Thấy sắc mặt Quý Hủ không tốt lắm, quay người đi về phía nhà kính, dì Hoa nghĩ tới điều gì đó, lo lắng Quý Hủ còn nhỏ sẽ bị bắt nạt nên không hái rau nữa mà chạy vào thị trấn.
Mặc dù ông bà và cha mẹ của Quý Hủ đã không còn nữa, nhưng trong thị trấn vẫn còn họ hàng xa, nên không có lý do gì lại để một vài người ngoài bắt nạt!
Mọi người trong thị trấn đều biết Hứa Hối Thành thuê nhà kính và đất của Quý Hủ, Hứa Hối Thành nói hợp đồng sẽ gia hạn thêm hai năm, không ai nghi ngờ, nhà kính của Quý Hủ là nhà kính tiên tiến duy nhất trong thị trấn, có rất nhiều người muốn thuê, ai có thể ngờ rằng Hứa Hối Thành sẽ lừa gạt người khác?
Trong nhà Quý Hủ có hai nhà kính, mỗi nhà kính có diện tích năm mẫu đất, rất đẹp và tiên tiến, Quý Hủ chỉ nghĩ là bị bỏ hoang, nên chưa đi vào xem xét.
Qua vách kính có thể nhìn rõ bên trong, rõ ràng là đất đã bị đào xới, lối đi lát gạch đỏ chất đầy rễ cây khô héo vàng úa, cây cối bị giẫm nát trên mặt đất trộn lẫn với bùn.
Trên nền gạch lát sàn màu đỏ sậm có một lớp keo dày, khó mà xúc ra, dụng cụ nông nghiệp bị gãy, giỏ rách nát, túi rách vương vãi khắp nơi, nhìn thấy nhà kính như vậy, Quý Hủ cảm thấy vô cùng khó thở.
Vòng qua nhà kính, đi nhanh về phía một nhà kính khác, từ xa liền có thể nhìn thấy màu xanh bên trong. Quý Hủ đẩy cửa bước vào, nhà kính phần lớn là đất, chỉ có gần hai mẫu đất trồng rau, có bốn người đang thu hoạch.
Quý Hủ đứng ở cuối mảnh vườn, nhà kính này cũng bừa bộn không kém nhà kính trước, đập vào mắt đầu tiên chính là tàn thuốc vứt khắp nơi, mọi người đều biết trong nhà kính không được hút thuốc, chẳng những gây ô nhiễm cho các loại rau, lại còn dễ gây nên hỏa hoạn.
Nhìn nhà kính vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp, bây giờ như bãi rác, Quý Hủ chỉ cảm thấy nghẹn tức trong ngực.
Người phụ nữ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một chàng trai trẻ đứng trên mặt đất với vẻ mặt không rõ ràng, liền nhanh chóng kéo áo Tiền Bảo Thông.
“Thằng nhóc kia đã tìm tới rồi.”
Tiền Bảo Thông đứng dậy nhìn một cái, sau đó thong thả bỏ dưa chuột trong tay vào giỏ, rồi đi về phía đó, người phụ nữ cũng vội đi theo, muốn dựa vào số đông hù dọa đối phương.
Tiền Bảo Thông lấy ra một bao thuốc lá, châm hai điếu thuốc đưa cho Quý Hủ một điếu, nhưng Quý Hủ không nhận.
"Cậu là cháu trai của Bạch gia sao?" Tiền Bảo Thông thu hồi điếu thuốc, một điếu đặt sau tai, ngón tay còn lại kẹp một điếu, lấy ra bật lửa, bắt đầu châm lửa.
"Ông có biết nhà kính này bao nhiêu tiền không? Nếu nó bị cháy hoặc gây ra một vụ nổ, ông sẽ phải gánh khoản nợ hàng triệu đô la." Quý Hủ bình tĩnh nói, không hề có dấu hiệu tức giận.
Người phụ nữ đẩy nhẹ chồng mình, trước kia Hứa Hối Thành cũng đã dặn qua, kêu Tiền Bảo Thông cai thuốc, trong nhà kính không được phép hút thuốc vì nguy hiểm, nhưng Tiền Bảo Thông không chịu nghe, vẫn cứ hút mãi không ngừng.
Trong lòng Tiền Bảo Thông vô cớ run lên khi nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Quý Hủ, ngón tay cầm điếu thuốc không biết nên làm sao.
Tiền Cao Mậu đi tới, nhìn thoáng qua thân thể gầy gò của Quý Hủ, hoàn toàn không để cậu vào mắt: "Cậu có chuyện gì không?"
Ánh mắt lạnh lùng của Quý Hủ liếc nhìn giỏ rau: “Nghe nói các người muốn gia hạn hợp đồng thêm hai năm, lúc này tôi đang rảnh rỗi, chúng ta có thể ký hợp đồng và thanh toán tiền thuê ngay bây giờ. Đừng lo, tôi không tăng thêm giá đâu, Hứa Hối Thành thuê với giá bao nhiêu thì cho các người thuê cũng bằng giá đó.”
Tiền Cao Mậu trừng mắt: "Tiền thuê cái gì? Không phải dượng của tôi đã trả tiền thuê nhà sao?"
Quý Hủ vẫn giữ vẻ ôn hòa: “Hứa Hối Thành chỉ thuê ba năm, trả tiền thuê nhà cũng chỉ có ba năm. Nếu muốn thuê tiếp phải gia hạn hợp đồng thêm hai năm nữa, nhất định cũng phải trả thêm tiền thuê hai năm.”
Người phụ nữ nghe nói phải đưa tiền còn đau hơn là bị cắt da cắt thịt, lập tức hét lên: "Ba năm cái gì? Hứa Hối Thành rõ ràng là thuê năm năm, đưa năm năm tiền thuê, mày còn muốn thêm tiền, mày thật sự cho là chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao?!”
Quý Hủ có thể nhìn ra, gia đình này nhất quyết muốn chơi xấu với cậu.
"Dì à, dì có hét to như thế nào cũng vô ích thôi, tôi có hợp đồng làm bằng chứng, không phải ai la to thì người đó có lý đâu. Nếu dì không trả tiền thuê nhà, tôi chỉ có thể mời các người ra khỏi đây, tôi không cho các người thuê nhà kính nữa."
Vẻ mặt của Tiền Cao Mậu trở nên dữ tợn, vươn ra cánh tay to lớn đẩy Quý Hủ: "Mày giỡn à? Chúng tao đã vất vả gieo hạt xuống đất, bỏ ra bao nhiêu tiền, mày nói không cho thuê là không cho thuê sao. Muốn nhà tao rời đi, mày phải bồi thường những tổn thất của nhà tao, không bỏ ra mấy chục vạn, chúng tao không để yên đâu!”
Quý Hủ tránh né tay của Tiền Cao Mậu lên tiếng: “Nếu anh muốn nói chuyện tiền bạc với tôi, vậy chúng ta hãy tính toán cẩn thận một chút, anh đã tự ý chiếm giữ nhà kính của tôi trong một năm mà không có sự đồng ý của tôi. Tiền thuê nhà kính và chi phí bảo trì sữa chữa của các thiết bị, chúng ta hãy tính từng cái một.”
Tiền Cao Mậu hung hăng vung nắm đấm: “Chỉ với cái nhà kính rách nát này của mày sao, ai thuê ai bị thiệt hại, dượng của tao trồng trọt bị thua lỗ suốt ba năm, mày còn dám đòi tiền sao? Muốn tiền chứ gì, bước qua nấm đấm của tao trước đã?"
Vốn tưởng rằng một thiếu niên nhỏ yếu nhất định sẽ sợ hãi, không ngờ cổ tay của gã đột nhiên bị đối phương tóm lấy, không biết đã xảy ra chuyện gì, gã chỉ cảm thấy cổ tay truyền tới cơn đau thấu tim khiến gã không kìm được hét ầm lên.
Tiền Bảo Thông thấy con trai mình bị khống chế, không chút suy nghĩ mà muốn túm lấy quần áo của Quý Hủ, Quý Hủ lại nắm lấy cổ tay ông ta, cổ tay lập tức truyền tới cơn đau nhức dữ dội, Tiền Bảo Thông cũng hét lên.
Dị hóa cải tạo của Quý Hủ mặc dù không có lực công kích, nhưng dù sao cậu cũng là một người dị hóa, muốn đối phó mấy người bình thường cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Quý Hủ một tay kéo một người đi ra cửa, người phụ nữ và vợ của Tiền Cao Mậu đều sợ hãi, đuổi theo người đàn ông của mình ra cửa, vừa chạy vừa hét: “Giết người! Có ai không! Có người sắp chết."
Quý Hủ kéo hai người ra khỏi nhà kính, ném xuống đất, hai người phụ nữ đi theo, ôm lấy người đàn ông của mình rồi bắt đầu khóc lóc, người phụ nữ đặc biệt khóc lớn tiếng, có ý định thu hút cả thị trấn tới.
Quý Hủ quay lại cửa nhà kính, hai tay ấn lên cửa kính, tinh thần lực của cậu nhanh chóng lan rộng, cậu muốn gia cố cả hai nhà kính, trừ khi cậu cho bọn họ vào, bằng không đừng ai mơ vào trong.
Trong mắt người ngoài, thì Quý Hủ chỉ là đang áp tay mình vào vách kính mà không biết cậu đang làm gì.
Người phụ nữ ngồi dưới đất khóc lớn, nhìn thấy một đám người đang đi tới, bà ta càng khóc to hơn, vừa khóc vừa lớn tiếng chửi.
Trong số những người đi tới, có người sắc mặt đen như đáy nồi nghiêm nghị trách mắng: "Giữ miệng của bà sạch sẽ một chút!"
Người phụ nữ không sợ chút nào, có nhiều người như vậy ở đây, đoán chừng người đàn ông đó sẽ không dám làm gì bà ta, nếu anh ta thật sự dám làm gì đó, bà ta cũng không ngại ăn vạ ra đó để tống tiền!
Đối mặt với loại người vô liêm sĩ như vậy, người đàn ông tức giận đến xanh mặt, nhưng lại không có biện pháp nào, thực sự không thể đánh phụ nữ.
Một ông lão có vai vế cao tiến tới hòa giải, sau khi gieo hạt và bón phân, chắc chắn sẽ không lấy lại được nữa, nhưng có thể hái rau trồng, gia đình của Tiền Bảo Thông sẽ trả thêm nửa năm tiền thuê nhà cho Quý Hủ, coi như là tiền thuê nhà của một năm.
Chưa kể đến chuyện Quý Hủ có đồng ý hay không, người nhà Tiền Bảo Thông là người đầu tiên phản đối, ồn ào cho rằng Hứa Hối Thành đã trả tiền thuê nhà, họ có quyền sử dụng nhà kính trong năm năm, Quý Hủ không có quyền đuổi họ đi, tiền thuê nhà cũng đừng mơ lấy được.
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên mờ mịt, Quý Hủ nói rõ ràng là Hứa Hối Thành chỉ thuê trong ba năm, nhưng gia đình Tiền Bảo Thông lại nói họ đã thuê trong năm năm.
Quý Hủ luôn đứng cách xa đám đông, cũng không muốn nói nhảm thêm với mấy người này, liền lấy điện thoại di động ra, tìm một tấm ảnh hợp đồng với Hứa Hối Thành, đưa cho người trong trấn xem, trên giấy trắng mực đen viết rõ ràng rằng thời hạn thuê là ba năm và tiền thuê phải được trả một lần.
Có bằng chứng xác thực trong tay, người dân trong thị trấn khuyên Quý Hủ nên hòa giải, nếu không hòa giải riêng được thì phải khởi kiện. Quý Hủ không có ý định cùng bọn họ hòa giải, cũng không muốn khởi kiện, cậu không có nhiều thời gian lãng phí cho chuyện này.
Quý Hủ nói mọi người quay về, sau đó cũng quay người rời đi, ngay từ đầu cậu đã biết sẽ không thể lấy được tiền thuê nhà, cho nên rau trong nhà kính sẽ không cho bọn họ thu hoạch, xem như giữ lại gán nợ.
Dì Hoa nhanh chóng đuổi kịp, nhỏ giọng nói: “Quý Hủ, chuyện này tốt nhất là giải quyết trong hòa bình, điều nói tiểu nhân khó phòng, cháu không thể ngày ngày đều canh ở đây, lỡ như bọn họ muốn phá hoại như đập vỡ kính hay phá hủy nông cụ, tiền mất đi sợ rằng còn nhiều hơn số rau kia, hay là cháu đem số rau đó đưa cho bọn họ, rồi đuổi đi.”
Quý Hủ vẫn tiếp tục bước đi: "Cháu không thể đuổi bọn họ đi, nhưng nếu thật sự giao cho bọn họ, sẽ chỉ khiến họ cảm thấy mình đúng, vậy thì sẽ càng phiền phức hơn nữa."
Những bức tường kính và thiết bị được gia cố bằng tinh thần lực khó có thể phá hủy ngay cả khi sử dụng thạch anh, chứ đừng nói đến việc phá hủy chỉ bằng sức người.
Khi bầu trời tối dần, Quý Hủ nhận được cuộc gọi từ tài xế xe tải, hạt giống và phân bón đã được chuyển đến.
Tài xế xe vẫn còn băn khoăn không biết ai lại mua hạt giống nhiều tới phải vận chuyển bằng xe tải, cái này cần bao nhiêu đất mới có thể trồng hết đây? Nhưng khi đến đây và nhìn thấy vô số nhà kính và đất nông nghiệp, thì đã không còn nghi ngờ gì nữa.
Quý Hủ nhờ hai tài xế giúp chuyển hạt giống vào một nhà kho riêng biệt dưới lòng đất, ba người chạy tới chạy lui đến tận nửa đêm mới xong việc.
Quý Hủ trả công rồi tiễn họ đi, sau đó cậu lấy một túi bánh mì và một hộp sữa từ trong kho, nhanh chóng lấp đầy dạ dày rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Bị nhìn chằm chằm lâu như vậy, Quý Hủ không thể không chú ý, huống chi ác ý của gia đình Tiền Bảo Thông không hề che giấu chút nào.
Quý Hủ đi ra từ trong bóng tối, xa xa nghe thấy tiếng đập mạnh, cậu đứng ở một góc nhà kính nhìn gia đình bốn người không biết từ đâu tìm được cây búa, họ đang đập vào ổ khóa cửa kính, chắc là muốn vào trong, nhưng thấy cửa không mở được nên nghĩ đến việc phá khóa.
Người nhà Tiền Bảo Thông đều nhìn thấy đồ đạc được dỡ xuống từ xe tải, có một số được đóng gói trong hộp các tông, không biết bên trong là gì, nhưng có một số họ biết là túi đựng hạt giống.
Ngay cả hạt giống cũng đã mua về, rõ ràng là quyết tâm lấy lại nhà kính tự mình trồng trọt, dù sao đất đai và nhà kính đều là của người khác, bọn họ nhất định không tranh được.
Hơn nữa, họ biết rất rõ Hứa Hối Thành chỉ thuê nhà có ba năm, muốn chiếm nhà kính trong hai năm chỉ vì trước đó Hứa Hối Thành đưa ra giá thuê cao, thấy kế hoạch bị phá hỏng, cả nhà bọn họ rất tức giận, cho dù phá hỏng tất cả rau trong nhà kính cũng không thể để kẻ khác được tiện nghi.
Sau khi cân nhắc, Tiền Bảo Thông quyết định dùng thuốc độc, phun thuốc diệt cỏ lên cả hai nhà kính, đầu độc cả những loại rau đang thu hoạch và hạt giống trên mặt đất.
Cô con dâu lại cảm thấy thuốc diệt cỏ có thể không giết được hạt giống chôn trong đất, muốn làm cho đất không thể trồng cây được nữa thì cách tốt nhất là rải muối, làm cho hai nhà kính từ nay về sau đều trở thành đồ trang trí.
Người Tiền gia đã hận đến phát điên, dù phải tốn tiền mua muối cũng phải bỏ ra để trút cơn giận này.
Tiền Cao Mậu lái xe tải đi mua hết muối trong siêu thị của thị trấn, kéo xe về chuẩn bị vào nhà kính rải muối, nhưng nhà kính lại bị khóa, bọn họ không vào được nên không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc phá cửa.
Tiền Cao Mậu đập một hồi lâu, kiệt sức thở hổn hển, nhưng cửa kính vẫn y nguyên như cũ, ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại, thật là không thể tưởng tượng được.
"Đưa búa cho cha, để cha thử! Con đi tìm xem có cửa sổ thông gió nào mở không, nếu vẫn không phá được thì leo vào qua cửa sổ thông gió." Tiền Bảo Thông cầm lấy búa tiếp tục đập, trong khi Tiền Cao Mậu đi vòng quanh nhà kính nhìn nhìn để tìm cửa sổ thông gió.
Trước cửa nhà kính có mấy cái thùng lớn, Quý Hủ không biết bên trong là cái gì, nhưng nhìn gia đình này lén lút như vậy, rõ ràng là có âm mưu gì đó. Tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán, một khung hình chữ nhật lặng lẽ xuất hiện bên cạnh bức tường kính.
Tiền Cao Mậu cầm điện thoại di động lên thắp sáng, vừa xoay người định tìm cửa sổ thông gió, bỗng nhiên đụng phải một bức tường, sửng sốt một lát, gã dùng điện thoại di động chiếu vào thì thấy đó thực sự là một bức tường, nhìn chất liệu trông giống như một bức tường xi măng.
Tiền Cao Mậu không hiểu tại sao nơi này lại có tường, gã quay điện thoại sang bên cạnh thì thấy vẫn là tường xi măng! Tiền Cao Mậu hoảng sợ chạy xoay tròn tại chỗ, bốn phía xung quanh đều là tường xi măng, nhìn lên trên... Tiền Cao Mậu sợ chết khiếp!
"A a a a ——!!! Cha!!! Mẹ!!!! Cứu!!! Cứu con với——!!!!!!"
Cách đó không xa, có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiền Cao Mậu, âm thanh trầm đục, như truyền đến từ bên kia bức tường.
Tiền Bảo Thông nghe thấy tiếng con trai kêu, cầm búa lao tới, chết lặng tại chỗ, mẹ và vợ của Tiền Cao Mậu chạy theo phía sau cũng chết lặng.
Không biết lúc nào, trước mặt lại xuất hiện một cột xi măng cao bằng một người, giọng của Tiền Cao Mậu là từ trong cột xi măng truyền ra.
Gã bị nhốt trong cột xi măng!
Người phụ nữ sợ hãi đến mức ngồi bệch trên mặt đất, Tiền Bảo Thông cũng bị dọa không nhẹ: "Cao Mậu! Con có ở trong đó không?"
"Cha! Con bị nhốt trong cột xi măng. Mau thả con ra! Con sắp chết rồi!" Tiếng hét của Tiền Cao Mậu phát ra từ trong cột xi măng.
Da mặt của Tiền Bảo Thông co rút, vung búa đập vào tường xi măng, liên tục vang lên tiếng đập mạnh, nhưng trên tường xi măng không sứt mẻ dù chỉ một chút.
Quần áo trên người Tiền Bảo Thông ướt đẫm, mồ hôi đầm đìa, sắc mặt tái nhợt, sợ đến mức tay chân yếu ớt, thời tiết nóng như vậy Tiền Cao Mậu bị nhốt trong bức tường xi măng nhỏ hẹp, không chết ngạt cũng sẽ chết vì nóng.
Nghe thấy giọng nói của Tiền Cao Mậu càng ngày càng nhỏ, hai mắt Tiền Bảo Thông đỏ lên: "Cao Mậu! Cao Mậu, cố lên con!"
Vợ của Tiền Cao Mậu cũng run rẩy: "Cha, cha, gọi đội cứu hỏa đi, chúng ta không thể đập vỡ được!"
"Đúng rồi, gọi cứu hỏa đi. Con, con, con, nhanh gọi đi..."
Lời của Tiền Bảo Thông còn chưa dứt, đã nghe thấy tiếng vợ mình hét lên, xung quanh bà ta cũng bỗng nhiên xuất hiện một bức tường xi măng, người phụ nữ đã sợ hãi đến tê liệt, không thể cử động được, trơ mắt nhìn bức tường xi măng phong kín phía trên đầu mình, sợ tới mức tim gan cũng muốn vỡ ra!
Tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ lạ như vậy, Tiền Bảo Thông và cô con dâu vô cùng kinh sợ.
Phía sau Tiền Bảo Thông, cột xi măng nhốt Tiền Cao Mậu đang nhanh chóng phong hóa (hóa thành cát), toàn thân Tiền Cao Mậu ướt đẫm, tứ chi mềm nhũn bò về phía trước: "Cha, cha, mau đi đi, nơi này có ma..."
Tiền Bảo Thông vừa thấy con trai đã thoát ra, liền đỡ con trai loạng choạng chạy lên xe, cô con dâu cũng chạy theo, tiếng kêu của người phụ nữ phát ra từ cột xi măng.
Tiền Cao Mậu quay đầu lại liền nhìn thấy một cột xi măng ngắn mà dày: "Mẹ ơi! Mẹ con vẫn còn ở bên trong!"
Cột xi măng này cũng bắt đầu phong hóa, trước khi cột xi măng hoàn toàn biến mất, người phụ nữ đã lập tức đứng dậy lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất trong đời, không dám quay đầu lại!
Hết chương 5.