Chợ đầu mối rất lớn, ngoài các cửa hàng còn có các dãy quầy hàng, đồ trang sức và thạch anh được đặt trên các quầy hàng, rất nhiều và rất nặng, Quý Hủ không thể khiên nổi nên dùng xe kéo di chuyển từng chuyến.

Quý Hủ bận rộn ở chợ đầu mối trong vài ngày, chất tất cả những viên thạch anh tìm được lên xe rồi chở chúng về thị trấn.

Chuyến cuối cùngcậu nhét đầy xe đến nổi không thể nhét nữa, nên phải chuyển những vật dụng thông thường trong xe sang ghế phụ, lúc này mới chất đồ xong, lái xe về thị trấn Bạch Loan trong đêm. 

Xe tải vừa dừng lại, Quý Hủ lập tức nhảy xuống xe, khung hình chữ nhật do tinh thần lực vẽ ra đã đổ xuống, bao phủ cả xe tải lẫn tòa nhà nhỏ cùng sân trong, một bức tường vững chắc nhanh chóng hình thành, chặn lại tất cả những cuồng thi đang đuổi theo cậu ở bên ngoài bức tường.

Sau đó Quý Hủ mở lối vào nhà kho dưới lòng đất, mở toa xe, dùng xe kéo để vận chuyển các túi thạch anh, đặt chúng vào một nhà kho riêng biệt dưới lòng đất.

Sau khi dỡ thạch anh xuống xongcậu lại chất những vật  thường dùng vào xe, vì cậu thường xuyên chạy ra ngoài nên chắc chắn không thể sống thiếu những thứ này.

Để đảm bảo an toàn, kho chứa thạch anh dưới lòng đất đã được gia cố thêm bằng nhiều lớp tinh thần lực, cho dù muốn dùng tinh thần lực để xuyên thủng những lớp bảo vệ này cũng là điều không thể.

Quý Hủ chỉ để lại một ít thạch anh, cẩn thận nhét vào trong túi.

Nhiều bộ quần áo mùa hè không có túi, hoặc túi quá cạn, thạch anh rất dễ rơi ra khi chạy trốn, Quý Hủ đã mua trước vài chiếc túi thắt lưng chất lượng cao, chỉ cần khóa lại thì sẽ không bị rơi ra ngoài cho dù vận động mạnh.

Làm xong tất cả những công việc này, Quý Hủ về nhà tắm nước nóng, thay quần áo, tinh thần sảng khoái.

Trong nhà luôn sử dụng máy nước nóng năng lượng mặt trời, Quý Hủ còn lắp đặt thùng nước lớn để có thể tắm bình thường ngay cả khi mất điện.

Quý Hủ đi đến cửa sổ thông khí nhìn ra ngoài, cuồng thi theo sau cậu đang lang thang bên ngoài bức tường, không hề rời đi.

Quý Hủ tạo tiếng động, thu hút những cuồng thi gần đó, từ trong túi lấy ra viên thạch anh nhỏ nhất ném ra ngoài rồi dùng tinh thần lực kích phát nó.

Quý Hủ cúi người tránh né, liền nhìn thấy từ cửa sổ thông khí lóe lên một tia sáng, đám cuồng thi tụ tập xung quanh đều biến mất.

Quý Hủ đi sát tới cửa sổ thông khí, xác định bên ngoài không có cuồng thi nào, sau đó bức tường ngột ngạt liền bị phong hóa, gió đêm thổi qua, toàn thân cảm thấy sảng khoái.

Nhìn vết máu trên mặt đất, cậu nhớ lại mấy ngày nay không gặp phải nhiều cuồng thi, so với thành phố và thị trấn đông dân, trong nhà kính và cánh đồng có ít người hơn, tự nhiên cũng có ít cuồng thi hơn.

Một khi ở đây có nhiều người sống sót hơn, lũ cuồng thi và quái hóa sẽ theo sau, nếu muốn xây dựng căn cứ an toàn, chắc chắn không tránh được một hồi giết chóc.

Quý Hủ nhanh chóng đưa ra quyết định, trước khi cuồng thi cùng quái thú tụ tập ở đây, cậu sẽ sớm đem lãnh thổ của mình vây lại, ngăn nguy hiểm ở bên ngoài, phần xây dựng bên trong có thể đợi sau này hãy tính.

Quý Hủ vẫn còn nhớ mô hình ý thức của căn cứ thành lũy Thanh Giang mà cậu từng xây dựng vào kiếp trước, căn cứ có diện tích hơn 400 mẫu, sau ba năm không ngừng củng cố và cải tiến, mô hình ý thức căn cứ đã có đầy đủ cơ sở vật chất về mọi mặt.

Quý Hủ chỉ cần lấy ra phần tường cần thiết, giảm quy mô và đưa nó vào hiện thực, không cần phải xây dựng lại.

Hiện tại không có địa phương rộng lớn như vậy có thể đặt một căn cứ thành lũy hoàn chỉnh, cũng không thể đặt được, trước khi có thực lực tuyệt đối, Quý Hủ sẽ không tự mình tìm phiền phức.

Nói ra cũng thấy thật buồn cười, một căn cứ thành lũy lớn như vậy, thu nhận rất nhiều người sống sót, nhưng cuối cùng cậu lại rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Quý Hủ quan sát thế giới ý thức của mình và bất ngờ phát hiện ra rằng mô hình ý thức của căn cứ thành lũy dường như đã trở nên nhỏ hơn, đáng lẽ ra mô hình đó phải lớn gấp bốn lần hiện tại. Nhìn lại thế giới ý thức của mìnhcậu thấy nó trở nên rất xa lạ. Thế giới vốn sạch sẽ và đen tuyền, bất ngờ xuất hiện một làn sương trắng mờ mịt bay lên từ rìa, dường như có một không gian khác trong màn sương trắng.

Quý Hủ cẩn thận quan sát, cố gắng nhìn rõ ràng trong sương trắng đang xảy ra chuyện gì, cơn đau đầu theo sau đột nhiên trở nên trầm trọng, Quý Hủ dùng sức ôm đầu, chỉ trong chốc lát, cơn đau khiến cậu đổ mồ hôi đầm đìa, thậm chí còn dùng sức ôm lấy đầu mình mất đi ý thức trong vài giây.

Quý Hủ dựa vào xe tải thở hổn hển, cậu không biết thế giới ý thức của mình đã xảy ra chuyện gì.

Điều quan trọng nhất đối với một người dị hóa về mặt tinh thần là thế giới ý thức, vấn đề ở đây tương đương với vấn đề về khả năng cải tạo của cậu, nhưng cậu không gặp vấn đề gì khi sử dụng dị hóa cải tạo của mình, việc giải phóng tinh thần lực và xây dựng còn nhanh hơn trước... nó nhanh hơn nhưng có vẻ như không phải mọi thứ đều ổn khi cậu nhìn vào thế giới ý thức.

Quý Hủ thử tạo tường vây, thu nhỏ quy mô, chỉ cần bao bọc hơn 20 mẫu đất của mình, để khi đến thành phố Thanh Giang có thể đón dì Thu và gia đình Trình Mạch.

Sau khi điều chỉnh tỷ lệ và hình dạng của bức tường, Quý Hủ đã tách bức tường ra và biến nó thành thật.

Xung quanh tối đen như mực, Quý Hủ cảm nhận được mặt đất rung chuyển quen thuộc. Mãi cho đến khi rung chuyển dừng lại, Quý Hủ mới đi đến khu đất của mình để kiểm tra tình trạng tường vây.

Quý Hủ đi một đường đến ruộng trồng trọt của người khác cũng không thấy tường vây ở đâu.

Trong lòng Quý Hủ trầm xuống, chẳng lẽ thả xuống thất bại?

Quý Hủ quay người chạy về nhà lấy đèn pin và gậy bóng chày rồi chạy trở lại, trong bóng tối tìm kiếm bức tường.

Quý Hủ không có tùy tiện tìm kiếm, đi thẳng về phía đường chính, lối vào và lối ra của bức tường được xác định là ở hướng đó, đây là một điểm cố định.

Quý Hủ chạy một mạch, trước mặt xuất hiện một bức tường cao, cánh cửa dày đóng kín, đây là do Quý Hủ đặc biệt thiết kế, bức tường xuất hiện như một khu vực khép kín, ngăn chặn mọi nguy hiểm xâm nhập.

