Trì Ánh giật mình tỉnh lại khi nghe thấy tiếng động trong nhà xưởng, anh nắm chặt lấy thanh sắt nhẹ nhàng mở cửa hé ra, nhìn thấy người đàn ông đã đứng dậy từ dưới đất, vỗ nhẹ quần áo cho sạch bụi, trông có vẻ rất bình thường.
Người đàn ông quay đầu lại nhìn sang, chỉ liếc mắt một cái, máu của Trì Ánh như đông cứng lại, lạnh từ đầu đến chân, đôi mắt đó căn bản không phải mắt của con người!
Tần Nghiễn An nhắm mắt lại: "Kiềm chế cảm xúc đi, nỗi sợ hãi của cậu thật ngon."
Trì Ánh: "..."
Trì Ánh chậm rãi rụt đầu lại: "Cậu sao rồi? Có thể khống chế được bản thân không?"
Tần Nghiễn An tìm thấy một ống kim loại trông khá chắc chắn trong số các giá đỡ kim loại bị sập, cầm trên tay thử thử, ban đầu anh muốn giữ nó để tự vệ, nhưng ống kim loại giống như giấy dễ dàng bẹp dí trên tay.
Tần Nghiễn An ném ống kim loại đi nhìn Trì Ánh: "Tôi muốn quay lại."
Trì Ánh rên rỉ mở cửa đi ra ngoài: "Cậu đang nói giỡn sao? Bên ngoài hỗn loạn như vậy, khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người, xe thì không thể lái được, làm sao quay về được đây?"
"Vậy thì đi bộ về." Tần Nghiễn An đi về phía cửa nhà xưởng.
Trì Ánh chạy tới chặn cửa, lúc này mắt của Tần Nghiễn An đã khôi phục bình thường, khí tức đáng sợ toàn thân cũng đã biến mất.
"Không phải trong nhà không còn người à, sao lại quay về làm gì? Từ đây về đó, cần đi qua một nửa thành phố Thanh Giang đó, quá nguy hiểm."
Tần Nghiễn An nhìn chằm chằm vào Trì Ánh một lúc lâu rồi nói: "Có một người, trước khi qua đời Bà nội đã để lại cho tôi một... người em trai. Tôi muốn quay lại nhìn xem."
Trì Ánh ngơ ngác: "Cái gì? em trai hả?"
Tần Nghiễn An gật đầu: "Đây là người duy nhất mà bà nội để lại cho tôi."
Trì Ánh do dự một chút, đứa em trai mà bà nội để lại chính là người thân duy nhất còn lại trên đời của Tần Nghiễn An, Trì Ánh cũng rất muốn quay lại nhìn một chút.
"Đi bộ về quá chậm còn nguy hiểm nữa, chắc chắn là không thể, nếu có xe thì tốt hơn." Trì Ánh gãi đầu.
Tần Nghiễn An: “Xe của cậu bị sao vậy?”
Trì Ánh suy sụp: “Tôi cũng muốn biết xe của tôi đã xảy ra chuyện gì lắm!”
Buổi chiều bốn ngày trước, Tần Nghiễn An tới tìm Trì Ánh, nhờ tìm giúp một nơi hẻo lánh không có người ở, đồng thời tìm một sợi xích thật chắc để trói anh lại.
Trì Ánh cho rằng anh điên rồi, mãi đến khi Tần Nghiễn An cho xem bàn tay phải biến thành móng vuốt sắc bén, Trì Ánh mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Tin đồn tận thế ngày càng nhiều, với tình trạng này của Tần Nghiễn An mà đi tới bệnh viện cũng không thể giải thích được.
Trì Ánh chỉ có thể đưa Tần Nghiễn An đến nhà xưởng xa xôi này, theo yêu cầu xích người lại. Tần Nghiễn An bảo Trì Ánh rời đi, nhưng sau khi rời đi không lâu, Trì Ánh lại thấy không yên tâm khi để một mình Tần Nghiễn An ở lại nên đã bí mật quay lại, trốn trong văn phòng để canh chừng.
Lúc đầu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, nhưng ngày hôm sau Tần Nghiễn An bắt đầu phát điên, điều tồi tệ nhất là cơn điên dường như có tính lây lan, bản thân Trì Ánh cũng bị đau đầu và mất đi ý thức.
Mãi đến ngày thứ ba Trì Ánh mới tỉnh lại, lúc này Tần Nghiễn An đã bức đứt dây xích, đang điên cuồng cào cấu bức tường trong nhà máy.
Trì Ánh vừa khát vừa đói nên theo cửa sổ văn phòng trèo ra ngoài, muốn lái xe đi mua đồ ăn nhưng xe không nổ máy được.
Trì Ánh mở nắp xe ra xem bugi có vấn đề gì không, vô tình chạm vào ống dẫn xăng khiến nó vỡ tan thành từng mảnh, xăng biến thành một chất sền sệt màu đen, giống như nhựa đường, sau khi tiếp xúc với không khí thì vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, sau đó lại nhanh chóng đông cứng lại.
Trì Ánh kinh ngạc, không thể tin được vỗ nhẹ lần nữa, sau đó động cơ cũng xuất hiện vết nứt!
Không có xe, lại không thể để đói khát mà chết, Trì Ánh quyết định ra ngoài bắt taxi, nhưng rất nhanh lại bị quái vật ăn thịt người ép quay lại.
Thực sự không còn cách nào khác, Trì Ánh chỉ có thể mang tất cả nước và đồ ăn nhẹ tìm được trong xe vào văn phòng, cắn một miếng hạt dẻ rồi nhổ ra, không có mùi vị gì, giống như nhai mùn cưa vậy, vừa cứng và nhám, Trì Ánh chỉ có thể uống nước cho đỡ đói.
Tần Nghiễn An đi theo Trì Ánh ra xem xét xe, bình xăng và ống dẫn nhiên liệu đều đông cứng lại với nhau, cứng như đá, không có cách nào cứu được.
Vẻ mặt Trì Ánh rối bời: "Trước khi tiêu hao hết sức lực, có thể ăn chút gì không? Tôi sắp chết đói rồi, cậu không đói sao?"
Tần Nghiễn An cũng đói nên cả hai rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang chạy về phía cửa hàng tiện lợi gần nhất.
Sau khi rời khỏi nhà xưởng bỏ hoang, khắp nơi đều có thể nhìn thấy những con quái vật phủ đầy đốm đen, chúng tụ tập thành từng nhóm canh gác trước một số tòa nhà.
Trì Ánh nắm chặt thanh sắt, thấp giọng hỏi: “Những con quái vật này đang làm gì vậy?”
Tần Nghiễn An rẽ vào một con hẻm mà không làm ồn tới những thứ đó: "Đi săn, trên lầu có người sống sót."
Trì Ánh: "???"
"Cậu nhìn thấy sao?"
Tần Nghiễn An liếc nhìn Trì Ánh: "Nỗi sợ hãi của họ thật sự rất thơm."
Trì Ánh: "..."
Trì Ánh im lặng lùi về phía sau hai bước, lo lắng tên này sẽ đói đến phát điên, dùng mình làm lương thực dự trữ.
Hai người còn chưa bước ra khỏi con hẻm đã nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn xung quanh, những con quái vật trên da có đầy đốm đen lao vào từ hai đầu con hẻm, gầm gừ muốn vồ lấy hai người!
Tần Nghiễn An quay lại nhìn Trì Ánh đã tái nhợt: " Kiềm chế cảm xúc của mình lại!"
Tần Nghiễn An nói xong liền lao về phía trước.
Trì Ánh hoàn toàn suy sụp, cảm xúc thực sự là thứ muốn khống chế cũng không thể, đối mặt với những thứ này, chỉ cần là người thì ai mà không sợ chứ!
Trì Ánh nắm chặt thanh sắt, cùng Tần Nghiễn An chạy về phía trước, lũ quái vật cầm đủ loại vũ khí trong tay, bao gồm dao phay, gậy gỗ, chai rượu, còn có chậu hoa và gạch, chúng không buông tha bất cứ thứ gì có thể cầm được.
Trì Ánh vốn tưởng rằng Tần Nghiễn An sẽ một tay xông vào đám quái vật rồi giết chết tất cả bọn chúng, nhưng sau đó Trì Ánh nhìn thấy Tần Nghiễn An chộp lấy quái vật cường tráng đang chạy ở phía trước, nhấc ngang lên vọt về trước, toàn bộ công kích đều rơi trên người quái vật. Tần Nghiễn An dùng sức mạnh của một người đẩy một đám quái vật lùi về phía đầu hẻm.
