Đã muộn như vậy, Phó Duẫn Xuyên hẳn là đã ngủ, nghĩ thế Văn Hàm mở cửa ra.
“Mẹ ơi...”
Âm thanh đột ngột vang lên làm Văn Hàm giật mình, nương theo ánh sáng nhìn thấy con trai đang đứng trước mặt, Phó Duẫn Xuyên vẫn mặc bộ quần áo hôm nay — cái bóng nhỏ tiến về phía trước hai bước, tiếp tục gọi: “Mẹ...”
Trong lòng Văn Hàm run lên, giọng nói của Phó Duẫn Xuyên run rẩy, tràn ngập sợ hãi, như là bà sẽ bỏ mình lại.
Phó Duẫn Xuyên đứng ở đây không biết bao lâu rồi, nếu chuyện đó xảy ra trước sáng nay, Văn Hàm sẽ mềm lòng, nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ nhớ đến cảnh Phó Duẫn Xuyên đánh người, thậm chí còn cố chấp chờ cô về — cực kỳ giống Phó Thừa Duẫn, điều này càng làm cô cảm thấy sởn tóc gáy.
Lúc thấy đứa nhỏ đứng đó, Văn Hàm thực sự có cảm giác muốn chạy trốn, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng buộc cô đứng yên tại chỗ, chân như rót chì, không thể cử động được.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, trên người cô dính chút nước khi từ xe chạy vào trong hành lang, nước trên đầu theo sợi tóc chảy xuống cổ, lạnh lẽo ướt nhẹp dinh dính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT