽ sớm thối rữa.
Quý Hủ đang cố gắng thanh lý những thứ này, chắc chắn không ăn hết được, cũng không muốn tốn công đem đi bán, cậu không có thời gian.
“Ngày mai tôi phải về thành phố rồi, số rau này không mang theo được, ai cần thì có thể mang về ăn.”
"Làm sao ăn hết nhiều như vậy chứ? Nếu không mang theo được thì bán cho tôi đi. Nhà kính của tôi cũng đang thu hoạch, có thể mang lên thành phố bán chung với nhau."
Quý Hủ nhìn người đang nói, chính là người đàn ông ngày hôm qua mắng người phụ nữ kia, có lẽ do phơi nắng nhiều, màu da rám đen, nhưng đường nét trên khuôn mặt khá tốt, mày rậm mắt to, nhìn cương nghị ngay thẳng, khí chất khác hẳn người bình thường, chắc đã từng đi lính.
Quý Hủ biết anh ta có ý tốt, liền đáp ứng, cậu thật sự không thể ăn hết số rau dưa này.
Quý Hủ mở cửa nhà kính, để người dân trong trấn ai cần thì vào hái, phần còn lại sẽ bán hết cho Chung Trì.
Chung Trì thấy Quý Hủ đồng ý liền về nhà, lái xe tải nhỏ qua chất rau dưa, cha mẹ của Chung Trì cũng đi theo qua.
Quý Hủ không biết Chung Trì, nhưng cậu có ấn tượng với cha mẹ Chung, trong lúc nhà làm tang lễ, hai vợ chồng cũng có qua giúp đỡ.
Bọn họ là anh em họ hàng với ông ngoại, chẳng trách Chung Trì lại tức giận như vậy khi người phụ nữ kia mắng Quý Hủ.
Hai vợ chồng làm việc rất hiệu quả, nhanh chóng đem rau đã hái ra ngoài, Chung Trì đem giỏ bỏ vào xe, mẹ Chung lại xách những cái giỏ rỗng tiếp tục hái, hái hết những quả chín, nếu không sẽ bị già không ăn được.
Cha Chung nhìn nhà kính bừa bộn, cau mày đến mức có thể giết chết một con ruồi, không nói một lời, ông cầm xẻng bắt đầu dọn dẹp, rồi kéo hết rác đem bỏ bên ngoài.
Nhìn thấy người Chung gia bận rộn, người dân thị trấn tới hái rau cũng ra tay giúp đỡ, nhiều người sức lực lớn, không bao lâu sau, hai nhà kính đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí cả hồ chứa nước đầy bùn và cỏ chết cũng được rửa sạch bằng vòi phun.
Mọi người đều đổ mồ hôi vì nóng, Quý Hủ để lại vài giỏ rau để phân phát cho người dân thị trấn đến giúp đỡ.
Trước khi rời đi, Quý Hủ nhắc nhở bọn họ: "Bên ngoài gần đây không yên bình, tốt nhất nếu có thể thì không nên ra ngoài. Buổi tối đi ngủ nhớ đóng kỷ cửa nẻo, đừng tùy tiện mở cửa cho bất cứ ai. Kẻ giết người của vụ án phân xác trong thành phố vẫn chưa bị bắt, mọi người nếu ra ngoài thì nên cẩn thận một chút."
Bọn họ đều đã nghe qua vụ án phân xác, gần đây cũng rất cảnh giác, Quý Hủ nhắc nhở bọn họ không phải để đề phòng hung thủ, mà là hàng loạt nguy hiểm sẽ xuất hiện sau khi tận thế đến.
Sau khi tất cả người dân trong thị trấn đã rời đi, Chung Trì mới nói: “Sáng mai tôi định vào thành phố giao hàng, cậu có muốn đi cùng tôi không?”
Để giao đồ ăn cho chợ nông sản, phải dậy rất sớm, trời còn chưa sáng, lúc cha mẹ còn ngủ, anh đã phải lên đường, Quý Hủ không biết khi nào vật tư sẽ được giao tới, nên từ chối Chung Trì.
