Quý Hủ lái xe tải đến trước cửa tiệm bánh, thấy vách kính và cửa còn nguyên vẹn, bên trong còn có ổ khóa, biết chú Trương và dì Thu vẫn còn ở bên trong, cậu thay đổi phương hướng, đem đuôi xe áp sát vào cửa kính.
Những cuồng thi ở gần đó bị tiếng động cơ xe thu hút tụ tập xung quanh, Quý Hủ đợi những cuồng thi đến gần, sau đó ném ra một viên thạch anh, lặng yên tiêu diệt hai làn sóng.
Nhân cơ hội này, Quý Hủ nhảy xuống xe, thu lại tinh thần lực gần cửa kính, chạy trở lại xe, đạp ga, lùi xe đâm vào tiệm bánh.
Miêu Lập Thu và Trương Hữu Đức đang trong tâm trạng lo lắng, trừ bỏ sợ hãi và bối rối lúc đầu, lúc bình tĩnh lại họ nghĩ rằng sẽ có cứu viện tới, nhưng bây giờ, đừng nói đến cứu viện, ngay cả một người sống cũng không thấy.
Không có điện nước, mặc dù trong cửa hàng có một ít nước đóng chai và thức ăn vẫn có thể ăn được nhưng đây đều là những vật tư tiêu hao, sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt, đến lúc đó họ sẽ chết khát và chết đói trước khi lũ quái vật tiến vào.
Một tiếng động lớn vang lên, sắc mặt của hai vợ chồng thay đổi nhanh chóng!
Cả hai cầm lấy dao phay và cây lăn bột rồi trốn sau cửa không dám ra ngoài.
Quý Hủ chạy vào trong cửa hàng, dựng hai bức tường gần xe, ngăn cản đám cuồng thi bên ngoài muốn chen vào.
Làm xong những việc này, cậu gõ cửa phòng ngủ dò hỏi: "Chú dì, hai người có ở đó không?"
Đột nhiên nghe được giọng nói của Quý Hủ, Miêu Lập Thu và Trương Hữu Đức đều kinh ngạc, vội vàng dọn đồ đạc ở cửa.
Nhìn thấy Quý Hủ đứng ở cửa, hai mắt Miêu Lập Thu lập tức đỏ lên: "Sao cháu lại chạy ra ngoài? Có bị thương không?"
"Cháu không sao, hai người… tay của chú bị sao vậy ạ?" Quý Hủ nhìn thấy tay trái của Trương Hữu Đức quấn băng gạc, máu vẫn đang rỉ ra.
Trương Hữu Đức thở dài: "Chú thật là vô dụng."
Họ đợi trong cửa hàng cả ngày nhưng không được cứu viện, điện thoại di động cũng không hoạt động, thật sự không thể đợi thêm được nữa, họ lo lắng Quý Hủ chỉ là một đứa trẻ ở nhà một mình, lỡ gặp nguy hiểm sẽ không có ai giúp đỡ. Sau khi hai vợ chồng bàn bạc thì quyết định đi tìm Quý Hủ để ba người chăm sóc lẫn nhau.
Lợi dụng lúc bên ngoài không có quái vật, hai vợ chồng cầm dao phay và cán lăn, lặng lẽ mở cửa bước ra ngoài. Khi cả hai bước ra đường, một đàn quái vật bao vây họ, hai vợ chồng sợ hãi không thể đi về phía trước nên phải chạy ngược trở lại.
Miêu Lập Thu bị một con quái vật đánh ngã, Trương Hữu Đức đánh bạo chém xuống, nhưng con quái vật không hề phản ứng, thay vào đó nó muốn cắn vào cổ Miêu Lập Thu, trong tuyệt vọng Trương Hữu Đức đưa tay ra đẩy nó, nên bị cắn vào tay.
Trương Hữu Đức đã không thể làm cho con quái vật buông ra dù đã chém rất nhiều lần, chính Miêu Lập Thu đã dùng cán lăn đánh vào đầu con quái vật, cứu được tay trái của Trương Hữu Đức, sau đó hai vợ chồng bỏ chạy trở lại cửa hàng.