Nhìn thấy bức tường và cánh cổng, Quý Hủ biết việc thả xuống không hề thất bại, nhưng bức tường lại không xuất hiện ở vị trí dự kiến, điều này khiến Quý Hủ bối rối nên chỉ có thể cầm đèn pin dọc theo bức tường tìm kiếm.

Trên đường đi, cậu gặp hai cuồng thi bị mắc kẹt trong tường, Quý Hủ rất tự nhiên vung gậy bóng chày tiễn cả hai về tây thiên.

Đi được một lúc, Quý Hủ dùng đèn pin nhìn xung quanh, nhìn thấy chiếc xe bán tải quen thuộc của gia đình Chung Trì.

Quý Hủ đi tới, thấy trong xe vẫn còn rau chưa được dỡ xuống đã héo úa dưới nắng.

Quý Hủ cầm đèn pin chiếu vào trong nhà: "Chung Trì! Anh có nhà không?"

Cánh cửa đang đóng đột nhiên mở ra, Chung Phong Dân và Chung Trì cầm liềm và rìu xuất hiện ở cửa, mẹ Chung cầm dao phay đi theo phía sau, cả ba người đều tỏ ra cảnh giác.

Ánh đèn pin quét qua khuôn mặt của ba người, trên da họ không có chấm đen nào do vật chất tối ăn mòn gây ra.

Quý Hủ liền đi tới hỏi: "Ba người không sao chứ?"

Nhìn thấy Quý Hủ tới, ba người Chung gia vô thức lùi lại, càng cảnh giác hơn.

Quý Hủ dừng lại, chiếu đèn pin vào người mình để họ nhìn rõ không có chấm đen do bị ăn mòn.

Ba người nhà họ Chung đều yên tâm.

Chung Phong Dân đi ra ngoài trước: "Cháu mới từ thành phố Thanh Giang về sao? Trong thành phố tình huống thế nào rồi? Có người tới cứu chúng ta không?"

Trong những ngày đầu của tận thế, những người sống sót đều đang chờ đợi phía chính phủ cứu viện, khi Quý Hủ thành lập căn cứ để thu nạp những người sống sót, họ cũng vẫn chờ cứu viện, nhưng đáng tiếc là không có người nào đến.

Vũ khí nóng của nhân loại đã bị phá hủy hoàn toàn trong thảm họa này, súng và đạn có thể sử dụng bình thường rất ít, trước đây Quý Hủ thường thấy người ta dùng súng để giả vờ mạnh mẽ, nổ súng không giết được người khác ngược lại tự hại chết mình.

Quý Hủ lắc đầu: "Thành phố đông đúc, khắp nơi đều là cuồng thi, những người sống sót đều đang lẩn trốn, không có cách nào cứu viện."

Chung Phong Dân không giấu được sự hoảng sợ và thất vọng, bọn họ đã cố gắng kiên trì chờ đợi được cứu viện, hiện tại Quý Hủ lại nói không có, sau này bọn họ sẽ làm sao bây giờ? Làm thế nào họ có thể sống sót trong khi có rất nhiều quái vật ăn thịt người như vậy được?

Chung Trì nhìn chằm chằm Quý Hủ, nắm chặt rìu trong tay:Cậu cũng cảm giác được chấn động, chạy ra kiểm tra sao?”

Quý Hủ nhìn Chung Trì, chiếu đèn pin vào nhà kính plastic bên cạnh, màng nhựa đều đã được bỏ xuống, những nhà kính này chắc đã được cứu, Chung Phong Dân đã nghe theo lời khuyên của cậu.

Quý Hủ nói: "Hiện tại bên ngoài khắp nơi đều là quái vật ăn thịt người. Chúng ta không thể bị động chờ cứu viện, phải tự cứu mình. Tôi đã xây tường bao quanh khu vực này, để đám cuồng thi bên ngoài không thể tiến vào."

Ba người Chung gia đều kinh ngạc: "Tường vây?"

Quý Hủ: "Trong trận tai nạn này, có người chết hoàn toàn, có người vẫn là nhân loại, phần lớn người trở thành quái vật, một số rất ít người đột phá quỷ môn, sẽ dị hóa ra một ít năng lực đặc thù."

Lời này vừa nói ra, cha mẹ Chung gia đồng thời nhìn Chung Trì.

Quý Hủ cầm vòng tay thạch anh hỏi: "Anh bị xâm lấn sao?"

Trong những ngày đầu của tận thế, có rất nhiều vật chất tối thuần túy, nó bị những cảm xúc tiêu cực mạnh mẽ hấp dẫn và có thể dễ dàng ngưng tụ thành vô hình.

Chung Trì không biết xâm lấn là gì, khi nhìn thấy lũ quái vật rời đi, anh lẻn ra ngoài cùng cha mình, cố gắng mang một ít thức ăn từ xe về nhà, kết quả là có thứ gì đó chui vào đầu anh khiến anh chết đi sống lại, thứ kia cùng anh tranh đoạt quyền nắm giữ ý thức.

Chung Trì không biết tại sao mình lại phát điên, anh chỉ biết mình đang chiến đấu chống lại thứ đó, khi tỉnh dậy liền nhìn thấy đồ đạc trong nhà đã bị anh đập phá hết, mắt của cha mẹ anh đỏ hoe, anh đã bị trói chặt bằng dây thừng.

Quý Hủ nhìn cha mẹ Chung, nếu họ có thể sống tốt cho đến bây giờ, Chung Trì chắc chắn đã áp chế được vô hình.

Quý Hủ: "Cố gắng đừng ra ngoài, nhà là kết giới phòng hộ tốt nhất, bên ngoài rất dễ bị xâm lấn. Những quái vật đó rất nhạy cảm với những cảm xúc tiêu cực, đặc biệt là sợ hãi và tuyệt vọng, đó là thứ chúng thích nhất."

Chung Phong Dân: "..."

Bàn chân bước ra ngoài của ông đang từ từ lùi lại cho đến khi đứng ở bên trong cửa.

Quý Hủ nhìn Chung Trì: “Anh có năng lực gì?”

Chung Trì dừng lại, cởi miếng băng trên cánh tay phải ra, những mũi gai đẫm máu mọc ra từ vết thương huyết nhục mơ hồ.

Mẹ Chung bịt chặt miệng, sợ mình sẽ khóc ra tiếng, cho dù không phải lần đầu nhìn thấy nhưng  vẫn rất sợ hãi, không dám tiếp tục nhìn.

Cha Chung nhìn thứ đó bằng xương bằng thịt, lo lắng nói: "Tiểu Hủ, thứ này có thể chữa khỏi được không?"

Quý Hủ lắc đầu: "Đây là năng lực dị hóa sau khi bị xâm lấn, không có cách nào chữa khỏi."

Mẹ Chung run giọng nói: “Vậy... vậy có nguy hiểm gì không?”

Quý Hủ trả lời không được vấn đề này, khẳng định có nguy hiểm, trước khi cậu đạt đến dị hóa hoàn mỹ, mỗi giây mỗi phút đều sẽ gặp nguy hiểm.

Chung Trì an ủi bà: “Mẹ, bây giờ chỗ nào không có nguy hiểm chứ? Có thêm một loại năng lực cứu mạng, luôn có cơ hội sống sót cao hơn những người khác. Mẹ đi vào trong trước đi, đóng cửa lại, con nói chuyện với Quý Hủ một chút.”

Chung Trì lo lắng cha mẹ mình cũng sẽ bị xâm lấn nên nghe lời Quý Hủ không dám để họ ra ngoài.

Quý Hủ và Chung Trì đi ra xe.

Chung Trì nói: “Năng lực dị hóa của cậu là tường vây sao?”

Quý Hủ: "... đại loại vậy."

Mỗi người dị hóa sẽ biết khả năng của chính mình, khi đánh bại vô hình và bảo vệ ý thức của mình, năng lực dị hóa sẽ xuất hiện trong ý thức, năng lực dị hóa của cậu không phải là tường vây, mà là một "thành lũy".

Cậu phải mất một thời gian dài mới thành thạo việc sử dụng thành lũy, ban đầu cậu nghĩ rằng năng lực của cậu chỉ có thể xây dựng cơ sở vật chất bình thường, nhưng sau đó mới biết rằng pháo đài có đặc điểm là phòng thủ chắc chắn và khó đột phá, những công trình cậu xây dựng đều là thành lũy.

Thành lũy của Quý Hủ có thể ngăn chặn sự ăn mòn của vật chất tối, sự xâm lấn của vô hình và rò rỉ cảm xúc, rất khó đột phá từ bên ngoài, trừ khi những người ẩn náu bên trong chủ động ra ngoài, sự an toàn của họ được đảm bảo tuyệt đối.

Chung Trì: "Bức tường cao bao nhiêu? Có thể chống lại đám quái vật đó không?"

Trước đây Quý Hủ lẽ ra có thể lập tức đưa ra đáp án chính xác, hiện tại cậu có chút không chắc chắn, chỉ có thể rủ Chung Trì đi xem phạm vi của bức tường, cậu còn chưa tìm được ranh giới.

Chung Trì đi theo Quý Hủ đến trên tường nhìn lên, tối tăm không nhìn thấy được điểm cuối.

Chung Trì sửng sốt không nói nên lời, đây hoàn toàn đâu phải tường vây chứ, đây là vách ngăn tận trời. Bức tường nhẵn bóng, không có đường nối, như là một tổng thể hoàn chỉnh.

Chung Trì hồi lâu không nói nên lời: "Cái này... cao bao nhiêu?"

Quý Hủ nhíu mày, vốn là cao khoảng năm tầng lầu, nhưng bức tường trước mặt hiển nhiên cao hơn thế rất nhiều.

Quý Hủ: “Tôi phải nhìn lại lần nữa mới chắc chắn.”

Quý Hủ dọc theo bức tường đi về phía trước, vì cổng chính của bức tường được cố định trên đường chính nên diện tích phía trước bị hạn chế, chỉ có thể mở rộng về phía sau, ngoài đất nông nghiệp và nhà kính, một số nhà cửa cũng được vây vào trong.

Hai người thăm dò đến gần, cửa chính của ba tòa nhà nhỏ đều đang mở rộng, từ xa có thể ngửi thấy mùi hôi thối. Hai người đi vào trong nhìn thử, trong ba tòa nhà đều có thi thể, thời tiết nóng nực, những thi thể vốn đã không còn nhận dạng được nữa, hiện tại càng nhìn không rõ hình dáng.

Khi đến dãy nhà cuối cùng, Quý Hủ và Chung Trì còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy một tiếng động chói tai, những mảnh thủy tinh rơi xuống đầu, cả hai nhanh chóng né tránh thì thấy một cuồng thi từ tầng ba nhảy xuống mặt đất rồi lao về phía Quý Hủ.

Quý Hủ vung gậy bóng chày, nửa đầu của cuồng thi bị móp sâu, nhưng các bộ phận quan trọng không bị thương,  vẫn ngoan cường bò về phía Quý Hủ.

Quý Hủ hai tay cầm gậy bóng chày, đang định đánh lần nữa, cái đầu trước mặt đột nhiên bay lên, máu đen bẩn thỉu phun ra khắp mặt đất, dù Quý Hủ phản ứng nhanh thế nào, vẫn bị mấy giọt máu văng trúng người.

Quý Hủ kinh ngạc nhìn Chung Trì, đây cũng là một người sói nha.

Cậu có ba năm kinh nghiệm sinh tồn, động tác nhanh nhẹn, không ngờ Chung Trì sống ở thời đại hòa bình lại có thể tàn nhẫn như vậy, chặt đầu giống như cắt dưa mùa đông, nên nói khả năng thích ứng của người này vượt xa người thường?

Quý Hủ chưa kịp theo sau, Chung Trì đã cầm rìu xông vào tòa nhà, sau một trận tiếng va chạm, Chung Trì kéo hai xác chết không đầu ra ngoài.

“Thời tiết quá nóng, những thi thể này không thể để yên mà cần phải nhanh chóng xử lý.

Sắc mặt Quý Hủ vô cùng phức tạp: "Anh không sợ sao?"

Chung Trì rũ mắt xuống, lau đi vết máu đen trên rìu: "Sợ, làm sao có thể không sợ chứ? Vết thương trên cánh tay của tôi là do vết cắn của lũ quái vật này."

“Tôi còn nhìn thấy vợ của Lão Triệu ở nhà bên cạnh lao ra khỏi nhà, cố gắng đến nhà tôi cầu cứu, nhưng trên đường lại bị đám quái vật này đánh ngã.”

"Tôi tận mắt nhìn thấy một người sống bị ăn thịt đến chỉ còn lại bộ xương. Cô ấy không ngừng la hét, thịt trên người gần như bị ăn hết trong lúc cô ấy vẫn còn sống, cho đến khi nội tạng bị kéo hết ra ngoài mới tắt thở..."

Chung Trì nhìn Quý Hủ: "Tôi không muốn bản thân và gia đình chết như thế này, sẽ rất đau đớn."

Chỉ khi trong lòng có vướng bận thì mới có thể không sợ hãi.

Sau khi đi hết một vòng trở lại cổng chính, đã tính toán được gần như chính xác.

Tỷ lệ tường vây ban đầu giảm xuống còn hơn 20 mẫu, nhưng khi được thả xuống lại gần một trăm mẫu đã bị trực tiếp vây vào, điều này không thể dùng sai số để giải thích, còn có chiều cao của tường vây...

Quý Hủ quan sát lại thế giới ý thức của mình, lần này cậu nhìn thấy nhiều vấn đề hơn, không phải mô hình ý thức của căn cứ thành lũy Thanh Giang đã bị thu hẹp mà là thế giới ý thức của cậu đã lớn hơn.

Toàn bộ mô hình ý thức ban đầu lớn hơn trước khoảng bốn lần, nếu đưa về tỷ lệ ban đầu chắc chắn sẽ không có tác dụng, đây cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc tính toán sai diện tích và chiều cao.

Kích thước của thế giới ý thức có liên quan đến sự mạnh hay yếu của năng lực dị hóa, Quý Hủ không hiểu tại sao thế giới ý thức của mình lại có thể vô cớ trở nên lớn hơn, còn đột nhiên lớn hơn nhiều như vậy!

Quý Hủ nhìn mây mù cuồn cuộn ở bên rìa, chẳng lẽ nguyên nhân là do sương trắng sao?

Quý Hủ không dám nhìn xa hơn, sợ lại phát sinh đau đầu như lần trước, nên chỉ có thể đè nén nghi hoặc trong lòng, rời khỏi thế giới ý thức.

Quý Hủ không cần giải thích, đi loanh quanh một lúc, Chung Trì đã tính toán được sơ bộ diện tích, đợi trời sáng tận mắt nhìn  bức tường thì có thể tính toán được độ cao gần đúng.

Quý Hủ: “Tôi muốn vào lại thành phố, căn cứ giao cho anh xem chừng, được không?”

Chung Trì gật đầu đồng ý, vốn anh muốn cùng Quý Hủ đi thành phố thu thập vật tư, nhưng hiện tại nguy hiểm trong căn cứ còn chưa hoàn toàn giải quyết, không yên tâm để cha mẹ ở đây một mình, anh chỉ có thể ở lại chờ cơ hội tiếp theo...

Quý Hủ dặn dò anh: "Tình hình hiện nay, chúng ta không chỉ phải đề phòng quái vật mà còn phải đề phòng quái vật đội lốt người."

Đây mới là thứ nguy hiểm nhất, nhìn từ bên ngoài thì bọn chúng không có vấn đề gì, bọn chúng sẽ xen lẫn vào trong những người sống sót, khiến người ta khó có thể đề phòng, rất nhiều địa điểm tụ tập của những người sống sót trong thành phố Thanh Giang đã bị phá hủy trong tay đám quái vật này. 

Khi trời gần sáng, Quý Hủ khởi động xe, rời căn cứ để quay trở lại thành phố Thanh Giang.

Vấn đề quan trọng nhất  thạch anh đã được giải quyết, tường vây cũng đã được xây dựng xong, cho nên bây giờ Quý Hủ muốn đi đón người.

Trong một nhà xưởng trong thành phố, khắp nơi trên tường đều có vết móng vuốt cào sâu, các giá đỡ bằng kim loại bị gãy và đổ sập, dây xích bị đứt rải rác khắp sàn nhà, người đàn ông tỉnh dậy sau cơn hỗn loạn và điên cuồng.

Hết chương 9.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play