Quý Hủ lái xe đi khắp nơi, gia cố mọi thứ có thể gia cố, giữ lại càng nhiều càng tốt.
Cậu mua một đống thùng xăng, chất lên xe, đi mấy chuyến cho hết số tiền còn lại rồi mới lái xe về.
Xe của Chú Trương cũng đã được gia cố để đảm bảo sau khi tận thế có thể lái bình thường, sẽ không gặp vấn đề gì do vật chất tối ăn mòn. Khi đến cửa hàng trả chìa khóa, Quý Hủ lặng lẽ gia cố tiệm bánh trong lúc hai người đang bận rộn.
Trong cửa hàng có một phòng ngủ nhỏ, phần lớn thời gian hai vợ chồng sống luôn trong cửa hàng để tiện việc dậy sớm làm bánh mì, chỉ cần khóa cửa thì họ vẫn an toàn khi ở trong cửa hàng.
Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ còn chờ xem tận thế có đến như đúng hạn hay không.
Trên đường trở về, Quý Hủ lại gọi điện cho Trình Mạch, nghe thấy Trình Mạch bên kia gào khóc, kêu cậu buổi tối đến cứu mình, nếu không ngày mai sẽ không thể nhìn thấy mặt trời.
Kế hoạch lừa gạt của Trình Mạch rất thành công, để chân thực hơn, cậu còn đặc biệt tự chỉnh sửa ảnh với cái đầu bầm tím và cơ thể đầy máu gửi cho cha mẹ, hiệu quả cực kì tốt, cha mẹ Trình liên tục gọi điện thoại về.
Trình Mạch cảm thấy vừa áy náy vừa sợ hãi, không dám nghe điện thoại, đành nằm chờ chết.
Lúc Quý Hủ về đến nhà, tờ giấy dán trên cửa nhà hàng xóm đã biến mất, không biết là bị gió thổi bay hay bị cháu trai của bà Tần lấy mất, đã lâu như vậy, có lẽ anh ta đã ổn định lại cảm xúc của mình rồi.
Quý Hủ gõ cửa, đã đến lúc nói chuyện tiền bạc với anh ta rồi.
Gõ một hồi lâu, vẫn không có người ra mở cửa.
Quý Hủ lại tiếp tục gõ: " Cháu trai... A! Tần Nghiễn An, anh có ở nhà không?"
Trong phòng ngủ tối tăm, móng vuốt có vảy cào sâu vào khung cửa, sau cửa truyền đến hơi thở nặng nề.
Quý Hủ dựa vào cửa chống trộm lắng nghe, trong nhà rất yên tĩnh, giống như không có người, cậu quyết định buổi tối sẽ quay lại.
Một đêm không ngủ, Quý Hủ không chịu nổi cơn đau liên tục trong đầu, đành về nhà ngủ bù để bổ sung năng lượng chờ đợi trận chiến sinh tử tiếp theo.
Quý Hủ bị điện thoại reo liên tục đánh thức, đột nhiên mở bừng mắt ra, trước mắt hoàn toàn tối đen, cậu vô thức nắm chặt viên thạch anh trên cổ tay.
Chợt nhớ ra mình đang ở đâu, cậu thả lỏng, đứng dậy bật đèn rồi nhấn nút trả lời.
Tiếng kêu gào thảm thiết của Trình Mạch truyền ra từ trong điện thoại, kèm theo là tiếng rống giận dữ của cha Trình, đơn hàng thương lượng đã hơn hai tháng, hợp đồng cũng sắp được ký kết, vào thời khắc mấu chốt, thằng con trai ông lại..." bị tai nạn xe cộ", làm sao bây giờ?
Việc kinh doanh quan trọng nhưng con trai họ còn quan trọng hơn, hai vợ chồng vội vàng chạy về nhà, vậy mà lại thấy con trai mình ở nhà hoàn toàn bình thường, thậm chí còn biến ngôi nhà thành nhà kho chứa đầy gạo, mì, đồ ăn nhẹ, nước, bình ga và các loại thực phẩm khác, thậm chí cả nơi để đặt chân cũng không có.
Hỏi rõ tình huống, hai vợ chồng tức giận gần như ngất đi, vì cả mạng internet đang bàn tán về chủ đề tận thế đến nên Trình Mạch đã chạy đến siêu thị để gôm hàng theo lời khuyên của anh em tốt, thậm chí còn lừa cha mẹ quay về đề phòng trường hợp tận thế thực sự đến.
Cha Trình tức giận đến mức giật lấy thắt lưng để đánh con trai, Trình Mạch nhảy tới nhảy lui để chạy trốn. Lần này, ngay cả mẹ Trình, người luôn chiều chuộng con trai, cũng cầm cây phơi quần áo lên phối hợp với cha Trình đánh hội đồng thằng con.
Trình Mạch bị đánh chỉ biết ôm đầu bỏ chạy, cha Trình tức giận đến mức đầu muốn bốc khói: "Con bị ngốc sao? Ngoài con ra còn ai sẽ tin những lời bình luận không có căn cứ đó chứ?"
Trình Mạch đúng lý hợp tình: “Quý Hủ cũng tin những chuyện đó mà!”
Cha mẹ Trình: “...”
Cha Trình gào lên: “Ngoại trừ hai kẻ ngốc tụi bây thì còn có ai tin hả?!”
Trình Mạch bất ngờ bấm vào video: "Rất nhiều người tin mà, bọn họ đều đang tích trữ hàng hóa, cướp vật tư!"
Cha Trình tức giận ngồi xuống: "Nhìn bọn họ tích trữ cái gì đi! Người ta dùng là tủ lạnh, còn thằng ngốc nhà con dùng là nhà!"
Cha Trình quyết định dùng nắm đấm tình yêu để giúp con trai giải tỏa dòng nước dâng trào trong đầu!
Quý Hủ đứng ngoài cửa một lúc, nghe bên trong đánh nhau sôi nổi, lặng lẽ thắp một ít nhang cho anh em tốt, thuận tiện giúp gia cố nhà cửa, trước khi rời đi, cậu không quên nhắn tin nhắc nhở anh em tốt nhớ đóng cửa sổ.
Quý Hủ đi ngang qua bãi đỗ xe, lại gia cố xe của Trình gia để thuận tiện chạy trốn.
Gió rất mạnh, bầu trời cực kỳ tối tăm, ngay cả đèn đường cũng chỉ có ánh sáng mờ ảo, cả thế giới dường như bị nhiễm mực, xe cộ vẫn đi lại trên đường, như thể không ai để ý đến tất cả những chuyện này.
Quý Hủ nắm chặt vòng tay thạch anh, chạy một mạch về nhà, gõ cửa nhà hàng xóm lần nữa nhưng vẫn không có ai ra mở cửa.
Đã muộn thế này rồi, anh ta còn chưa về à?
Quý Hủ không biết là anh ta đã rời đi hay là xảy ra chuyện gì rồi, dù sao cũng là cháu trai của bà Tần, thật sự không thể làm ngơ.
Quý Hủ sử dụng tinh thần lực quét qua ổ khóa cửa, mở cửa chống trộm rồi bước vào trong.
"Tần Nghiễn An, anh có ở đây không?"
Quý Hủ bật đèn, đi vòng quanh nhà, cửa sổ và rèm đều đóng kín, hộp sắt của bà Tần đặt trên bàn cà phê, ngoại trừ nhật ký và chìa khóa ra, những thứ khác đều ở đó.
Khi cậu bước vào phòng của Tần Nghiễn An, tất cả đồ đạc đều gọn gàng, không phát hiện ra điều gì bất thường. Quý Hủ xoay người rời đi, ánh mắt rơi vào khung cửa, cậu mở cửa nhìn ra phía sau, ba vết móng vuốt rõ ràng cắm sâu vào gỗ.
Đây là căn nhà mà cậu đã gia cố, móng vuốt phải sắc bén như thế nào mới có thể để lại vết xước rõ ràng như vậy?
Tim Quý Hủ đập điên cuồng, ở tận thế đáng sợ nhất không phải là dị hóa còn có thể giữ được hình dáng, mà là đọa biến hoàn toàn không thấy được nguyên hình, là loại quái dị rất khó lường.
Đọa biến có được móng vuốt sắc nhọn, khiến Quý Hủ ấn tượng nhất chính là đọa biến thú, chúng có móng vuốt khổng lồ sắc bén, vảy cứng và đôi cánh dơi khổng lồ, trên biển, trên đất liền thậm chí trên trời đều có thể nhìn thấy chúng.
Trước khi phát hiện ra công dụng của thạch anh, chỉ cần gặp phải đọa biến thú chắc chắn sẽ chết, có thạch anh cũng chỉ làm tăng cơ hội sống sót, nếu đối đầu trực diện với đọa biến thú, chắc chắn sẽ chết rất nhanh.
Không ai biết đọa biến thú từ nơi nào tới, có người nói bản thể của đọa biến thú là một loài khủng long đã tuyệt chủng từ lâu, cũng có người nói nó là một loài ngoài hành tinh. Một số khác lại nói rằng đọa biến thú là sự hồi sinh của một loại rồng trong truyền thuyết phương tây.
Có nhiều ý kiến khác nhau nhưng không có kết luận chính xác nào.
Quý Hủ không chắc những vết móng vuốt như vậy có phải là do đọa biến thú để lại hay không, vật chất tối chưa xâm chiếm thế giới, năng lượng xâm lấn rất mỏng nên không có khả năng xuất hiện đọa biến thú. Tuy nhiên, những vết xước như vậy khiến Quý Hủ lo lắng.
Quý Hủ nhìn quanh thấy kính, tường và đồ nội thất đều còn nguyên vẹn ngoại trừ vết xước này, nghĩ đến cuốn nhật ký và chìa khóa bị mất, Quý Hủ không thể không nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất ―― Tần Nghiễn An đã bị ăn mòn.
Rõ ràng cậu đã gia cố căn nhà, làm sao còn có thể bị ăn mòn chứ? Trừ khi anh ta không ở trong nhà và bị ăn mòn ở bên ngoài.
Đóng cửa lại, đi về nhà của mình.
Nghĩ đến bà Tần, Quý Hủ lại cảm thấy buồn bực, làm sao có thể nghĩ tới cháu trai của bà Tần trước khi tận thế đến đã bị ăn mòn chứ? Thậm chí muốn phòng tránh cũng không được.
Nếu là sự xâm lấn "vô hình" do vật chất tối thuần túy ngưng tụ thành, dù sao vẫn tốt hơn bị vật chất tối ăn mòn. Đối mặt với sự xâm lấn vô hình, chỉ cần giữ được ý thức của mình, có thể trở thành một người dị hóa và có được những năng lực dị hóa.
Nhưng nếu bị vật chất tối từ từ ăn mòn, đích đến cuối cùng chính là cuồng hóa và quái hóa, muốn thành công dị hóa khả năng quả thật rất thấp.
Trước khi vật chất tối xâm chiếm thế giới, vật chất tối thuần túy không thể xuất hiện, sẽ không có sự xâm lấn vô hình, khả năng Tần Nghiễn An bị ăn mòn và quái hóa là cực kỳ cao...
Quý Hủ đứng ở bên cửa sổ, nhìn bóng tối không một tia sáng, nghe cuồng phong gào thét, đầu càng thêm nhức nhối.
Miêu Lập Thu và Trương Hữu Đức bị tiếng chuông báo thức làm tỉnh giấc, máy điều hòa không biết đã dừng lại từ lúc nào, trời vừa rạng sáng, mỗi ngày họ đều phải dậy sớm để làm bánh mì, hôm nay cũng vậy.
Miêu Lập Thu ấn vào điều khiển từ xa, máy điều hòa không phản ứng, lúc này hai vợ chồng mới nhận ra là bị cúp điện.
Phòng ngủ nhỏ diện tích có hạn, nếu không có điều hòa sẽ rất nóng, hôm nay hơi bất thường, lại không cảm thấy nóng, thay vào đó lại cảm thấy nhiệt độ phù hợp rất mát mẻ.
Hai vợ chồng chỉ nghĩ là do máy điều hòa vừa tắt, khiến trong phòng vẫn còn mát mẻ nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Trương Hữu Đức đứng dậy tắm rửa, phát hiện nước cũng đã bị cúp, đành phải đi ra chuẩn bị cửa hàng trước, trong cửa hàng cũng không nóng, chẳng lẽ nhiệt độ đã hạ xuống?
Trương Hữu Đức nhìn ra ngoài không thấy ai qua lại, ông lấy bột mì cần dùng hôm nay ra, không biết khi nào mới có điện, không điện, không nước, không thể làm được cái gì.
Như thường lệ, Trương Hữu Đức bắt đầu dọn dẹp quán, lau sàn, lau bàn, lau cửa sổ... ông luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, khi đang lau cửa sổ, ông nhìn thấy một người đang đứng giữa ngã tư đường.
Lúc này Trương Hữu Đức mới ý thức được kì quái ở chỗ nào, trước đây vào thời điểm này bên ngoài có rất nhiều người và xe cộ qua lại, hôm nay bên ngoài lại cực kỳ yên tĩnh, không có xe cũng không có người đi bộ.
Trương Hữu Đức lau cửa kính, quay người đi đến quầy thu ngân lấy chìa khóa, nhất thời quên mất Quý Hủ đã nhắc nhở đừng mở cửa sớm như vậy.
Trương Hữu Đức lấy chìa khóa trở lại thì phát hiện người đứng giữa đường đột nhiên lao rất nhanh về hướng này.
Trương Hữu Đức giật mình, vội xua tay hét lên: "Cửa kính! Cẩn thận với cửa kính ――" Một tiếng "ầm" lớn vang lên, trên cửa kính để lại một vết máu. Người lao tới ngã xuống đất với máu đầy trên đầu và mặt.
Trương Hữu Đức bị dọa sợ hãi đứng tại chỗ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Tiêu rồi, tai nạn chết người rồi.
Miêu Lập Thu chạy ra: "Tiếng gì thế?"
Trương Hữu Đức định thần lại, vội vàng đi mở cửa: "Có người đập vào cửa kính. Mau gọi xe cứu thương!"
Hai vợ chồng có thói quen khóa cửa kính rồi lại khóa thêm ổ khóa từ bên trong, Trương Hữu Đức vừa vất vả mới mở được ổ khóa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một con dao phay chém xuống!
Miêu Lập Thu sợ hãi hét lên, Trương Hữu Đức ngã xuống đất, nhìn người phụ nữ ngoài cửa dùng dao phay không ngừng chém lên cửa kính, đôi mắt đỏ ngầu, đồng tử như kim châm, khuôn mặt méo mó, làn da lộ ra ngoài phủ đầy những đốm đen, từng cụm rất đáng sợ!
Người phụ nữ dùng hết sức lực mỗi khi chém xuống, con dao phay nhanh chóng bị gãy, nhưng người phụ nữ vẫn không dừng lại.
Người đàn ông ngã xuống đất lại đứng bật dậy, đập mạnh vào cửa kính lần nữa khiến cả cửa hàng rung chuyển, cửa kính rung chuyển dữ dội, tưởng chừng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
Hai vợ chồng hoảng sợ, Miêu Lập Thu nhặt ổ khóa dưới đất lên, lao tới khóa từ bên trong, kéo chồng trốn sau quầy thu ngân.
Nhặt điện thoại rơi trên đất lên gọi cảnh sát nhưng phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
Sắc mặt hai vợ chồng trắng bệch như tờ giấy, nghe tiếng va chạm và tiếng dao chém, họ không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể chạy về phòng ngủ nhỏ, khóa cửa lại rồi chuyển bàn ghế chặn cửa, dù cửa kính có bị phá cũng phải giữ cửa này.
Bấy giờ họ mới nghe thấy tiếng la hét liên tục bên ngoài.
...
Trong thị trấn Bạch Loan lúc trời còn chưa sáng, gia đình Chung Trì đã thức dậy, khiên rau hái hôm qua chất lên xe.
Như thường lệ, Chung Trì lái xe vào thành phố để giao hàng, trước khi rời khỏi khu vực nhà kính, anh nhìn thấy có người đang loạng choạng đi trên đường.
Chung Trì giảm tốc độ bóp còi, người kia dường như giật mình một cái, đứng nguyên tại chỗ một chút rồi đột nhiên tăng tốc lao về phía chiếc xe.
Chung Trì đạp phanh, bất lực nhìn người đàn ông tông vào xe bán tải của mình rồi văng ra ngoài.
Chung Trì sửng sốt mấy giây, phản ứng đầu tiên là gặp phải người ăn vạ rồi, phản ứng thứ hai là xuống xe kiểm tra, lực va chạm chắc chắn không nhẹ, dù là người tông xe hay là xe tông vào người, ở đây không có camera giám sát, nếu xảy ra chuyện gì thì cũng không thể giải thích được.
Chung Trì chạy tới, khi nhìn thấy bộ dạng của người trên mặt đất thì hoảng sợ.
Dưới ánh đèn xe, trên mặt người đàn ông có rất nhiều đốm đen, trong đôi mắt trợn to của anh ta, đồng tử cực kỳ nhỏ, tròng trắng bị bao phủ bởi những vệt đỏ ngầu gần như chiếm trọn hốc mắt, đốm đen đang không ngừng lan tràn.
Người đàn ông nằm trên mặt đất, vẻ mặt hung dữ, con ngươi nhỏ như cây kim run rẩy hai lần, đột nhiên quay về phía Chung Trì!
Da đầu của Chung Trì tê dại, anh cảnh giác lùi lại, người đàn ông đột nhiên đứng dậy lao về phía Chung Trì như thể có một chiếc lò xo trên lưng anh ta.
Tốc độ quá nhanh khiến Chung Trì không kịp né tránh bị đẩy ngã xuống đất, người đàn ông gào lên như một con thú hoang muốn cắn vào cổ họng Chung Trì.
Chung Trì theo bản năng giơ tay lên chặn lại, cánh tay bị cắn mạnh một cái, cơn đau dữ dội và bản năng muốn sống khơi dậy sự hung dữ của Chung Trì, anh dùng một tay tóm lấy cổ người đàn ông nhấc anh ta lên, sau đó gập gối dùng sức đẩy người đàn ông điên ra.
Chung Trì xoay người đứng dậy, một miếng thịt trên cánh tay đã bị xé rách, máu không ngừng chảy ra, anh tận mắt chứng kiến kẻ đã cắn đứt một miếng thịt của anh đang ăn ngấu nghiến rồi lại lao vào anh.
Chung Trì sợ đến mức đá anh ta ra, khi người đàn ông ngã xuống đất, anh quay người chạy về phía chiếc xe, một vài bóng đen xuất hiện gần đó, chạy rất nhanh, tất cả đều lao về phía bên này.
Chung Trì nhảy lên xe, vừa đóng sầm cửa xe lại thì có người đập vào cửa xe.
Chung Trì nhìn bóng người chạy tới, sợ hãi như đang bị rắn độc quấn chặt, bóng đen càng ngày càng nhiều, có người trong tay cầm dao phay và liềm, lao tới như điên, gặp phải người chặn đường liền chém xuống.
Cơn đau dữ dội ở cánh tay luôn nhắc nhở Chung Trì rằng đây không phải là một giấc mơ, tất cả đều là sự thật!
Chung Trì khởi động xe, nhanh chóng lùi lại, nếu bị những người này vây quanh, nhất định sẽ chết ở đây.
Anh nhấn ga tối đa rồi lùi hẳn về phía cửa nhà mình.
Chung Phong Dân đang ở trong nhà kính nghe thấy tiếng xe, vừa bước ra đã thấy xe của gia đình đang chạy về.
Chung Phong Dân chưa kịp nói gì thì Chung Trì đã nhảy xuống xe, ôm lấy cha mình chạy về nhà: "Đóng cửa lại! nhanh đóng cửa lại! Cửa sổ, đóng cửa sổ lại!"
Mẹ Chung đang nấu ăn trong bếp, không biết chuyện gì xảy ra nhưng nghe thấy một tiếng rầm, như có vật gì đó đập vào cửa.
Chung Phong Dân không có thời gian hỏi thêm câu nào nữa, liền chạy đi đóng hết cửa sổ lại.
Chung Trì kéo toàn bộ bàn ăn, ghế sofa và tủ tới chặn cửa lại, ngoài cửa liên tục vang lên những tiếng đập mạnh, mỗi cú va chạm đều khiến đồ đạc chặn cửa lùi về phía sau, cửa chính dường như có thể bị đánh mở bất cứ lúc nào.
Mẹ Chung bị tiếng động làm cho hoảng sợ, bà càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy cánh tay đầy máu của con trai mình: "Phong Dân! Con trai bị thương rồi, nhanh lấy băng gạc lại đây!"
Chung Phong Dân đang đóng cửa sổ trên lầu, nhìn tình hình dưới lầu, đổ mồ hôi lạnh, những người đó vừa đập cửa vừa vung dao phay và liềm, trên quần áo còn có máu, bọn họ không quan tâm có chém trúng người bên cạnh hay không.
Nghe thấy giọng nói của mẹ Chung, Chung Phong Dân nhanh chóng đóng rèm lại, lấy oxy già, thuốc khử trùng và gạc trong ngăn kéo rồi chạy xuống nhà.
Chung Trì ngồi trên ghế sofa dựa vào cửa, mẹ Chung mang nến đến, nhìn thấy vết thương, cha mẹ Chung hít sâu một hơi.
Chung Phong Dân cau mày hỏi: "Sao lại bị thương tới như vậy? Miếng thịt đâu rồi?"
Chung Trì đổ mồ hôi đầm đìa, đau đớn rít lên: “Bị ăn rồi, những người bên ngoài đều ăn thịt người.”
Cha mẹ Chung nghe vậy, sắc mặt đều tái nhợt, không biết chuyện gì đã xảy ra, vết thương lớn như vậy không thể chữa ở nhà, thời tiết nóng bức, nếu bị nhiễm trùng sẽ rất nguy hiểm.
"Vết thương của con cần phải đi bệnh viện chữa trị, không thể xử lý ở nhà được." cha Chung bối rối, không dám xuống tay.
Chung Trì lắc đầu: "Hiện tại không rõ tình huống như thế nào, không thể ra ngoài."
Chung Trì đi rửa tay, tự mình xử lý vết thương, không có điện cũng không có tín hiệu, ngoài cửa còn có một đám người điên chặn lại, không thể ra ngoài.
Hết chương 7.