May mắn thay, trong cửa hàng có một bộ dụng cụ y tế, họ từng chữa vết bỏng nhưng chưa bao giờ xử lý vết thương lớn như vậy. Không còn cách nào khác ngoài sát trùng nhiều lần, rắc một ít thuốc cầm máu rồi dùng gạc quấn lại, sợ viêm nhiễm nên mấy ngày nay đã uống thuốc chống viêm.
Quý Hủ nhìn vết thương của Trương Hữu Đức, có dấu răng, vết cắn rất sâu, nếu không phải bị xương tay chặn lại, toàn bộ thịt đã bị cắn đứt.
Trương Hữu Đức vẫn chưa bị ăn mòn hay xâm lấn, hộp thuốc luôn được cất giữ trong cửa hàng nên được bảo tồn rất tốt, thuốc vẫn có tác dụng với ông, vết thương không bị viêm cũng đã bắt đầu đóng vảy, thật là trong xui xẻo vẫn còn có may mắn.
Đối với việc này Quý Hủ cảm thấy thật bất đắc dĩ, khu vực an toàn là ngay tại đây, dù là Tần Nghiễn An hay là dì Thu chú Trương đều không chịu trốn ở nhà. Chỉ bị thương như vậy đã là rất may mắn, cho tới giờ còn không biết là Tần Nghiễn An còn sống hay đã chết. Đánh giá theo kinh nghiệm của Quý Hủ, khả năng sống sót của Tần Nghiễn An là rất thấp.
Quý Hủ: “Trong thành phố dân cư dày đặc, người bị cuồng hóa nổi điên quá nhiều, đám quái vật đó sẽ càng ngày càng mạnh, chúng ta không thể ở đây lâu được, cháu đến đón hai người về nông thôn, tay của chú Trương còn có thể lái xe được không ạ?"
Miêu Lập Thu: “Dì có thể lái được.”
Quý Hủ không lãng phí thời gian nữa: “Những gì có thể lấy được từ cửa hàng đều mang lên xe hết đi ạ, đặc biệt là đồ ăn.”
Trong cửa hàng không có thứ gì nhiều, đa số là bột mì, đường, bơ và trứng là nhiều nhất, những thứ này không bị ăn mòn, hiện tại vẫn cực kỳ ngon, không thể lãng phí phải đem đi hết.
Ba người cùng nhau chuyển đồ đạc lên xe, tất cả những gì có thể lấy được đều mang đi, kể cả giường và tủ lạnh lớn, xe chật cứng đến mức không còn chỗ cho người nhà Trình Mạch nữa.
Quý Hủ bảo dì Thu và chú Trương mang theo chìa khóa xe, trước tiên lên xe tải rồi đưa họ đi lấy xe của mình.
Quý Hủ đầu tiên bảo hai người núp sau quầy thu ngân, vượt qua một bên bức tường, đám cuồng thi chen chúc bên ngoài tràn tới.
Quý Hủ ném ra hai viên thạch anh, trong nháy mắt tất cả những cuồng thi đều biến mất, chỉ còn lại những đoạn cánh tay đứt gãy của những cuồng thi ở phía xa, Quý Hủ trốn sau xe để tránh bị ảnh hưởng.
“Lên xe!” Quý Hủ dẫm lên vết máu trên mặt đất, chạy tới mở cửa xe.
Miêu Lập Thu và Trương Hữu Đức chạy ra ngoài khi nhìn thấy trên mặt đất đầy máu thì vô cùng sợ hãi.
Quý Hủ hét lớn: "Mau lên! Đừng mất tập trung!"
Miêu Lập Thu là người đầu tiên tỉnh táo lại, cầm cây lăn chạy ra khỏi vũng máu, Trương Hữu Đức đi theo, ba người nhanh chóng lên xe đóng cửa lại, tất cả những cuồng thi gần đó đều chạy về phía này.
Quý Hủ khởi động xe: “Hiện tại có rất ít xe có thể sử dụng được, chú dì nhớ bảo vệ xe, lát nữa con phải đi đón một người bạn, hai người cứ ở yên trong xe, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không được xuống xe, càng không được tin bất cứ ai."
