Thượng Thành là thành phố phồn hoa nhất, ban ngày im lìm không thể nhận ra, ban đêm lúc ánh đèn đan xen, vô cùng lộng lẫy, nhìn qua liền biết nơi này có bao nhiêu đắt.

Dư Ý hơi tỉnh lại, lờ mờ mở mắt, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cảm nhận được nguy hiểm, vô thức quay sang một bên, khi nhìn kỹ, cậu thấy một chiếc dép đang đập tới mình, cậu sợ đến mức dựng thẳng người lên.

Lại một cơn gió thổi qua, cậu chưa bao giờ nhanh nhẹn như vậy, nhảy sang một bên để tránh đòn chí mạng này.

“Ơ, con bọ nhỏ  này cũng chạy khá nhanh đấy!”

Cậu mơ hồ cảm thấy giọng nói này có chút quen quen, nhưng chiếc dép lại hướng về người cậu đập tiếp, Dư Ý vừa bò vừa suy nghĩ làm thế nào để giải quyết tình trạng khó khăn hiện tại.

“Đệch, mày đứng im đó?” Đập hụt nhiều lần khiến giọng của người đàn ông trở nên tức giận.

Dư Ý có một ý tưởng, người đàn ông này nói cậu là một con sâu, thế cậu chỉ cần chứng minh rằng mình không phải, anh ta sẽ không muốn đập chết cậu nữa.

Thế là cậu dừng lại, hướng về phía người đàn ông, dựng đứng người lên và lè lưỡi ra! 

Quả nhiên, động tác của người đàn ông dừng lại.

Một người một rắn đứng im bế tắc tại chỗ, Dư Ý lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Duẫn Xuyên cầm dép không dám nhúc nhích, nếu là côn trùng sâu bò bình thường thì liền đập chết nó nhưng đây là rắn, con rắn nhỏ này rất có khả năng có độc. 

Anh quét mắt xung quanh tìm thứ gì đó để chế ngự nó, khi con rắn hơi cúi đầu xuống, anh nhặt thùng rác bên cạnh rồi chụp nó lại.

Dư Ý mới tỉnh dậy phản ứng chậm, suy nghĩ cũng chậm, tầm nhìn trước mắt tối sầm —   chứng tỏ đã bị bắt được, cậu cuộn tròn thân mình, lần đầu hối hận bỏ nhà trốn đi.

Liệu cậu có chết không?

Phó Duẫn Xuyên ấn chặt thùng rác, sợ rắn chui ra, một lúc sau không phát ra âm thanh, anh từ cái lỗ nhỏ dưới đáy thùng rác tò mò nhìn vào.

Kỳ thực nếu nhìn kỹ thì con rắn này nó có lớp vảy rất sáng bóng, trông không giống như rắn hoang dã mà giống thú cưng của ai đó hơn, con rắn nhỏ co rúm lại thành một cục, trông có vẻ hơi... đáng thương.

Đôi mắt của nó màu vàng kim, giống như những viên ngọc quý trong trang sức mà anh làm đại ngôn mấy ngày trước. Lúc này, trong đôi mắt màu hổ phách vàng óng đầy ních cảm xúc giống như con người, Phó Duẫn Xuyên sửng sốt, nhớ tới thanh niên va vào mình, cũng có một đôi mắt vàng nhạt như vậy.

Phó Duẫn Xuyên gọi điện thoại đến quầy lễ tân khách sạn, lễ tân khó hiểu đây là thành phố lớn, rắn có thể chui từ đâu ra nha?

“Cô hỏi thử có phải thú cưng của khách nào trong khách sạn bò ra không?” Giọng điệu của Phó Duẫn Xuyên không tốt.

Lễ tân là một cô bé mới, lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, tương đối hoảng sợ.

Trong lúc chờ đợi tin tức, Phó Duẫn Xuyên không khỏi liếc nhìn nó hai lần. Con rắn nhỏ trông không thoải mái và đang cọ tới cọ lui trên sàn nhà.

Phó Duẫn Xuyên thay đổi tư thế, muốn nhìn lại đôi mắt của nó, nhưng lại không thấy được cặp hổ phách màu vàng nhạt đó.

Anh ngồi phát ngốc cho mãi đến khi có tiếng gõ cửa, sau khi chắc chắn rằng con rắn sẽ không chạy thoát được, Phó Duẫn Xuyên mới đi tới mở cửa. ( truyện trên app T𝕪T )

Nhân viên mặc đồng phục khách sạn hẳn là biết Phó Duẫn Xuyên, sau khi cửa mở cửa sáng lên: “Xin chào ngài Phó, tôi là nhân viên của khách sạn.” 

Phó Duẫn Xuyên cau mày, phái nhân viên tới làm gì.

Như thể nhìn thấy sự nghi ngờ của Phó Duẫn Xuyên, nhân viên nọ cười nịnh nọt nói: “Ở nhà tôi cũng có nuôi hai con, nên có chút hiểu biết, tôi có thể xem trước con rắn ở trong phòng ngài không?”

Phó Duẫn Xuyên lùi lại hai bước: “Tôi ụp thùng rác lên giữ nó lại rồi.”

Nhân viên bước lên phía trước, nhìn vào lỗ nhỏ trên thùng rác, cầm thùng rác lên, túm lấy con rắn nhỏ trong đôi mắt kinh ngạc của Phó Duẫn Xuyên.

Phó Duẫn Xuyên hỏi: “Nếu có độc thì sao?” 

Nhân viên khách sạn cầm con rắn nhỏ màu đen trong tay, vẻ mặt có chút hưng phấn, lúc nói chuyện với Phó Duẫn Xuyên cũng không nhìn anh, nhưng vẫn bóp đầu con rắn nhỏ đưa cho Phó Duẫn Xuyên xem. : “Nó không có răng.”

Hầu hết chúng đều là thú cưng được nuôi, sợ cắn người nên sẽ bị nhổ răng.

Lần này hắn kiếm được lời, nhìn đôi mắt vàng nhạt hiếm có của con rắn nhỏ trong tay, đang nghĩ cách hỏi giá, vừa rồi quầy lễ tân gọi điện thoại hỏi không có ai mang thú cưng là rắn vào khách cả. Con rắn nhỏ này nhất định là đi con độc nhất vô nhị, chắc chắn có thể bán được giá cao.

“Ngài Phó, tôi mang con rắn này đi nha?” Nhân viên túm lấy con rắn trong tay, lịch sự chào tạm biệt Phó Duẫn Xuyên, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời đi, quay về chụp ảnh con rắn này rồi đăng lên diễn đàn nhóm, chờ một phú ông nào đó đến mang nó đi.

Động vật rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, Dư Ý có thể cảm nhận được ý tốt và xấu, lòng tham trong mắt gã này quá rõ ràng, cậu biết sau khi mình bị bắt đi phải đối mặt với điều gì, vì thế cậu vùng vẫy kịch liệt. So với tên nhân viên này, Phó Duẫn Xuyên là lựa chọn tốt hơn nên cậu cố gắng hết sức rướng người về phía Phó Duẫn Xuyên.

Bàn tay của nhân viên đang kẹp chặt đầu của Dư Ý, cậu không thể thoát ra được, nơi bị nắm lấy rất đau.

Nhân viên khách sạn lúc này không quan tâm đến việc nói chuyện với Phó Duẫn Xuyên: “Phó tiên sinh, nếu ngài không có yêu cầu gì nữa thì tôi xin phép ra ngoài.”

Phó Duẫn Xuyên định gật đầu đồng ý, nhưng không hiểu sao lại cúi đầu xuống gặp được đôi mắt màu vàng nhạt, anh nhìn thấy cảm xúc giống như con người trong mắt con rắn này, như thể đang cầu cứu, anh cong môi hỏi: “Sao, muốn tao nuôi mi à?” 

Phó Duẫn Xuyên nổi lên ý xấu, duỗi ngón tay về phía con rắn: “Nếu muốn tao nuôi, thì dụi xem nào.”

- Bản chuyển ngữ chỉ thuộc về team Cá Mặn Thời @ và được đăng tải duy nhất trên tყt.

Vị trí này nằm ngoài tầm với của con rắn, đương nhiên là anh không có ý định nuôi con rắn đen nhỏ này nhưng khi nhìn thấy cảm xúc trong mắt nó, lại cảm thấy nó rất thú vị.

Khi nghĩ đến điều này anh bật cười, sao một con rắn đen có thể hiểu được lời nói của con người cơ chứ?

Nhưng trong giây tiếp theo, con rắn bị giữ chặt bắt đầu vặn vẹo cơ thể và bò về phía anh.

Phó Duẫn Xuyên sững sờ, nó thật sự có thể hiểu được sao?

Anh nhìn đôi mắt vàng nhạt kia, nghĩ đúng là một con rắn ngu ngốc, anh chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng chật vật giãy dụa của nó khi có hi vọng mà thôi.

Khoảng cách chưa đến mười cm, nhưng con rắn đen nhỏ rất khó chạm tới, nhân viên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, xem ra Phó Duẫn Xuyên cũng không muốn tranh với hắn.

Dư Ý gấp đến độ không chịu được, cái tên nhân viên này vẫn luôn túm lấy cậu, chỉ còn cách một chút xíu nữa, mắt thấy Phó Duẫn Xuyên muốn rút ngón tay về, cậu liền thông minh thè lưỡi ra liếm liềm đầu ngón tay Phó Duẫn Xuyên hai lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play