"Tiểu Hủ, tỉnh lại đi... Lão Trương, mau gọi xe cứu thương đi!"

“Tôitôi đi lấy xe…”

Tiếng bước chân vội vã chạy đi, cửa kính bị đẩy ra kêu cọt kẹt.

Đầu của Quý Hủ đau như búa bổ, mơ hồ nhìn thấy rõ người trước mặt, khuôn mặt tuấn mỹ nháy mắt sắc bén, nhanh chóng nhảy lùi lại, tay đập vào chiếc bàn tròn nhỏ khiến nó vang lên một tiếng rầm. Cậu giơ cổ tay lên nhưng... nó trống rỗng, không có chiếc vòng tay quen thuộc nào trượt xuống.

Trong lòng Quý Hủ cảm thấy ớn lạnh.

Không có vòng tay, cậu lại là một người dị hóa không có sức tấn công, còn bị mắc kẹt giữa bao nhiêu quái vật khát máu, cơ hội sống sót quá nhỏ!

Lúc này mọi người trong tiệm bánh đều nhìn cậu, hiển nhiên đều là bị Quý Hủ làm cho hoảng sợ.

Ai có thể nghĩ tới, một người vừa rồi còn hôn mê nằm trên mặt đất, đột nhiên nhảy dựng lên tại chỗ, còn oanh một tiếng bật ra xa, đây là tốc độ mà con người có thể đạt được sao? Súng bắn đạn thật chắc chắn cũng không nhanh được như cậu ta.

Miêu Lập Thu há to miệng nhưng không thể phát ra âm thanh nào, Quý Hủ trước mặt rất xa lạ, ánh mắt nhìn bà rất đáng sợ, nếu có một con dao trong tay, Miêu Lập Thu không hề nghi ngờ rằng cậu sẽ chém mình mà không cần do dự.

Da đầu Miêu Lập Thu tê dại,  cẩn thận thăm dò: "Tiểu Hủ?  là dì Thucháu bị sao vậy?"

Ánh mắt của Quý Hủ vẫn dán chặt vào những người trong cửa hàng, khóe mắt nhanh chóng liếc nhìn cửa ra vào rồi lập tức nắm tay lại khóa chặt mục tiêu.

Một tay lặng lẽ vươn ra sau lưng, nắm lấy mép bàn, một khi con quái vật khát máu lao tới, cậu có thể dùng bàn tròn chặn nó lại trong chốc lát, tạo cơ hội để chạy trốn.

Quý Hủ rất rõ ràng là dì Thu đã chết rồi, không có cách nào có thể sống lại, nếu xuất hiện thì người này nhất định không phải là !

Cửa kính đột nhiên bị đẩy ra, Trương Hữu Đức lao vào: "Xe tới rồi, mau đưa Tiểu Hủ lên xe... Tiểu Hủ đâu rồi?"

Trương Hữu Đức nhìn thấy dưới đất không có người, bầu không khí trong cửa hàng cũng không ổn lắm, trong nháy mắt đã nhìn thấy Quý Hủ đang đứng bên cạnh bàn.

Toàn thân Trương Hữu Đức ướt đẫm mồ hôi, do nóng cũng là do lo lắng. Khi Quý Hủ đang bao bánh mì cho khách thì bất ngờ ngã xuống đất bất tỉnh khiến hai vợ chồng hoảng sợ.

Trương Hữu Đức lau mồ hôi trên mặt hỏi: "Cháu tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không? Chú lái xe đưa cháu tới bệnh viện kiểm tra một chút, xem có vấn đề gì không."

Lúc này, Quý Hủ cũng bắt đầu đổ mồ hôi, khi vật chất tối quét qua thế giới này thì Chú Trương đã bị ăn mòn, mất đi cảm giác tự chủ và biến thành một con quái vật khát máu hoàn toàn.

Nhưng bây giờ Chú Trương đang hoàn hảo đứng trước mặt cậu.

Dì Thu, Chú Trương và những người trong cửa hàng, nếu đều được tạo ra bởi một loại quái vật dị hóa cường đại nào đó, mục đích của họ sẽ chỉ là săn bắn, và tình hình sẽ càng tồi tệ hơn nếu cậu bị mắc kẹt ở đây ...

Ngay lúc Quý Hủ đang muốn nhanh chóng nghĩ cách trốn thoát, những con quái vật khát máu mà cậu cho rằng đang muốn xé xác cậu đã mở cửa rời đi.

Một khuôn mặt quen thuộc trước khi rời đi đã nhắc nhở Quý Hủ nên đi đến bệnh viện, việc cậu đột ngột ngất xỉu có lẽ là do thể chất có vấn đề.

Các khách hàng trong cửa hàng cũng lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại vợ chồng Dì Thu.

Miêu Lập Thu không dám tới gần Quý Hủ, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hủ, cháu không sao chứ?"

Lúc này Quý Hủ mới chú ý tới quần áo của dì Thu và chú Trương đều gọn gàng sạch sẽ, dì Thu vẫn đầy đặn như vậy, trong cửa hàng tràn ngập mùi thơm của bánh mì...

Đã lâu lắm rồi cậu mới ngửi được thứ gì đó ngọt ngào đến vậy.

Có phải mình lại bị tấn công bởi một người dị hóa có khả năng dệt mộng không?

Nếu đây thực sự là mơ, vậy người dệt mộng này có phải đã quá mạnh rồi không?

Các nhân vật và khung cảnh đều rất rõ ràng và chân thực, tinh thần lực của người dệt mộng phải cao đến mức nào mới làm được điều này?

Bất kể chuyện đang xảy ra trước mắt là mơ hay nơi săn bắn của quái vật dị hóa, Quý Hủ đều không muốn đối đầu với Dì Thu và Chú Trương.

Cậu cảnh giác nhìn họ chằm chằm, đi sát vào tường rồi đi vòng ra cửa, đẩy cửa lao ra ngoài.

Bên ngoài trời rất nóng, xe chạy tới chạy lui trên đường, người đi bộ cầm ô đi qua trước mặt cậu.

Không ai đặc biệt chú ý đến cậu, thỉnh thoảng có một cô gái trẻ đi ngang qua sẽ nhìn cậu hai lần, đương nhiên là ánh mắt ngưỡng mộ thuần túy đối với một người có vẻ ngoài ưu việt, không hề có cảm giác đói khát hay điên cuồng khi nhìn thấy con mồi.

Mọi thứ trước mắt quá hư ảo, cái nóng thiêu đốt, dòng xe cộ ồn ào, người đi đường qua qua lại lại, những tòa nhà nguyên vẹn…

Quý Hủ cảnh giác, không để bất cứ ai đến gần mình một bước, giữ khoảng cách với mọi người để bản thân có đủ thời gian phản ứng.

Trên đường có quá nhiều người, khiến Quý Hủ rất căng thẳng, cậu gần như có thể tưởng tượng được những người này sẽ đột nhiên phát điên và lao về phía mình.

"Ba ly trà chanh dây... thêm đá hay bình thường ... tôi biết rồi..."

Quý Hủ nhìn người đàn ông đang nói chuyện trước mặt, sau đó sờ túi quần, quả nhiên trong tay cậu cũng có điện thoại di động và chìa khóa. Chiếc điện thoại di động trông quen quen, là chiếc điện thoại di động cuối cùng mà cậu có trước khi tận thế, chìa khóa chính là chìa khóa nhà cậu.

Nhà cậu cách tiệm bánh mì Lập Thu không xa, bên ngoài quá nguy hiểm, tuy rằng không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhà chính là nơi an toàn nhất đối với cậu.

Quý Hủ dứt khoát chạy về nhà, nhanh chóng vọt vào khu chung, đi thang máy lên lầu, mở cửa đi vào nhà, cẩn thận kiểm tra từng phòng, đảm bảo không có ai ẩn nấp hay giấu đồ gì kỳ lạ, Sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, mở điện thoại di động ra để tìm kiếm manh mối.

Ngày tháng cho thấy đã là ba năm trước, Quý Hủ nhanh chóng kiểm tra tin tức trên mạng, toàn bộ internet vẫn đang bàn tán về cảnh tượng chưa từng có cách đây không lâu. Mưa sao băng đã xuất hiện trên khắp thế giới. Trên internet có rất nhiều video và hình ảnh về mưa sao băng, mưa sao băng rất đẹp. Chúng trông giống như những ngôi sao rơi trên bầu trời đêm tối tăm, chói lóa đến mức khiến cả thế giới phải chấn động!

Khi đó, Quý Hủ cũng đang đứng trên ban công ngắm mưa sao băng, không ai ngờ được thảm họa sẽ đi kèm với mưa sao băng, mọi người chỉ tập trung chiêm ngưỡng vẻ đẹp của  mà không hề chuẩn bị cho những gì sắp xảy ra.

Quý Hủ không biết các nhà nghiên cứu có phát hiện ra điều gì bất thường hay không, cậu chỉ là một người bình thường, chỉ có thể xem tin tức được công bố trên bản tin, không có cách nào biết được những tin tức đã bị giấu đi. Giống như tất cả những người bình thường, cậu chỉ nhìn thấy vẻ đẹp của mưa sao băng. 

Mọi thứ vẫn giống hệt như ba năm trước, như thể cậu đã bị xóa đi và phải bắt đầu lại từ đầu.

Cảm giác đau đầu liên tục không ngừng, Quý Hủ ấn tay lên tường, linh khí bao phủ khắp người, bức tường trắng như tuyết dường như có gợn sóng, bức tường vẫn là bức tường cũ, nhưng chất liệu của bức tường đã hoàn toàn thay đổi.

Chỉ có những bức tường được tinh thần lực cải tạo mới có thể chịu được sự va chạm và tấn công của những con quái vật khát máu, đồng thời có thể ngăn chặn sự ăn mòn khắp nơi của vật chất tối.

Xác nhận dị hóa cải tạo vẫn còn, Quý Hủ đi đến ban công nhìn về phương xa, trước mắt hết thảy đều rõ ràng sáng sủa, căn bản không phải thế giới u ám bị vật chất tối quét qua, muốn dệt ra khung cảnh khổng lồ như vậy trong mơ là không có khả năng, ít nhất theo những gì cậu biết, khả năng dệt mộng của một người dị hóa chắc chắn là không thể.

Nếu thế giới trong trẻo và đầy màu sắc trước mắt thực sự là tác phẩm của một người dị hóa có khả năng dệt mộng, thì đây không phải là người dị hóa nữa mà đã là chúa sáng thế rồi.

Trong ba năm kể từ sau khi tận thế, Quý Hủ đã chứng kiến ​​đủ loại hiện tượng kỳ lạ, những con quái vật dị hóa đó có đủ loại năng lực kỳ lạ mà bạn thậm chí không thể tưởng tượng được.

Quý Hủ không loại trừ khả năng con quái vật dị hóa này có thể đọc được ký ức của vô số người và kết hợp chúng để tạo ra ảo ảnh trước mặt cậu.

Quý Hủ quyết định chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tất cả hành vi của quái vật dị hóa đều không thể thoát khỏi mục đích là săn bắn, cậu chỉ còn cách chờ xem.

Di động đột nhiên vang lên khiến Quý Hủ giật mình, là cuộc gọi của Dì Thu.

Từ sau cái chết của bà Tần, người mà Quý Hủ tiếp xúc nhiều nhất chính là vợ chồng dì Thu, cùng Trình Mạch chơi chung từ nhỏ đến lớn, nếu quái vật dị hóa muốn cậu thả lỏng cảnh giác, có thể sẽ lợi dụng những người quen này để khiến cậu khuất phục.

Quý Hủ thận trọng trả lời điện thoại, liền nghe được giọng nói lo lắng của dì Thu: "Tiểu Hủ, cháu về nhà rồi sao?"

Quý Hủ nhìn quanh, tránh xa ban công, nhanh chóng đi đến phòng ngủ chính, cậu mở két sắt, nhìn thấy hộp trang sức quen thuộc bên trong, cậu ngập ngừng mở ra, bên trong chứa đầy món trang sức yêu thích của mẹ cậu khi còn sống, chiếc vòng tay thạch anh mà cậu tìm kiếm cũng ở bên trong.

Quý Hủ lấy chiếc vòng tay bằng đá ametrine tự nhiên ra, vừa cầm trong tay Quý Hủ đã biết đó là một viên thạch anh thật, một viên thạch anh tự nhiên có thể sử dụng tinh thần lực để kích phát ra uy lực cường đại!

(Đá thạch anh Ametrine là một loại thạch anh đa thạch anh được phân vùng màu sắc. Đá Ametrine là sự phối màu giữa hai loại Thạch anh tím (Amethyst) và Thạch anh vàng (Citrine). Các tổ hợp dải màu trong Ametrine trải dài từ tím nhạt đến tím đậm và từ vàng nhạt đến vàng nâu.)

Quý Hủ cảm thấy quá điên cuồng, nếu như hết thảy trước mắt đều là ảo giác giả tạo, nhưng lại thật sự xuất hiện thạch anh tự nhiên, quái vật dị hóa này điên rồi sao? Là muốn cậu sử dụng thạch anh tự nhiên này để phá hủy nó sao?

"Tiểu Hủ? Cháu còn nghe dì không?" Giọng dì Thu phát ra từ điện thoại di động.

Quý Hủ nắm chặt vòng tay thạch anh, không hề hoảng sợ: “Cháu đang ở nhà.”

Cậu ở nhà đợi, nếu "Dì Thu" dám tới, cậu sẽ sử dụng thạch anh tiễn bà một đoạn!

"Cháu ở nhà là dì yên tâm rồi, cháu cứ nghỉ ngơi cho tốt nhé, nếu cần gì thì có thể gọi cho . Cửa hàng hơi bận nên  cúp máy đây."

Nói xong,  thật sự cúp điện thoại.

Quý Hủ: "???"

Chỉ vậy thôi sao? Chẳng phải quái vật dị hóa nên cử một người mà cậu biết rõ đến để mê hoặc cậu hay sao?

Quý Hủ đặt điện thoại di động xuống, đeo chiếc vòng tay gồm 108 hạt ametrine quanh cổ tay trái và đeo một chiếc vòng khác bằng hạt citrine lên tay còn lạiDị hóa cải tạo của cậu không có lực công kích, nếu muốn chiến đấu với quái vật khát máu, cậu chỉ có thể dựa vào thạch anh.

Trên cổ tay đeo hơn trăm viên thạch anh, Quý Hủ tràn đầy lòng tin, dựa trên nguyên tắc “địch không động ta không động”, cậu quyết định ở nhà chờ con mồi tới cửa.

Quý Hủ không ra ngoài, cậu dùng dị năng gia cố bốn bức tường, cửa chống trộm và cửa sổ của nhà mình, không biết có tác dụng hay không, tòa nhà này có thể là giả, nhưng vậy thì sao? Lo trước khỏi họa, biết đâu nó có tác dụng thì sao?

Sau khi hoàn thành những việc này, Quý Hủ trốn vào trong phòng, kiên nhẫn chờ đợi.

Đầu đau nhức, Quý Hủ ngồi trong góc, cảm thấy choáng váng, khi tỉnh dậy, phát hiện mặt trời đã lặn, cậu lấy điện thoại ra thì thấy đã là buổi chiều của ngày hôm sau.

Sạc điện thoại xong, Quý Hủ ra khỏi phòng ngủ kiểm tra xung quanh, không có chuyện gì, bụng cậu đã đói cồn cào.

Cậu ôm cái bụng đói thở dài, tất cả những thứ này thật sự quá chân thật, trong tủ lạnh có nửa túi bánh mì dừa, không biết cho vào từ lúc nào. Quý Hủ lấy ra ngửi ngửi, rất thơm, đã lâu lắm rồi mới ngửi thấy mùi thức ăn thơm như vậy.

Quý Hủ vừa ăn vừa suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, từ hôm qua đến giờ không có chuyện gì xảy ra, khiến cậu khó hiểu, nếu đây là nơi quái vật dị hóa săn bắnthì không thể nào lãng phí thời gian với cậu mà không làm gì cả như vậy.

Ăn hết bánh mì, uống thêm một chai nước khoáng, Quý Hủ quyết định chủ động, cậu muốn ra ngoài xem xét, hiện tại cậu đã có thạch anh, có một chút năng lực tự bảo vệ mình, nếu con quái vật khát máu này còn chần chừ không xuất hiện, cậu sẽ buộc nó phải lộ diện.

Hết chương 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play