"Có một loại quái vật bề ngoài trông giống người, nhưng bên trong không còn là con người nữa. Chúng sẽ chủ động tiếp cận những người sống sót sau đó chờ cơ hội ăn thịt chúng ta, hai người phải thật cẩn thận."
Sắc mặt của Miêu Lập Thu tái nhợt, run giọng nói: "Cháu đã từng gặp phải sao?"
Kiếp trước cậu đã gặp phải quá nhiều, rất nhiều người sống sót đã chết trong tay những người thị huyết, một số căn cứ nhỏ cũng là do bọn chúng phá hủy. Chúng đội lốt con người rồi đâm sau lưng con người!
Tìm thấy chiếc xe đang đỗ trong bãi, Quý Hủ phanh gấp nói: "Xuống xe! Nhanh lên!"
Trương Hữu Đức mở cửa nhảy xuống xe trước, Miêu Lập Thu theo sát, lúc này Miêu Lập Thu mới nhớ ra rằng có rất ít xe có thể sử dụng được, vậy làm sao Quý Hủ có thể chắc chắn rằng xe của họ còn có thể lái được?
Nhưng đã xuống xe, Miêu Lập Thu không để mình suy nghĩ nhiều, bà nhấn nút mở khóa và nghe thấy tiếng cửa xe mở ra, hai vợ chồng vô cùng ngạc nhiên vì xe của họ vẫn có thể sử dụng được!
Hai người lên xe, một người bên trái, một người bên phải, nhiệt độ cao bên ngoài khiến họ gần như bị nướng chín, vốn tưởng rằng trong xe sẽ chỉ nóng hơn bên ngoài, nhưng thực ra bên trong xe cũng không quá nóng, hai vợ chồng có chút bối rối.
Giống như lúc họ trốn trong cửa hàng không có điều hòa mà không hề cảm thấy nóng. Họ nghĩ rằng chắc do điều hòa mới tắt, nhưng chỉ khi chạy ra ngoài họ mới nhận ra bên ngoài nóng như thế nào. Họ cũng không biết nguyên nhân do đâu.
Hai chiếc xe một đường chạy nhanh đến khu dân cư chỗ nhà Trình Mạch đang sống.
Xe dừng ở tầng dưới, trước khi lũ cuồng thi đuổi kịp, Quý Hủ đã nhảy xuống xe, chạy về phía khu chung cư, nhanh chóng đóng cửa kính lại thuận tay gia cố để ngăn đám cuồng thi đuổi theo mình.
Quý Hủ cầm gậy bóng chày chạy lên lầu, trong tòa nhà không còn nhiều cuồng thi, gặp phải vài con đều bị Quý Hủ ném xuống tầng dưới.
Quý Hủ một hơi chạy đến trước nhà Trình Mạch, gõ cửa: "Trình Mạch, mở cửa!"
Trình Mạch cùng cha mẹ đang ngồi ở phòng khách phân loại đồ dùng.
Vài ngày trôi qua, ngay cả tiếng còi cảnh sát cũng không nghe thấy chứ đừng nói đến việc giải cứu. Họ có linh cảm sẽ xảy ra chuyện gì đó rất tệ, nếu không được giải cứu, muốn sống sót phải có vật tư, nhưng mà hiện tại là miệng ăn núi lở.
Dù tiết kiệm bao nhiêu thì vẫn tiêu tốn rất nhiều nước mà nước dự trữ ở nhà cũng không cầm cự được lâu nữa.
Tiếng đập cửa vang lên khiến ba người giật mình, nghe được giọng nói của Quý Hủ, Trình Mạch đột nhiên đứng dậy, không đợi cha mẹ ngăn cản, cậu đã lao tới mở cửa thì thấy Quý Hủ đang đá một con quái vật xuống cầu thang.
“Mau mau vào đi!” Trình Mạch kéo Quý Hủ vào trong, đóng sầm cửa lại.
Quý Hủ thở hổn hển, mồ hôi đổ đầm đìa, nhà Trình Mạch ở quá cao lại không có thang máy, quả thật kinh khủng.
Cha mẹ Trình đồng thời thở phào nhẹ nhõm, may mắn người tới là Quý Hủ thật, nếu là một con quái vật giả dạng thì ba người bọn họ bây giờ đã lạnh rồi, cha Trình trừng mắt nhìn đứa con trai lỗ mãng của mình.
Trình Mạch: "???"
Cậu là sau khi nghe thấy giọng nói của Quý Hủ mới mở cửa mà.
Cha mẹ Trình hỏi Quý Hủ về tình hình bên ngoài, nhưng Quý Hủ không có thời gian để giải thích chi tiết với họ.
"Không có cứu viện, bên ngoài đều là cuồng thi." Quý Hủ hỏi bọn họ có muốn đi về nông thôn không, nơi đó cậu có xây dựng một căn cứ nhỏ.
Trong thời bình, mọi người đều chạy đến các thành phố lớn, nhưng sau ngày tận thế, họ sẽ nhận ra rằng nông thôn mới là nền tảng.
Có quá nhiều người sống sót muốn về nông thôn, nhưng không ai có thể sống sót rời khỏi thành phố.
"Đi, đi, đi! Tớ nhất định phải đến căn cứ của cậu!" Đôi mắt Trình Mạch sáng ngời, khí lực tràn đầy.
Quý Hủ không lo lắng về Trình Mạch, mà là lo lắng cha mẹ Trình có thể có ý khác, có thể không nghe theo sự sắp xếp của cậu.
Trình Kỳ Phùng hỏi: “Căn cứ như thế nào? Hiện tại có bao nhiêu người?”
Dị năng cải tạo không phải là bí mật, chắc hẳn nhiều người đã biết về nó.
Quý Hủ giải thích lại rằng ngoài kia không chỉ có quái vật dị dạng mà còn có dị năng.
"Căn cứ có nhà cửa, nhà kính, đất nông nghiệp, có thể tự túc, bao gồm cả nhà chú dì, hiện tại chỉ có 9 người."
Thậm chí còn có quái vật ăn thịt người, dị năng cải tạo không có gì lạ, còn có thể nhìn thấy những con quái vật đội mặt người trên đầu, bò lổm ngổm bên ngoài tòa nhà, đi lại tự do như nhện.
Trình Kỳ Phùng nhanh chóng phân tích ưu nhược điểm: "Trong căn cứ sẽ còn thu nạp người sống sót khác sao? Căn cứ có thể phát triển lớn mạnh không?"
Trình Kỳ Phùng là một doanh nhân sẽ không chấp nhận cuộc sống thường, Quý Hủ biết rất rõ điều này, nhưng họ là cha mẹ của Trình Mạch. Nếu Quý Hủ không thể cứu họ dù biết là do tận thế, thì người đau khổ nhất chắc chắn là Trình Mạch.
Quý Hủ: "Chuyện này sau hãy nói, quan trọng nhất bây giờ là có nơi ở an toàn."
Trình Mạch đột nhiên cắt ngang cuộc trò chuyện: "Cha, sao cha lại hỏi nhiều như vậy? Chúng ta cứ làm theo những gì Quý Hủ sắp xếp, lặp tức thu dọn đồ đạc nhanh chóng rời đi!"
Trình Kỳ Phùng đối với con trai mình bất lực, so với Quý Hủ tự lập tự chủ, con trai ông chỉ là một kẻ ngốc.
Sở dĩ hỏi là vì ông lo lắng cho tương lai. Đã có dị năng tồn tại, nếu căn cứ không phát triển và lớn mạnh thì vài người bọn họ làm sao có thể dễ dàng giữ được căn cứ? Căn cứ không phòng thủ được thì làm sao có chỗ ở?
Nếu tận thế không thể kết thúc trong thời gian ngắn, căn cứ có thể trồng trọt và phát triển chắc chắn sẽ là mục tiêu tranh đoạt trong tương lai, ông không thể không lo lắng.
Trình Mạch đột nhiên nhìn đồ vật trong phòng, lo lắng kéo tóc: "Làm sao có thể đem đi nhiều đồ như vậy? bỏ đi thì thật đáng tiếc!"
Quý Hủ: "Cứ lấy càng nhiều càng tốt, còn lại để ở đây trước, khóa cửa ra vào, lần sau sẽ lấy. Xe của tôi đã đầy rồi, đồ đạc của cậu phải để vào xe của mình."
Hết chương 11.