Chung Trì chuyển tiền mua rau qua cho Quý Hủ.
Tuy rằng Quý Hủ không biết giá bán rau quả hiện nay là bao nhiêu, nhưng cậu biết số tiền này chắc chắn là không đúng, những loại rau này không thể nào bán được với giá này.
Quý Hủ nhìn chằm chằm vào điện thoại: “Có phải anh bấm dư một số 0 rồi không?”
Đừng nói bán được hai vạn, hai ngàn còn tin được.
Chung Trì cười nói: "Không có sai, là bao nhiêu đó."
Cha Chung lấy một cái túi màu đen từ trên xe đưa cho Quý Hủ.
Quý Hủ mở ra, nhìn thấy bên trong có mấy xấp tiền, Quý Hủ khó hiểu nhìn bọn họ.
Cha Chung giải thích: “Chắc cha mẹ cháu không nói với cháu, khi Nịnh Nịnh còn sống, vì chữa trị cho Nịnh Nịnh gia đình cậu đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm, thậm chí đã vay tiền họ hàng, bạn bè nhưng vẫn không đủ chi phí bệnh viện. Lúc đó cha mẹ cháu đã cho cậu mượn mười vạn để dùng lúc khẩn cấp. Họ biết gia đình cậu mợ gặp khó khăn nên chưa bao giờ nhắc tới. Bây giờ dư dả rồi, tiền này tất nhiên phải trả lại, cháu cất đi."
Quý Hủ cầm túi tiền, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, nếu Chung gia không nói cho hoặc không trả lại tiền thì cậu cũng không biết.
Đúng lúc cần dùng tiền, Quý Hủ nhận lấy số tiền, quyết định đến thăm nhà kính của Chung gia.
Quý Hủ lái xe bán tải tới, tay cậu đặt lên cửa, lặng lẽ gia cố xe bán tải. Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hai ngày nữa thế giới sẽ hỗn loạn, nếu Chung Trì tình cờ lái xe trên đường cũng sẽ có một chỗ để trốn.
Khi cha mẹ cậu còn sống, đã không ít lần nhắc đến gia đình cậu họ đều là những người lương thiện nhưng lại không may mắn sinh ra một đứa con ốm yếu, nhìn đứa trẻ mỗi ngày bị bệnh tật hành hạ, cha mẹ cô bé thực sự muốn chết.
Khi đó, Quý Hủ không có nhiều ấn tượng với những “người lương thiện” được cha mẹ miêu tả, nhưng trải qua nhiều thứ, cậu nhận ra những người lương thiện như vậy rất hiếm có nên Quý Hủ cũng không ngại âm thầm giúp đỡ, hy vọng cả gia đình họ đều có thể sống sót.
Gia đình Chung Trì không phải người của thị trấn Bạch Loan, họ đến thị trấn này hai năm trước và thuê một nhà kính để trồng cây, gia đình sống trong một tòa nhà hai tầng cạnh nhà kính.
Quý Hủ gia cố tòa nhà nhỏ để ngăn chặn vật chất tối và những con quái vật khát máu.
Chung gia thuê một nhà kính bằng plastic, mùa hè nóng quá nên xung quanh nhà kính được cuộn lại để thông gió.
Cho dù Quý Hủ muốn giúp họ gia cố nhà kính cũng không được, nếu muốn ngăn chặn sự ăn mòn của vật chất tối, ngoài việc sử dụng tinh thần lực để tăng cường, còn cần một không gian khép kín để ngăn chặn sự ăn mòn.
Cây trồng trên đất bị ăn mòn sẽ chứa vật chất tối, một khi vật chất tối trong cơ thể con người vượt quá giới hạn sẽ xuất hiện cuồng hóa, quái hóa hoặc dị hóa rất khó dự đoán.
Cuồng hóa là phát điên không kiểm soát được (hay còn gọi là cuồng thi).
Quái hóa là biến thành quái vật mất kiểm soát ( hay còn gọi là đọa biến).
Dị hóa là người có những khả năng đặc biệt ( ví dụ như Quý Hủ là cải tạo vật chất tăng cường phòng thủ).
Khi đó muốn ăn thực phẩm chưa bị ăn mòn cũng không có khả năng, nhưng hiện tại thì có thể, chỉ cần ngăn chặn cuộc xâm nhập toàn diện ban đầu, thì sau này sẽ không có vấn đề gì lớn.
Ngay cả khi vật chất tối trôi nổi trong không khí vẫn có ảnh hưởng đến đất đai, nhưng ảnh hưởng này không đáng kể trong môi trường hậu tận thế.
Quý Hủ: "Mấy tấm plastic này có thể bỏ xuống được không?"
Cha Chung: "Nhiệt độ không khí cao quá, nếu bỏ nó xuống bên trong nhà kính sẽ trở thành một cái nồi hấp, rau sẽ bị hấp chín hết."
Chung gia có sáu nhà kính bằng plastic, diện tích khoảng 30 mẫu, trồng rau củ quả, cứ như vậy bỏ đi thì thật đáng tiếc.
Quý Hủ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cháu nghe nói đêm mốt sẽ có mưa to, tốt nhất nên bỏ màng plastic xuống và cố định thật chặt, tốt hơn hết là không nên ra ngoài đề phòng xảy ra tai nạn."
Cha Chung nhìn lên trời: "Thật sao? Dự báo thời tiết còn nói tuần này sẽ không có mưa."
Mưa vào mùa hè rất tốt cho rau dưa, nhưng nếu mưa bão lớn thì phải che chắn, nếu không những rau dưa chưa trưởng thành sẽ bị đổ.
Quý Hủ: "Cẩn thận một chút cũng tốt, ngày mai và ngày mốt mọi người có thể hái hết rau dưa đã chín rồi cất ở trong nhà. Bịt kín nhà kính, tránh cho màng plastic bị cuốn trôi."
Cha Chung gật đầu, tỏ vẻ ông đã hiểu, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt hơn hết là nên đề phòng.
Quý Hủ theo Cha Chung đến thăm từng nhà kính, thuận tiện gia cố một lần, hy vọng Cha Chung thực sự có thể phong kính các nhà kính.
Sau khi từ nhà kính của Chung gia trở về, xe tải hạng trung mà Quý Hủ mua cho chú Trương đã được giao tới.
Những chiếc xe tải mà Trình Mạch mua đã sớm được giao, để trở thành "cổ đông lớn", Trình Mạch đã mua một lượt mười xe tải nhẹ và năm xe tải hạng trung, có lẽ đã tiêu hết tiền của cậu.
Không thể để người khác nhìn thấy những chiếc xe này, bên ngoài sẽ không còn xe có thể sử dụng, ở đây cậu lại có nhiều như vậy, rất dễ làm người khác nhớ thương.
Sau khi trời tối, Quý Hủ xây dựng một dãy nhà kho lớn bên cạnh tòa nhà nhỏ, dành riêng ba phòng để chứa xe tải của Trình Mạch.
Thời gian không còn nhiều, Quý Hủ không sợ bị người khác nhìn thấy, nhà kho lớn đột nhiên xuất hiện, đợi có người tìm tới cửa, rất có thể đã là tận thế, còn ai quan tâm có phải xây dựng trái phép hay không?
Quý Hủ cất xe tải hạng trung của chú Trương vào một nhà kho nhỏ, đồng thời cũng để một chiếc của mình để sử dụng hàng ngày.
Tất cả hàng hóa cậu mua đều đã được giao đến tận nơi ngoại trừ xăng và dầu diesel.
Thời gian không còn nhiều, Quý Hủ rất lo lắng.
Mãi đến trưa, Quý Hủ mới nhận được cuộc gọi từ chú Mạnh, đã mua được xăng, số lượng lớn phải vận chuyển trong các thùng chứa chuyên nghiệp, chú Mạnh hỏi ý kiến của Quý Hủ.
Quý Hủ nhờ chú Mạnh giúp mua bể chứa dưới lòng đất, việc còn lại cậu sẽ tự lo. Chú Mạnh nói với Quý Hủ rằng ban ngày lái xe khó khăn nên sẽ phải đợi đến tối mới giao được, Quý Hủ liên tục dặn dò tối nay nhất định phải giao hàng.
Ban ngày có rất nhiều người, chỉ sau khi trời tối, Quý Hủ mới bắt đầu sử dụng năng lực dị hóa của mình để đào hầm chờ các bể chứa dưới lòng đất được chuyển đến.
Quý Hủ đợi đến hơn hai giờ sáng mới nghe thấy tiếng xe gầm rú, cần cẩu cũng theo sau, còn có mấy công nhân đi theo.
Bận rộn đến tận sáng, bể chứa ngầm mới được chôn hoàn toàn dưới lòng đất, đầu vào và đầu ra được điều chỉnh xong, các công nhân mới lên xe rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, Quý Hủ gia cố bể chứa dưới lòng đất, để đảm bảo an toàn, cậu đã xây một nhà kho ngầm khép kín xung quanh bể chứa, cho dù có dùng máy xúc cũng không thể đào được bể chứa ra ngoài.
Quý Hủ không hề nghỉ ngơi, đóng tất cả các cửa sổ thông gió của hai nhà kính, các hồ chứa nước trong và ngoài nhà kính đều tràn ngập nước, không gian khép kín được gia cố bằng tinh thần lực không chỉ chắc chắn hơn mà còn cách nhiệt, phòng tránh lạnh, ở nhiệt độ khắc nghiệt sẽ là không gian sống thoải mái nhất cho con người.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong xui, sân đã được phong kín, cậu chuẩn bị lên xe trở lại thành phố.
Nhìn hơn mười mẫu đất của mình bị bỏ hoang mọc đầy cỏ, Quý Hủ không đành lòng từ bỏ, đất sạch sau khi tận thế rất hiếm, một khi bị ăn mòn sẽ không thể trồng trọt được cây trồng khỏe mạnh.
Nhưng đất này lại hoàn toàn trơ trụi, không có chỗ trú ẩn, không biết mua tấm che bây giờ còn kịp không?
… Tấm che?
Không có tấm che, cậu có thể dùng tinh thần lực của mình phủ một lớp lên bề mặt để tạo thành tấm che tạm thời, chỉ cần vượt qua cuộc xâm nhập tối nay, cậu lại khiến tấm che bị phong hóa, như vậy không phải đã có thể bảo vệ được khu đất rồi hay sao?
Nhược điểm của phương pháp này là đất sẽ được gia cố, toàn bộ thảm thực vật trên mặt đất sẽ bị cắt bỏ, may mắn thay, đây vốn là đất bỏ hoang chỉ có cỏ và rau dại.
Quý Hủ đem tất cả khu đất gia cố qua một lần, lại đi vòng quanh thị trấn một lần nữa, cố gắng gia cố tất cả những nơi có thể gia cố trước khi quay trở lại thành phố.
Nhà có một chiếc xe tải bình thường là cha mẹ cậu dùng để chở rau vào thành phố, khi cha mẹ qua đời, chiếc xe tải này chỉ mới mua được hai năm, còn rất mới, Quý Hủ không nỡ bán đi nên giao cho Chú Trương sử dụng, sau khi cậu tốt nghiệp đại học có thể sẽ cần sử dụng.
Quý Hủ xuống xe trước tiệm bánh, lấy chìa khóa xe tải từ cửa hàng, nhưng bằng lái xe của cậu không cho phép lái xe tải nên chỉ có thể lái xe của chú Trương ra ngoài.