Lúc này, tay phải của Tần Nghiễn An đã hoàn toàn biến thành móng vuốt sắc bén, vảy đen dọc theo cổ tay lan lên trên, uy lực kinh người!
Trì Ánh chạy tới hỗ trợ Tần Nghiễn An đẩy lũ quái vật ra ngoài, trong khi lũ quái vật ngã xuống đất, hai người nhanh chóng bỏ chạy, một đường chạy như điên, một nhóm quái vật đuổi theo phía sau.
Hai người bị một đám quái vật truy đuổi mấy con phố, Trì Ánh sắp thở không nổi, đói bụng mấy ngày rồi, nếu tiếp tục chạy như vậy, thể lực cũng không chống nổi. Chai rượu từ phía sau bay thẳng vào lưng Trì Ánh, Trì Ánh loạng choạng ngã xuống đất.
Đám quái vật đang đuổi theo cũng làm theo, bắt đầu ném những gì chúng có trong tay, trong chốc lát, dao phay, gậy gỗ, gạch bay tung tóe.
Trì Ánh nhìn đồ vật bị ném tới, thậm chí lời trân trối cũng đã nghĩ xong, đột nhiên bị một cỗ lực lượng cực lớn kéo qua, loạng choạng nhào vào một cửa hàng trên đường phố.
Tần Nghiễn An nhanh chóng đóng cửa kính lại, kéo kệ dọc theo tường để chặn cửa, sau đó đẩy quầy thu ngân và tủ trưng bày đến để chặn cửa, nhóm quái vật nhanh chóng đuổi theo, sau nhiều lần va chạm, cửa kính đã hoàn toàn bị phá nát, may mà còn có kệ hàng chặn lại một chút.
Đây là cửa hàng tiện lợi, Tần Nghiễn An lấy đồ ăn và nước uống trên kệ xuống.
Tần Nghiễn An: "Cậu phải học cách kiềm chế cảm xúc của mình, nếu không những thứ này sẽ tiếp tục truy đuổi chúng ta."
Trì Ánh đói đến phát điên, nhìn thấy bánh mì trên kệ liền mở ra nhét vào miệng, nhai mấy ngụm rồi nhổ ra, uống mấy ngụm nước mới hoàn hồn.
Tần Nghiễn An đang uống nước: "Sao vậy?"
Sắc mặt Trì Ánh vặn vẹo: "Cái quái gì thế này... thứ này thật sự ăn được sao?!"
Tần Nghiễn An cầm một túi bánh mì lên nhìn, chiếc bánh mì có màu nâu sẫm: "Màu sắc như vậy mà cậu cũng dám ăn à?"
Trì Ánh: "..."
Trì Ánh cầm túi bánh mì lật đi lật lại: "Đây không phải là bánh mì đen sao...?"
Dòng chữ rõ ràng trên túi là bánh mì nướng thông thường, không phải lúa mì nguyên hạt chứ đừng nói đến lúa mì đen, màu sắc thật kinh khủng, Trì Ánh uống liên tục mấy ngụm nước, kìm nén cơn buồn nôn.
Thấy nó không có gì đặc biệt, Tần Nghiễn An cũng thử mở một gói ra tự mình nếm thử, nó khá mềm nhưng không có mùi vị, mùi lúa mì, mùi sữa và vị ngọt đều ít đến mức gần như không thể nếm được, giống như đã để lâu năm nên bị biến chất vậy.
Trì Ánh lại lấy một hộp socola, mở ra, ăn một miếng rồi lại phun ra: "Đây không phải socola, là bùn thì đúng hơn? Những thứ này đều hỏng rồi à?"
Hai người kiểm tra ngày sản xuất thì phát hiện tất cả đều là đồ mới, nhưng mùi vị và màu sắc hoàn toàn kinh khủng.
Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội, các kệ bị đẩy vào trong, một con quái vật đã bò vào.
Hai người tùy tiện lấy vài thứ rồi rời đi bằng cửa sau.
Hết chương 10.