Sắc mặt Phó Duẫn Xuyên lập tức tối sầm, anh nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay vẫn còn dính vệt nước bọt trong suốt.
Nước bọt, thật ghê tởm, anh muốn đi rửa tay ngay và luôn.
Dư Ý ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại khiêu khích nhìn tên nhân viên — thè lưỡi ra.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh, nhân viên khách sạn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ, không biết có nên đi hay không.
Phó Duẫn Xuyên đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bỏ nó xuống. Nếu nó không phải là thú cưng của người khác, tôi nhận nuôi nó.”
Nhân viên khách sạn ngạc nhiên nhưng cũng không có ý định thả con rắn ra: “Phó tiên sinh, con rắn đen này rất nguy hiểm, tôi không khuyên ngài...”
Phó Duẫn Xuyên không muốn nhiều lời: “Lúc nãy không phải cậu vừa mới nói là nó không có răng thì lấy đâu ra nguy hiểm.” Nguy hiểm nhất là nó lè lưỡi liếm bậy, trên tay anh giờ vẫn còn cảm giác nhơm nhớp.
Nhân viên có chút ấp úng, không biết nên dùng lý do gì để đánh lùi tâm huyết bất ngờ dâng trào của vị ảnh đế này: “Phó tiên sinh, rắn nhỏ lớn lên sẽ có độc, nuôi chúng bên người thật sự không an toàn, cho nên tôi...”
Gương mặt thân sĩ ôn nhu của Phó Duẫn Xuyên đã có dấu hiệu rạn nứt, trên trán nổi ra hai đường gân xanh, anh rất khó chịu khi có người cứ nói đi nói lại một vấn đề: “Tôi nói, tôi muốn con rắn đen này, cậu hiểu không?” Anh cố gắng khống chế cảm xúc của mình, nhưng cũng không được bao lâu nữa, tốt hơn hết là người này không nên chọc tức anh nữa.
Nhưng cố tình con người mà luôn sẽ có dũng khí trước đồng tiền, sắc mặt của nhân viên nọ cũng dữ tợn lên, thịt đã tới miệng làm gì có chuyện không ăn? Trong tay hắn giờ chính là mấy chục vạn cũng có thể mấy trăm vạn, đại minh tinh này giàu có như vậy sao cứ một hai phải tranh con rắn đen này chứ?
“Phó tiên sinh, ngài ngay từ đầu cũng không nói đây là rắn của mình, nếu nó được tìm thấy trong khách sạn thì nó thuộc về đồ vật của khách sạn…”
Hắn nhìn chằm chằm vào mặt Phó Duẫn Xuyên nói những lời này, xong nuốt nước miếng.
Có ai không biết Phó Duẫn Xuyên, ngay cả mẹ hắn cũng là fan trung thành của người này.
Đối phương bước vào giới giải trí từ khi còn trẻ và giành được giải ảnh đế khi chỉ mới hai mươi tuổi. Phó Duẫn Xuyên là người có tài năng bẩm sinh về mặt diễn xuất, chưa kể xuất thân cũng rất hiển hách mặc dù chưa từng được công bố nhưng trong cái vòng tròn này mà vẫn không bị đào ra chứng tỏ gia đình không hề tầm thường.
Nhưng hiện tại người đàn ông mặt mày tối tăm, ánh mắt thâm trầm vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn hắn cũng là Phó Duẫn Xuyên.
Phó Duẫn Xuyên nghe được lời này đột nhiên bật cười, nụ cười này có chút khác biệt với trên TV, kiểu rất kỳ quái khó có thể tả bằng lời.
“Cậu là ai mà dám nói điều kiện với tôi, tôi nói của tôi thì là của tôi, cậu hiểu không?”
Giọng nói Phó Duẫn Xuyên trầm thấp, mắt đầy vân máu, đồng tử hơi giãn ra, gân tay nổi lên — bộ dáng có chút điên cuồng không giống người bình thường.
Nhất thời nhân viên khách sạn bị Phó Duẫn Xuyên dọa sợ, theo bản năng lùi lại mấy bước.
Lúc này Dư Ý dùng hết sức thoát khỏi tay hắn, bò tới dưới chân Phó Duẫn Xuyên, tuy rằng Phó Duẫn Xuyên này hoàn toàn khác hẳn với những gì cậu biết nhưng mà ít ra đối phương vẫn tốt hơn nhiều so với cái tên nhân viên khách sạn tham lam này.
Đang nghĩ — thân thể bỗng nhiên nhẹ hẳn lên, giọng nói trầm thấp của Phó Duẫn Xuyên vang lên trên đầu cậu: “Không thể để sự cố gắng của mi trở nên vô ích được. Từ nay rắn đen nhỏ nhà mi sẽ là thú cưng của tao!”
Dư Ý nghe giọng điệu của anh không hiểu sao bỗng nhiên rùng mình, e rằng những ngày tới sẽ không dễ dàng chút nào.
Phó Duẫn Xuyên hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, một lúc sau mới bình tĩnh lại, muốn dùng tay xoa xoa thái dương đau nhức, nhưng mà tay lại bẩn, cả con rắn đen nhỏ này cũng bẩn nốt.
Anh xách Dư Ý đi vào phòng vệ sinh, đưa nó tới dưới vòi nước bắt đầu kì cọ.
Mãi cho đến khi Dư Ý cảm thấy trên da trên người mình muốn tróc ra, Phó Duẫn Xuyên mới tắt vòi nước, buông tha cho thân rắn cậu.
Phó Duẫn Xuyên cầm Dư Ý, tìm khắp phòng một hồi lâu, cuối cùng tìm được một cái ly lớn, lật ngược nó lại rồi thả con rắn đen nhỏ vào.
Cũng không phải là nhất thời hứng khởi, bác sĩ đề nghị anh nuôi một con thú cưng, nhưng anh mắc bệnh ở sạch sẽ nghiêm trọng, nuôi mèo hay chó tới kỳ rụng lông chắc anh nổi khùng mà đá nó đi mất. Rắn đúng là anh chưa từng suy xét qua, rắn nghe có vẻ không giống như một loài thú cưng có thể giải tỏa căn thẳng cho lắm, nhưng hành động của con rắn đen nhỏ vừa rồi khiến anh cảm thấy rất thú vị. ( truyện trên app T𝕪T )
Con rắn này chỉ có đôi mắt là đẹp, thân thì đen thui thùi lùi, lần đầu tiên nhìn thấy nó, anh còn tưởng rằng có người dám ị lên giường mình. Thật không biết tên nhân viên vừa rồi làm gì mà xem trọng con rắn đen này như vậy? Hay là con rắn đen này mai mốt lớn lên lại đẹp trong giới rắn?
Phó Duẫn Xuyên đang tìm một chỗ có thể đặt nó tạm thời trong phòng, nhìn thấy con rắn đen nhỏ trong ly cuộn mình lại một cục, Phó Duẫn Xuyên đưa tay hất nhẹ chiếc ly.
Dư Ý mơ màng sắp ngủ, đột nhiên truyền đến một âm thanh chói tai, cậu giật mình, mơ mơ hồ hồ mở mắt nhìn thấy nụ cười tà ác của Phó Duẫn Xuyên.
Dư Ý nghiêng đầu, cậu được thừa hưởng gen từ ba nhiều hơn nên mắt rắn cũng không tốt lắm, nhưng lúc này đối phương cầm cái ly gần như vậy, cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ.
Đi đâu cậu cũng có thể nhìn thấy biển quảng cáo của người đàn ông này, từ người đại diện đến đồng đội cho đến những người qua đường, lúc đi ăn cũng bàn tán về đối phương, không ngờ rằng bọn họ sẽ gặp nhau như thế này.
Diện mạo của gương mặt này cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ của nhân loại, mũi cao, tóc mái dài tới chân mày, đôi môi mỏng, đuôi mắt dài, ngày thường luôn nở nụ cười ấm áp trên màn hình — nhìn là biết đối phương là một người đàn ông đẹp trai và có giáo dưỡng, nhưng hiện tại trong mắt đối phương không hề có cảm xúc, khóe môi nhếch lên một độ cong nhỏ khiến người ta có cảm giác u ám, chỉ là thần thái không giống nhau nhưng mà nhìn qua cứ như thể là hai người.
Dư Ý không phải là con người, nhưng cậu phải thừa nhận rằng Phó Duẫn Xuyên rất đẹp trai, nếu tính luôn vào trong giới Thú nhân thì anh cũng cực kỳ soái.
Cậu và Phó Duẫn Xuyên nhìn nhau một lúc, nhưng thân thể của cậu lúc này mệt mỏi quá không trụ nổi thế là cuộn tròn người lại.
Phó Duẫn Xuyên tuyệt đối sẽ không giết cậu, chỉ cần cậu có thể trải qua thời kỳ yếu ớt khi lột xác, sẽ không có gì phải sợ hãi cả.