Trước khi rời đi, Quý Hủ làm như lơ đãng nhắc tới: “Sáng nay chú dì có xem tin tức chưa ạ? Đêm qua lại xảy ra một vụ án mạng khác, một cậu bé giao hàng bị giết, thân thể bị vật thể không rõ ăn thịt chỉ còn lại một phần ba cơ thể.
Khắp nơi trên thế giới đều xảy ra án mạng kỳ dị, cho đến nay vẫn chưa có lời giải thích hợp lý nào, vì an toàn, tối nay tốt nhất nên đóng cửa sớm một chút, sáng mai chú dì cũng đừng vội mở cửa, nếu có nguy hiểm thì hãy trốn trong cửa hàng, nhất định phải chú ý an toàn."
Sau khi rời khỏi tiệm bánh, Quý Hủ lại gọi điện cho Trình Mạch.
Cha mẹ của Trình Mạch đã đến thành phố khác để bàn việc kinh doanh, mãi tới khi tận thế đến cũng không thấy họ quay lại, mỗi ngày Trình Mạch đều sống trong sợ hãi không thể gặp lại cha mẹ, đến tận lúc chết Trình Mạch cũng không thể gặp lại cha mẹ một lần.
Trình Mạch vẫn chưa tỉnh ngủ, cậu mơ màng nghe thấy Quý Hủ nói gọi điện kêu cha mẹ quay về, dạo này trên mạng bàn tán về ngày tận thế rầm rộ đến mức muốn ép xuống cũng không được, hiện tại nếu không quay về, lỡ như thật sự tận thế đến có muốn về cũng không kịp.
Trình Mạch hoàn toàn không hiểu: "Quý Hủ, cậu lại bị lời tiên tri nào đó tẩy não hả? Sao có thể tin vào tin đồn tận thế chứ? Không phải mấy năm trước cũng có tin tức tận thế ồn ào như vậy à? Kết quả thì sao chứ, cái gì cũng không có."
Kiếp trước Quý Hủ cũng không tin, cậu vẫn làm việc đến ngày cuối cùng, sau đó khi tỉnh lại, thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
Quý Hủ: "Cậu không xem tin tức mấy ngày nay sao? Không phải có rất nhiều người chết rất kỳ lạ hả?"
Trình Mạch: "... đúng là có chút kỳ quái, nhưng người chết đâu có nhảy lên cắn người? Cho nên người chết không có khả năng lây nhiễm, tang thi cũng sẽ không xuất hiện, tận thế càng sẽ không tới."
Quý Hủ: "..."
"Nói rõ ràng một chút, tang thi không có nghĩa là tận thế!"
Trình Mạch khóc không ra nước mắt: "Đại ca ơi, anh là anh trai của em. Nếu em thực sự nói: “Trên mạng có tin đồn tận thế sắp đến, cha mẹ mau quay lại đi nhé. Anh có tin rằng em sẽ chết trước khi tận thế đến không?"
Quý Hủ đưa ra ý kiến : “Chỉ cần nói cậu bị tai nạn xe hơi, bảo họ nhanh chóng quay lại, chắc chắn hôm nay họ sẽ quay về.”
Trình Mạch: "..."
“Cậu có thù với tôi hả, có cần trù ẻo tôi như vậy không?”
Quý Hủ: “Nghe tôi đi, nhanh lừa cha mẹ cậu trở về. Nếu không có việc gì thì bớt chơi game, xem internet nhiều một chút đi. Coi có bao nhiêu người bắt đầu tích trữ vật tư, không muốn uống gió tây bắc thì nhanh hành động đi?"
Quý Hủ cúp điện thoại, lái xe của chú Trương ra ngoài mua thùng xăng, thuận tiện gia cố một lần cho tất cả các trạm xăng ở thành phố Thanh Giang.
Trình Mạch hoàn toàn choáng váng, lừa người trở về thì dễ, nhưng sau khi lừa về thì sao? Mình còn sống được nữa không đây?
Hết chương 6.