Khi Quý Hủ tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu làm chính là xem tin tức trong ngày, mọi người đang chú ý đến vụ chặt xác ở thành phố Thanh Giang, cảnh sát đã công bố nghi phạm và đang nỗ lực bắt giữ.
Tin tức cảnh sát đưa ra giống hệt như những gì Quý Hủ nhớ được, cậu gần như có thể xác định mình đã thực sự được sống lại.
Nếu đã như vậy, vật chất tối nhất định sẽ càn quét thế giới và tai họa vẫn sẽ ập đến, so với lần trước chưa chuẩn bị gì, Quý Hủ hy vọng lần này sẽ có nhiều người sống sót hơn, dù sao thì có nhiều người sống sót vẫn tốt hơn là có nhiều quái vật.
Cậu đang nằm trên giường biên tập một cuốn sách hướng dẫn sinh tồn trong ngày tận thế rồi ẩn danh phát ra, sau đó tìm kiếm trên internet cách thuyết phục chính phủ rằng tận thế đang đến, kết quả lại thấy rất nhiều nội dung liên quan đến tận thế xuất hiện.
Một trong những blogger nổi tiếng nhất đã biên soạn một danh sách những cái chết kỳ lạ xảy ra trên khắp thế giới sau trận mưa sao băng, có hơn chục trường hợp bị phanh phui, đủ loại cái chết kỳ lạ.
Mới hôm nay, tại Trung Quốc lại xảy ra một vụ án mạng khác, người thiệt mạng là một phụ nữ đi làm ca đêm về, thi thể có dấu hiệu bị cắn dã man, toàn thân đẫm máu, nhiều chỗ lộ xương, da thịt không rõ tung tích.
Điều kinh hoàng nhất là trên xác chết có vài dấu răng ngay ngắn, trông không giống dã thú mà giống vết cắn do con người để lại hơn.
Các blogger gọi đó là " người ăn thịt người". Ngày tận thế đang đến, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng để sống sót khi tận thế đến, việc cần thiết nhất chính là tích trữ vật tư, chính phủ không nên che giấu, mọi người cần phải biết sự thật!
Blogger tổng hợp những sự kiện chết chóc trên toàn cầu trong thời gian gần đây, sau khi blogger phân tích, sự thật càng ngày càng kinh hoàng, nhiều người bắt đầu tin rằng tận thế thực sự đang đến, cũng có rất nhiều người không tin, khu vực bình luận tranh luận không ngừng.
So với blogger này, bài viết sinh tồn của Quý Hủ thật sự kém, nhìn độ nổi tiếng của người khác, rồi lại nhìn bài đăng của chính mình, căn bản không có nhiều người nhìn thấy. Nhưng khi Quý Hủ quay lại trang này, cậu phát hiện ra không phải chỉ có nội dung đã biến mất, mà ngay cả trang web của người kia cũng không còn.
Quý Hủ: ...
Có lẽ cậu đã suy nghĩ quá nhiều, ngay cả blogger kia cũng có thể đoán được nguy hiểm đang đến gần, những quan chức có nhiều thông tin hơn không thể không biết, nhưng biết là một chuyện, còn có thể ngăn chặn được hay không lại là chuyện khác.
Đánh giá từ kết quả, có vẻ như việc ngăn chặn đã thất bại.
Loại xâm nhập trên toàn cầu này là vô hình nhìn không thấy, sờ không được, quá khó để ngăn chặn, ngay cả khi sử dụng bức xạ hạt nhân để phòng thủ cũng không thể ngăn chặn được.
Vật chất tối có thể ăn mòn mọi thứ, mà có thể ổn định lại không bị ăn mòn, theo Quý Hủ biết thì chỉ có thạch anh, ngoài ra cũng chỉ có những người dị hóa như cậu mới có khả năng ngăn chặn vật chất tối.
Không thể làm gì để ngăn chặn thảm họa này, cả về thời gian lẫn khả năng cá nhân của cậu, tất cả những gì cậu có thể làm là cố gắng giữ lại càng nhiều thứ càng tốt.
Quý Hủ ném điện thoại di động xuống, chuẩn bị xuống lầu mua một ít vật dụng dự trữ trong nhà, sau tận thế, ở thành phố cũng cần một nơi an toàn để dừng chân, không có nơi nào an toàn hơn ở nhà. Chờ lúc nguy hiểm qua đi cậu có thể rút lui về thị trấn Bạch Loan để sống.
Quý Hủ vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ở trước cửa nhà hàng xóm.
Cậu vô thức nắm lấy chiếc vòng tay thạch anh trên cổ tay, đề phòng nếu có chuyện gì sẽ lập tức trốn vào trong nhà, tường và cửa chống trộm của nhà cậu đã được tinh thần lực gia cố, không sợ bạo lực va chạm từ những con quái vật khát máu điên cuồng.
Tiếng cửa mở làm người đàn ông đứng trước cửa nhà hàng xóm giật mình, quay người lại nhìn sang, đôi mắt nhợt nhạt như đang ôm một ngọn núi tuyết, chỉ cần liếc nhìn một cái cũng khiến người ta cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
Kinh nghiệm sống sót trong tận thế cho Quý Hủ biết người đàn ông này rất nguy hiểm!
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Quý Hủ vài giây, sau đó liếc nhìn chiếc vòng tay mà cậu đang nắm chặt.
Quý Hủ giữ nguyên tư thế đang nắm cửa chống trộm, thấy người đàn ông không cử động cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào cửa nhà bà Tần, không khí xung quanh u ám buồn bã, cảm xúc tiêu cực gần như đông cứng lại.
Quý Hủ hoảng sợ, người này không thể ở trước cửa nhà cậu mà hóa thành quái vật được, "Xin chào, anh đang tìm ai?"
Người đàn ông lại nhìn qua lần nữa: "Cậu có chìa khóa không?"
Quý Hủ: "???"
Quý Hủ cảnh giác, người đàn ông mặc một thân đồ đen, dáng người thẳng tắp, đường nét trên khuôn mặt sâu sắc rõ ràng, đôi mắt xanh xám như băng, lạnh lùng và sắc bén.
Đôi mắt này khiến Quý Hủ có cảm giác quen thuộc, có lẽ cậu đã từng nhìn thấy rồi, nhưng lại không nhớ được là ở đâu.
Cơn ác mộng tái diễn chết tiệt, nó đã xóa đi rất nhiều ký ức của cậu.
Nhìn thấy Quý Hủ đề phòng, người đàn ông chậm rãi lên tiếng: "Tôi là cháu trai của bà Tần, tên là Tần Nghiễn An."
Quý Hủ: "..."
Chết tiệt! Đứa cháu xuất sắc sống trong truyện của bà Tần thực sự đã trở lại!
Chẳng trách cậu cảm thấy quen quen, bà Tần đã từng cho cậu xem ảnh cháu trai của bà!
Đó là ảnh khi anh ta còn học cấp 2, cậu bé mặc áo sơ mi trắng, trên môi nở nụ cười, đôi mắt nhợt nhạt ấm áp, là một cậu bé tuấn tú, trong sáng như trăng. Khi đó, Quý Hủ đã vô cùng kinh ngạc trước khí chất của người cháu trai, chắc chắn đó là ánh trăng sáng trong lòng nhiều người!
Lúc đó Quý Hủ còn liên tục khen ngợi ngoại hình khiến cho bà Tần cười không ngừng.
Bà Tần còn tranh thủ thời cơ vui vẻ hỏi: “Cháu trai của bà rất đẹp trai đúng không?”
Quý Hủ cổ vũ: "Siêu siêu siêu cấp đẹp trai luôn ạ, đặt ở đâu cũng là đại thần học đường."
Bà Tần thần bí hỏi: “Thế cháu trai của bà so với thằng nhóc theo đuổi cháu ở tầng dưới thì sao?”
Quý Hủ: "..."
Cậu không ngờ bà Tần lại đợi ở đây, chẳng trách bà lại cho cậu xem ảnh cháu trai quý giá của bà.
Bà Tần không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ cháu trai của mình: “An An nhà chúng ta từ nhỏ đã là một cậu bé ngoan ngoãn ấm áp, biết yêu thương mọi người, thành tích rất tốt, luôn đứng nhất trường, khi nào nó về, bà giới thiệu cho hai đứa làm quen được không?"
Quý Hủ nhìn người đàn ông trước mặt, nghi ngờ có phải bà Tần đã hiểu lầm gì đó về bốn chữ " ngoan ngoãn ấm áp" hay không.
Chẳng trách cậu không nhận ra, giữa Tần Nghiễn An trưởng thành và thiếu niên xinh đẹp ấm áp trong ảnh có một khoảng cách cực lớn, hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
Đẹp trai thì thật là đẹp trai, lạnh lùng cũng thật là lạnh lùng.
Vấn đề bây giờ là cậu đã tiêu hết tiền rồi!
Quý Hủ gãi gãi đầu, kiếp trước cháu trai của bà Tần rõ ràng không có về mà, kiếp này sao lại... khoan đã, lúc đó Tần Nghiễn An có thể đã về, nhưng do cậu còn đang làm việc bán thời gian ở tiệm bánh của dì Thu, luôn đi sớm về muộn, căn bản là không có ở nhà, cho nên dù Tần Nghiễn An có thật sự trở về thì cũng không gặp được mình.
Nếu Tần Nghiễn An quay lại sớm hơn hai ngày, cậu đã có thể trả lại tiền cho anh ta, nhưng hiện tại Quý Hủ đã không còn tiền, tất cả tiền điều đã biến thành vật tư mất rồi, đang được cất giữ trong kho ngầm của nhà ông ngoại.
Tần Nghiễn An nhìn thấy vẻ mặt của chàng trai trẻ không ngừng thay đổi thì lên tiếng: "Không có cũng không sao..."
"Anh chờ một chút." Quý Hủ xoay người trở về nhà, cẩn thận đóng cửa chống trộm lại.
Mở két sắt lấy ra tất cả đồ đạc của bà Tần, ngoại trừ thiếu mất một cái thẻ ngân hàng, mọi thứ khác đều còn đủ.
Quý Hủ hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, mở cửa ra lần nữa, đưa cho người đàn ông một hộp sắt lớn.
Quý Hủ luôn giữ một khoảng cách nhất định: “Bà Tần nhờ tôi giao những thứ này lại cho anh. Chìa khóa nhà cũng ở trong hộp.”
Tần Nghiễn An nhìn hộp sắt quen thuộc, sắc mặt trở nên tái nhợt, đầu ngón tay run rẩy, không dám nhận lấy.
Anh biết bà nội đã lớn tuổi, không thể đợi lâu nên vẫn luôn vội vàng giải quyết chuyện ở đó rồi lao về, nhưng vẫn quá muộn...
Tần Nghiễn An dùng sức nắm chặt ngón tay rồi cầm lấy cái hộp, mặc dù đang là mùa hè nhưng anh lại cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Quý Hủ nhìn không rõ biểu tình của người đàn ông, nghĩ đến anh ta chắc hẳn còn đau lòng hơn mình lúc đó, dù sao cũng là người thân đã nhiều năm không gặp, khi trở về lại nhận được tin người đã không còn, là ai cũng sẽ khó có thể chấp nhận được.
Khi gia đình Quý Hủ mua nhà ở đây, Tần Nghiễn An đã ra nước ngoài, Quý Hủ chưa từng gặp anh, cha mẹ cậu biết rằng bà Tần ở một mình nên thường xuyên quan tâm bà cụ, ngày lễ tết đều mời bà Tần qua chung vui...
Bà Tần yêu thương Quý Hủ như thể cháu ruột của bà vậy, khi cha mẹ Quý Hủ qua đời trong một vụ tai nạn xe, Quý Hủ bị thương nặng phải nhập viện, bà Tần vẫn luôn ở lại bệnh viện chăm sóc cậu, không ngừng nói với cậu, chỉ cần bà còn sống cậu sẽ không bao giờ là cô nhi...
Nỗi đau mất đi người thân sẽ không bao giờ lành lại, Quý Hủ hiểu rõ điều đó, mỗi lần nghĩ đến cha mẹ, trái tim cậu lại như vỡ tan, cả người đều chìm trong u ám, điều này rất nguy hiểm, cậu không thể để cảm xúc tiêu cực của mình phát sinh ngày càng nhiều...
Cơn đau đầu dần trở nên trầm trọng hơn, từ lúc tỉnh dậy nó vẫn luôn đeo bám cậu.
Quý Hủ hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc dâng trào, hiện tại không phải lúc nói chuyện tiền bạc, chỉ có thể nói chuyện này vào ngày khác.
Tần Nghiễn An mở nắp hộp sắt, bên trong là tất cả những thứ quý giá nhất của bà Tần, bao gồm chiếc xe hỏng mà anh hay chơi khi còn nhỏ, bức ảnh chân dung gia đình anh vẽ hồi mẫu giáo, bài văn anh viết hồi tiểu học, thẻ học sinh hồi cấp 2, viết bị hỏng hồi cấp 3, ảnh chụp, tất cả đều được cất giữ cẩn thận... mà thứ bắt mắt nhất trong hộp là một cuốn nhật ký dày cộm.
Đây là cuốn nhật ký do bà nội để lại, bà nội thích viết nhật ký, nhưng không phải ngày nào cũng viết, chỉ gặp được điều gì thú vị hoặc đáng ghi lại thì bà sẽ viết xuống để làm kỷ niệm.
Ngón tay của Tần Nghiễn An vuốt ve trên bề mặt, nhưng lại không dám mở ra.
Anh đang kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng nỗi đau buồn lại lan tỏa từ sự im lặng vô tận.
Quý Hủ lo lắng anh không kiềm chế được cảm xúc sẽ gặp nguy hiểm nên khuyên nhủ: “Xin chia buồn, bà Tần ra đi rất thanh thản.”
Trên thực tế, bà Tần đã luôn hôn mê, cho đến khi cận kề cái chết mới tỉnh lại, dường như bà có linh cảm nên mấy ngày trước đã thu dọn đồ đạc của mình đưa cho Quý Hủ bảo quản, phòng trường hợp bà mất đột xuất thì những thứ này vẫn có thể chuyển cho Tần Nghiễn An.
Quý Hủ biết bà Tần nhất định rất nhớ cháu trai, nhưng đáng tiếc mãi cho đến khi bà qua đời cũng không gặp được.
Chuyện này không cần thiết phải nói cho Tần Nghiễn An biết, tránh cho cảm xúc của anh ta thực sự mất khống chế.
Quý Hủ: “Trong nhà không có gì thay đổi, nếu anh muốn biết chuyện gì có thể hỏi tôi.”
Giọng nói của Tần Nghiễn An có chút nghẹn ngào: "... Cám ơn."
Nhìn thấy Tần Nghiễn An đi vào, Quý Hủ liền đi ra ngoài mua hàng, buổi chiều còn phải đến thị trấn Bạch Loan, hạt giống sẽ được chuyển đến trong ngày hôm nay.
Quý Hủ mua rất nhiều đồ trong siêu thị, mấy lần liên tiếp đều nhìn thấy cửa đối diện luôn im ắng, không biết Tần Nghiễn An còn ở đó không.
Quý Hủ đứng ở cửa một lúc lâu lại không gõ cửa, anh ta phải tự mình vượt qua cửa ải này. Điều mà Quý Hủ có thể làm là gia cố lại ngôi nhà, ngăn chặn vật chất tối ở bên ngoài, giảm thiểu khả năng anh ta bị ăn mòn.
Quý Hủ về nhà lấy một tờ giấy ghi nhớ, để lại tên và số điện thoại dán lên cửa nhà hàng xóm, rồi lại ra ngoài bắt taxi đến thị trấn Bạch Loan.
Ngày hôm qua lúc Quý Hủ tới đây thì trời đã gần tối, đồng ruộng và nhà kính đều vắng tanh, trong nhà không có người, cũng không có người đi lang thang nơi này, cho nên không có ai thấy cậu trở về.
Hôm nay lại trùng hợp, Quý Hủ còn chưa xuống xe đã nhìn thấy một người phụ nữ da ngâm đen dáng người vạm vỡ đang đứng trước nhà cậu nhìn dáo dác xung quanh.
Xe taxi dừng trước cửa, Quý Hủ trả tiền rồi xuống xe.
"Dì, dì có chuyện gì không?"
Người phụ nữ ngâm đen không quen biết Quý Hủ, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cậu: “Tôi nghe có người nói đêm qua nghe thấy tiếng xe tải, nên hôm nay tới xem có phải người ở nhà này về không.”
Kỳ thật bà ta lo lắng có người đến trộm đồ ăn, hai ngày nay trong nhà xảy ra chuyện nên không ở lại đây mà nhờ người quen trông chừng dùm, nghe nói có xe vận tải tới liền vội vàng chạy tới kiểm tra.
Quý Hủ kỳ quái nhìn bà ta: "Dì tìm người trong nhà này có việc gì không?"
Người phụ nữ ngâm đen cười có chút mất tự nhiên: "Không, không có việc gì."
Quý Hủ mở cửa, người phụ nữ nhìn thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng rời đi.
Bà ta vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, một đường chạy đến nhà kính ở phía bên kia.
Bên trong nhà kính có một đôi nam nữ đang bận rộn, người đàn ông trung niên cũng có nước da ngăm đen đang ngồi xổm dưới đất hút thuốc, nhìn những giỏ dưa chuột, cà chua và cà tím tươi đang được hái, trên cây con vẫn còn đang trổ bông, dự kiến có thể thu hoạch vào tháng tám. Sau đó có thể trồng rau mùa thu, rau trái vụ là thứ bán chạy nhất.
Tiền Bảo Thông đang suy nghĩ xem mùa đông này có nên mua thêm các chủng loại rau hiếm để kiếm thêm tiền hay không, lại thấy vợ mình chạy tới, vừa chạy vừa hét: "Bảo Thông, không ổn, thằng nhóc kia trở lại rồi!"
Tiền Bảo Thông cau mày: "Bà ồn ào cái gì? Thằng nhóc nào trở về chứ?"
Người phụ nữ thở hổn hển: "Là... là chủ của nhà kính đã về, nếu... nếu nó phát hiện rau củ đang được trồng trong nhà kính thì phải làm sao?"
Tiền Bảo Thông mắng: "La hét cái gì, thấy thì thấy, nó có thể làm gì chúng ta chứ?"
Tiền Cao Mậu đem giỏ cà chua đặt xuống đất, cười lạnh nói: "Mẹ, mẹ sợ cái gì? Nghe nói thằng nhóc kia còn đang đi học? Đang học cấp ba hay đại học gì đó, chỉ là một đứa học sinh thì có thể làm được cái gì, nó thì biết gì về trồng trọt hay nhà kính chứ? Chỉ có gia đình của dì mới có thể thành thật trả số tiền thuê đất và nhà kính cao như vậy.”
“Dượng đã nói chúng ta cứ yên tâm trồng trọt. Tiền thuê nhà cao quá, chúng ta phải trồng thêm hai năm nữa. Cũng không phải dượng không đưa tiền, nên không có gì phải lo lắng cả”.
Tiền Bảo Thông ném tàn thuốc đi: “Một thằng nhóc con mà thôi, chỉ cần Cao Mậu đứng trước mặt nó đã có thể dọa nó khóc ròng rồi. Nhìn lá gan nhỏ xíu của bà đi, một thân thịt béo cũng thật vô dụng, lá gan chỉ như một con gà."
Người phụ nữ vỗ vỗ ngực: “Tôi lo cậu ta không cho chúng ta trồng trọt nữa, vậy thì mấy mẫu hạt giống chúng ta gieo xuống đất chẳng phải sẽ bị lãng phí sao? Lại còn đang trong thời gian thu hoạch bán lấy tiền, làm sao có thể không lo lắng."
"Nó dám sao!"
Tiền Bảo Thông rất tự tin nói: “Hạt giống cũng đã gieo xuống, rau xanh cũng đang được thu hoạch. Chúng ta đã bỏ tiền ra để trồng những thứ này, nếu nó không đồng ý thì phải bồi thường thiệt hại cho chúng ta! Hối Thành đã trả tiền thuê nhà rồi, nói kiểu gì cũng là chúng ta có lý!
Người phụ nữ bị chồng và con trai thuyết phục rằng đất đã được trồng, hạt giống và phân bón đã được sử dụng, còn có thể làm gì được nữa?
Quý Hủ đang dọn dẹp sân, nhờ vào năng lực dị hóa của mình, không bao lâu đã cải tạo sân thành bộ dạng mà cậu muốn.
Sau khi thu dọn ngoài sân, trong khi xe tải còn chưa tới, Quý Hủ đi ra ngoài nhìn cánh đồng đã bị bỏ hoang suốt một năm, có một số khu vực đã được người dân khai hoang để trồng rau, nhưng hầu hết đều trống rỗng, chỉ có cỏ cùng rau dại mọc chen chúc trên đó.
Quý Hủ nhìn thấy một người dì trông rất quen mặt, chắc là dân trong thị trấn đang tưới nước cho vườn rau bà trồng.
Quý Hủ đi tới: "Dì Hoa, dì đang bận sao."
Dì Hoa đứng thẳng lên, nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mặt, có chút hoài nghi khẽ hỏi: "Cháu là Hủ Hủ, người nhà của Bạch Tô Hoàn đúng không?"
Quý Hủ mĩm cười: "Dạ, là cháu, đã lâu không gặp dì Hoa."
Dì Hoa là bạn cùng lớp với mẹ của Quý Hủ, cả hai đều là cư dân trong thị trấn nên biết rõ về nhau.
Sau khi trò chuyện vui vẻ một lúc, Dì Hoa đặt gáo nước xuống, ngượng ngùng nói: “Dì thấy để miếng đất này mọc đầy cỏ rất tiếc, nên đã làm sạch một mảnh đất để trồng rau. Nếu cháu muốn ăn thì cứ đến hái, nếu cháu cần dùng thì cứ xới bỏ đi, dì chỉ là trong lúc rảnh rổi trồng chơi linh tinh thôi."
Quý Hủ gật đầu: "Những loại rau này phát triển rất tốt, dì Hoa mau chóng thu hoạch về đi, quả thật cháu cần sử dụng đất."
Nếu bây giờ không hái rau, ba ngày nữa sẽ không thể ra ngoài để hái.
Dì Hoa ngồi xổm xuống, không nói gì mà bắt đầu thu hoạch rau, những loại rau này phải đến tháng tám mới thực sự trưởng thành, bây giờ không phải là không thể nhổ được, chỉ là chúng còn hơi non nên không để lâu được.
Dì Hoa không ngừng hỏi: “Sao lần này cháu không cho thuê đất cùng với nhà kính luôn? Bỏ hoang để nó mọc đầy cỏ thật đáng tiếc, các cụ già trong trấn nhìn thấy đều thở dài."
Quý Hủ cười nói: “Cháu cũng chưa cho thuê nhà kính, dự định sẽ tự mình giữ lại để gieo trồng.”
Dì Hoa khựng lại rồi hỏi: "Không phải nhà kính của cháu vẫn tiếp tục cho Hứa Hối Thành thuê sao? Mọi người trong thị trấn đều biết hợp đồng thuê được gia hạn thêm hai năm, nhưng bọn họ quản lý nhà kính không tốt lắm, dì nghe nói là không kiếm được tiền. Nên cả gia đình đều đi ra ngoài làm việc, lại đem nhà kính chuyển cho vợ chồng chị vợ của gã, họ bắt đầu gieo trồng vào năm ngoái, cháu không biết sao?
Sắc mặt của Quý Hủ tối sầm, cậu thật sự không biết chuyện này, gã nói với cậu sẽ không thuê nhà nữa, nhưng lại tung tin về việc gia hạn hợp đồng thuê nhà trong thị trấn, đây là giở trò sau lưng cậu sao?
Hết chương 4.