Tô Nguyệt: “Em cũng không rõ lắm, chỉ là cái kia đã trễ hơn mười ngày rồi. Hơn nữa gần đây em ăn uống không được ngon miệng, thỉnh thoảng còn cáu kỉnh vô cớ, còn cảm thấy buồn nôn.”
Nghe cô nói vậy Từ Xán đang định nói chắc là có rồi thì đột nhiên có một giọng nói chen vào: “Hai người đang nói gì vậy, sao lại thần thần bí bí đến thế?”
Vừa nhìn sang thì thấy hóa ra là Phương Tiểu Lệ cách vách, hôm nay là lần đầu tiên người này chủ động bắt chuyện.
Tô Nguyệt vốn không định nói cho cô ta biết chuyện riêng của mình thì Từ Xán lại lại càng không muốn nói, chỉ cười cười: “Không có gì, chỉ tâm sự một chút thôi.”
Trong lòng Phương Tiểu Lệ cảm thấy không tin, nhưng người ta không muốn nói thì cô ta cũng không có cách nào, tiếp tục giữ nụ cười trên mặt nói với Từ Xán: “Chị dâu, gần đây cung tiêu xã của em có một lô vải rất đẹp mà kiểu dáng cũng thời thượng, rấy thích hợp để may quần áo cho trẻ con. Vải này hiện đang có nhu cầu cao nên nếu xuống tay muộn thì sẽ hết, chị có muốn không? Nếu chị muốn thì em có thể thuận tiện mang cho chị một ít."
Khi Phương Tiểu Lệ nói chuyện cũng không thèm liếc nhìn Tô Nguyệt, coi như không nhìn thấy cô, huống chi là hỏi Tô Nguyệt có muốn vải không.
Nếu như là người bình thường thì trong lòng đã sớm cảm thấy khó chịu, nhưng Tô Nguyệt cũng không để bụng, dù sao cô cũng không định lấy lòng cô ta để được hưởng lợi, cô ta thích nhìn hay không thì mặc kệ cô ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT