Mắt rắn trừng mắt người, miệng bị người ta bẻ ra, Phó Duẫn Xuyên không hề quan tâm đến máu đã thấm ra khỏi băng gạc, kiên quyết giữ lấy đầu Nhị Tiểu, dùng ngón tay của bàn còn lại với vào trong miệng con rắn trắng — vuốt ve tới lui trên hai cái răng nanh của cậu.
“Nó mọc khi nào? Mấy ngày nay sao?” Không chỉ có hai cái răng nanh, mà cả răng bên trong cũng mọc ra.
Dư Ý gật đầu, gần đây cậu có giác mình sắp bình phục tới nơi rồi.
Chờ khi cậu về hình người, cậu liền phải rời khỏi Phó Duẫn Xuyên, nghĩ vậy cậu không còn giãy giụa nữa, Phó Duẫn Xuyên chính là một nửa ân nhân của cậu, nếu không phải ở bên cạnh Phó Duẫn Xuyên, cậu cũng không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Phó Duẫn Xuyên còn muốn nói thêm, điện thoại di động lại vang lên.
“Phó ca, em dậy rồi, anh ăn cơm chưa? Muốn ăn gì em mang tới cho anh.”
Trình Viễn mấy ngày nay cũng đầu tắc mặt tối, được Phó Duẫn Xuyên cho về nghỉ ngơi trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play