Tô Nguyệt chỉ miễn cưỡng ăn bốn viên hoành thánh thì đã no rồi, cô yên lặng đẩy phần hoành thánh còn lại trong bát cho Hàn Ái Quốc, nịnh nọt nói: “Anh Hàn Ái Quốc ơi, em không ăn được nữa, giao cho anh cả đấy.”
Hàn Ái Quốc nhìn bát của cô, thấy còn một nửa, mà trong bát của vô vốn dĩ không có nhiều, bây giờ lại còn thừa nhiều như vậy khiến anh nhíu mày, “Gần đây em sao vậy? Sao lượng cơm lại trở nên ít như thế này?”
Tô Nguyệt sửng sốt: “Có sao? Đó giờ em vẫn ăn ít như vậy mà.”
Hàn Ái Quốc đặt đôi đũa trong tay xuống, sờ trán cô, ánh mắt anh trở nên lo lắng: "Trước kia em ăn sủi cảo thì phải ăn bảy tám cái, nhưng bây giờ hoành thánh nhỏ như vậy mà bảy tám cái em lại ăn không nổi sao? Món lẩu ngày hôm qua em cũng không ăn được mấy miếng. Nguyệt nhi, có phải em cảm thấy không khỏe không?”
Tô Nguyệt nhớ lại lượng cơm trước đây của mình mới phát hiện gần đây mình thật sự không có khẩu vị tốt, ăn cái gì cũng không thấy ngon, mới cắn hai miếng đã no, có món rõ ràng khi nghĩ đến rất muốn ăn nhưng khi thật sự ăn vào trong miệng thì lại không có mùi vị gì. Quả thật là từ trước đến nay cô chưa từng bị như vậy.
Không chỉ về mặt ăn uống có gì đó không ổn mà khoảng thời gian này cô còn có vẻ hơi cáu kỉnh, có lúc đột nhiên muốn nổi nóng, giống như đêm qua vô cớ nổi giận với Hàn Ái Quốc. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì ban ngày cũng có phản ứng rất bất thường khi ngửi thấy mùi phân, nôn ra không kiểm soát được, bản thân cô vốn không hề yếu ớt như vậy.
Nghĩ đến đây, Tô Nguyệt đột nhiên cảm thấy mình thật sự không bình thường, trước đây cô luôn cho rằng mình không quen với môi trường sau khi chuyển đến đây. Nhưng... lúc này, cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vô cùng khó tin.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT