Đôi lời của editor: Từ trước đến nay một khi đã vào truyện rồi thì các bạn sẽ không bao giờ thấy lời của mình nữa vì mình không muốn chèn lời vào làm tuột cảm xúc của các bạn nhưng giờ cho mình xin phép nhé. Trước khi nhảy hố các bạn hãy ghé vào phần văn án đọc cảnh báo giúp mình nhé, cảnh báo đó để giúp cho các bạn đỡ mất thời gian đọc truyện khiến bạn khó chịu cũng như sau đó vào cmt 123* làm mình ‘yang hồ’ nè. Thông cảm giúp mình nhé vì có một số bạn chẳng chịu đọc cảnh báo nên bắt buộc mình phải chèn lời. Cảm ơn và xin lỗi đã làm phiền các bạn, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.

______   

Lang thang trong bóng tối lâu thật lâu, lâu đến mức không biết đâu mới là điểm cuối cùng, trước mắt bỗng hiện lên một chùm ánh sáng trắng, giây tiếp theo, người nằm trên giường lay động hàng mi cong vút, từ từ mở mắt ra.

Tô Nguyệt chớp chớp mắt, xác định bản thân cuối cùng đã tỉnh, ánh mắt động đậy, dè dặt thận trọng dò xét mọi thứ xung quanh.

Mặt đất gồ ghê, bức tường vàng nứt nẻ, trên tường có dán một bức chân dung, dưới bức chân dung là một chiếc bàn mất chân khập khiễng, cạnh bàn là một cái tủ quần áo cũ kỹ đen xì.

Ngoài những thứ đó ra trong phòng không còn có gì khác.

Chỉ có một từ để diễn tả cảm giác của cả căn phòng - tan hoang.

Tô Nguyệt thầm thở dài trong lòng, cho đến khi tiêu hóa hết sự thật trước mắt, mới nhẹ giọng nói: “Hệ thống, ngươi còn ở đó không?”

Vừa dứt lời, trong đầu vang lên một giọng không thể phân biệt là nam hay nữ: [Ký chủ, chúc mừng cô xuyên thời gian thành công, hoan nghênh đến thập niên 70.]

Cô thật sự xuyên không rồi, thì ra đây thật sự không phải là ảo giác, cô thật sự gặp phải chuyện xuyên không sau khi chết đi, hơn nữa còn có được một hệ thống.

Giống như trong tiểu thuyết vậy.

Dù sự thật hiện ra trước mắt, nhưng cô vẫn không thể tin được, bởi vì cô nhớ rõ rằng mình đã bị một chiếc xe tải lớn mất kiểm soát tông chết, tốc độ và khối lượng của chiếc xe tải vượt quá mức người bình thường có thể chịu đựng được. Cho nên kết cục của cô chính là chết ngay tại chỗ, linh hồn cô nhanh chóng bay đi. Cô bất lực bay giữa không trung nhìn một nhóm người bên dưới gọi cảnh sát và gọi 120. Sau đó, bác sĩ thông báo cô đã chết, rồi đắp lên cơ thể cô một tấm vải trắng tuyên bố cuộc đời ngắn ngủi của cô đã kết thúc.

Sau đó, linh hồn cô đột nhiên choáng váng, như có thứ gì đó đang hút cạn sinh lực của cô, như thể một giây tiếp theo cô sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Tô Nguyệt biết mình sắp chết rồi.

Ngay lúc cô đang cam chịu số phận của mình là sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, thì bỗng trước mắt cô chợt lóe lên một luồng ánh sáng trắng, giây tiếp theo, trong đầu cô vang lên một giọng nói lạnh băng: [Cô có bằng lòng liên kết với hệ thống Vượng Phu, trở lại thập niên 70 hoàn thành nhiệm vụ để đổi lấy một mạng sống khác hay không?]

Tô Nguyệt căn bản không biết giọng nói trong đầu là gì, cô chỉ theo bản năng nắm lấy cọng rơm cứu mạng vì câu nói cuối cùng, trước sự hoảng sợ đang mất đi sự sống cô không còn lựa chọn nào khác nữa.

Cô chỉ kịp nói “đồng ý” sau đó triệt để chìm vào bóng tối.

Tỉnh dậy lần nữa chính là hiện tại.

Cô, thật sự đã xuyên không rồi.

Tâm trí Tô Nguyệt lúc này vẫn còn mơ hồ, trước tiên cô đặt ra một câu hỏi mấu chốt: “Bây giờ tôi là ai?”

Hệ thống: [Ký chủ, thân thể hiện tại của cô cũng tên là Tô Nguyệt, cô là thanh niên trí thức trong thôn Hàn, cô mới tới đây được mấy ngày. Từ nay về sau, cô là cô ấy, cô sẽ sống ở thế giới này thay cho cô ấy. Bây giờ tôi sẽ chuyển ký ức cuộc đời của nguyên chủ cho cô.

Ngay sau đó, Tô Nguyệt cảm thấy có thứ gì đó lạnh buốt chạy vào não, những mảnh ký ức quay cuồng trong đầu cô, giúp cô nhìn rõ cuộc đời của nguyên chủ.

Sau khi xem xong, cô hiểu hết tất cả về nguyên chủ.

Nguyên chủ là Tô Nguyệt quê ở thành phố S, cha mẹ đều là công nhân, trong gia đình có 5 người trong đó có 3 người con. Tô Nguyệt là con thứ hai, trên có một anh trai dưới có một em trai. Lần này thanh niên trí thức xuống nông thôn vốn là anh trai nguyên chủ, nhưng ba Tô mẹ Tô vốn có tư tưởng trọng nam khinh nữ nghiêm trọng, không muốn để hai con trai xuống nông thôn chịu khổ nên đã chọn nguyên chủ xuống nông thôn. Nguyên chủ bị người trong nhà lừa gạt đến đây.

Vì vậy, nguyên chủ cảm thấy vô cùng bực bội, hơn nữa, sau khi đến nông thôn cô ấy không thể chịu đựng được sự nghèo khó và lao động vất vả ở đây, cảm thấy cuộc sống thật vô vọng, thậm chí thất vọng với thế giới này nên đã tự tay kết liễu mạng sống của mình.

Tô Nguyệt giơ tay lên nhìn thì thấy cánh tay gầy, da trắng nõn, tuy nhiên trên cánh tay và bàn tay có nhiều vết sẹo, tất cả đều là do làm việc gây nên.

Lúc này hệ thống nói: [ Là chính nguyên chủ tự nguyện từ bỏ mạng sống, tâm nguyện trước khi chết của cô ấy chính là muốn có một người khác đến thay cô ấy sống ở nơi này, cho nên tôi mới lựa chọn thân thể này cho cô nhập vào.]

Nghe hệ thống nói vậy, Tô Nguyệt rốt cục hiểu được vì sao mình lại nhập vào cơ thể này, nhưng cô lại cảm thấy tiếc thay cho nguyên chủ, sao cô có thể từ bỏ mạng sống của mình dễ dàng như vậy chứ? Mạng sống quý giá như vậy, cho dù có khó khăn đến mấy cũng không nên dễ dàng từ bỏ phải luôn luôn có hy vọng.

Cô tiếc thay nguyên chủ một hồi, Tô Nguyệt cũng không lo lắng nữa, hỏi vấn đề tiếp theo quan trọng hơn: “Hệ thống, trước khi xuyên không, ta nghe ngươi nói về nhiệm vụ, đó là gì thế? Ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ sao?”

Hệ thống trả lời:[ Đúng vậy ký chủ, cô tới nơi này quả thật có một nhiệm vụ, nhiệm vụ của cô là sử dụng hệ thống Vượng Phu cứu Hàn Ái Quốc, gả cho anh ta, giúp anh ta vượt qua xui xẻo trong cuộc sống, thuận lợi yên ổn sống hết một đời.]

Hệ thống Vượng Phu? Kết hôn?

Tô Nguyệt nhíu mày, cô không ngờ nhiệm vụ hệ thống yêu cầu cô làm lại là kết hôn với một người đàn ông cô chưa từng gặp mặt, hơn nữa còn phải mang may mắn đến cho chồng.

Có cần phải điên loạn đến mức như thế này hay không hả?

Tuy kiếp trước Tô Nguyệt đã sống được hai mươi sáu năm nhưng vẫn là người độc thân từ trong bụng mẹ, hai mươi sáu năm chưa thoát khỏi hội độc thân chớ nói chi đến việc kết hôn, nên bây giờ hệ thống bảo cô lập gia đình, khiến cho cô không thể chấp nhận được.

"Hệ thống, hệ thống, tại sao ta lại phải gả cho người đàn ông này? Tại sao ngươi lại chọn ta?" Thật ra cô rất tò mò tại sao hệ thống lại chọn cô, cô cũng khá bình thường, nhìn thế nào cũng không giống loại người may mắn được vận mệnh chọn lựa, tại sao hệ thống lại chọn cô?

Hệ thống: [Bởi vì Hàn Ái Quốc là người định mệnh dành cho cô, chỉ có cô mới có thể cứu vớt được anh ta.]

“Cái gì?!” Tim Tô Nguyệt lỡ mấy nhịp vì sốc trước lời nói này.

Hệ thống cũng không sợ hãi như Tô Nguyệt, vẫn bình tĩnh giải thích: [Cô và Hàn Ái Quốc là người yêu đời đời kiếp kiếp, vốn dĩ mỗi kiếp hai người đều sẽ kết thành vợ chồng, nhưng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bởi vì có người xuyên không đã gây ra ảnh hưởng, vận mệnh của cô trong lúc vô tình bị sửa lại, thậm chí tính mạng còn bị đe dọa, lẽ ra cô đã bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng chính Hàn Ái Quốc đã hy sinh hết tất cả trả giá toàn bộ số mệnh của bản thân chỉ vì cứu cô.

Một đời đó cô thành công sống sót, nhưng cũng kể từ đó, anh ta và cô không thể ở bên nhau nữa, vận mệnh của anh ta trong mỗi cuộc đời đều vô cùng kém, luôn gặp xui xẻo, tuổi già lại khốn khổ. Đến đời này vận may của anh ta đã sắp cạn kiệt, sẽ chết sớm, biến mất hoàn toàn trong vòng xoáy thiên đạo, hơn nữa sẽ không bao giờ có kiếp khác nữa.]

“Cái gì?” Tô Nguyệt ngơ ngác há hốc miệng, nhất thời không tiêu hóa được những lời này.

Nếu trước đây cô nghe được những lời này, cô sẽ cho rằng đối phương đang bịa ra một câu chuyện giả tưởng, nhưng giờ phút này cô biết hệ thống không cần phải nói dối cô, tất cả những gì hệ thống nói đều là sự thật.

Nói cách khác, Hàn Ái Quốc này là người yêu định mệnh của cô, nhưng vì cứu cô mà từ đó anh gặp phải vận rủi, khốn khổ cả đời, kiếp này sẽ chết trẻ!

Tim bất giác thắt lại, Tô Nguyệt theo bản năng hỏi: “Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Hệ thống nói: [Bởi vì hết đời này sang đời khác Hàn Ái Quốc đều là quân nhân, cả đời chính trực, bảo vệ quốc gia, cứu vô số sinh linh, bảo vệ vô số sinh mạng, có thể nói công lao của anh ta là vô lượng. Cống hiến cho Thiên Đạo rất lớn, người như vậy không nên có kết cục như thế, Thiên Đạo đều có công đạo, sẽ không để cho một người có công lớn như vậy biến mất, cho nên chúng ta mới chọn cô, phái cô đến cứu vớt vận mệnh của anh ta và xoay chuyển vận mệnh của cả hai, đưa nó về đúng quỹ đạo của nó.]

“Thì ra là vậy” Tô Nguyệt lẩm bẩm.

Người đàn ông tốt như vậy đã từ bỏ vận mệnh của chính mình để cứu lấy kiếp trước của cô, chắc chắn kiếp trước anh ta rất yêu cô có phải không?

Tuy cô chưa từng yêu nhưng không có nghĩa là cô không có khao khát tình yêu đẹp. Cô luôn luôn mong muốn gặp được một tình yêu đẹp, một người đàn ông có thể vì cô nhược thủy ba ngàn chỉ cần một gáo nước, có thể nắm tay cô cùng cô già đi. Chính vì sự khao khát này mà cô rất trân trọng tình yêu, thà thiếu chứ không chọn đại, cô muốn gặp được định mệnh thật sự của mình. Bây giờ cô biết rằng có một người ở kiếp trước hi sinh vì cô như vậy, sao cô có thể không xúc động chứ?

*Nhược thủy ba ngàn, ta chỉ cần một gáo  nước: Trên đời ngàn vạn người thí cũng chỉ yêu một người.

Đột nhiên cô rất muốn gặp người đàn ông tên Hàn Ái Quốc này.

Lúc này, cảm giác bài xích trong lòng cô đột nhiên biến mất, nếu hệ thống yêu cầu cô kết hôn với một người xa lạ, đào tim đào phổi vì anh ta, cô quả thật sẽ chống cự, cho dù vì để sống sót cũng không được. Nhưng sau khi nghe hệ thống giải thích xong, những cảm giác khó chịu đó đã biến mất một cách thần kỳ, ngược lại, cô đồng ý giúp đỡ người đàn ông này đơn giản vì anh ta là một người đàn ông tốt đối với "cô" mặc dù là "cô" của kiếp trước.

Tô Nguyệt lập tức chủ động hỏi: “Hệ thống, tiếp theo tôi nên làm gì, phải giúp anh ấy như thế nào?”

Hệ thống rất hài lòng với sự tích cực của Tô Nguyệt, trả lời: [ Nhiệm vụ tiếp theo của cô là tìm cách tiếp xúc với Hàn Ái Quốc, khiến anh ta yêu cô và cưới cô, để hai người kết thành vợ chồng, sau đó mới tính đến việc giúp anh ta giải quyết chuyện xui xẻo.]

“Vậy bây giờ anh ấy có ở đây không? Anh ấy có quen biết tôi không?”

Hệ thống:[ Từ nhỏ Hàn Ái Quốc đã gặp xui xẻo, lần này trong lúc làm nhiệm vụ bị thương nặng, hai chân bị tàn phế, với trình độ y học hiện tại không thể chữa khỏi được, bị quân đội trả trở về. Đời này anh ta không thể theo quân được nữa.]

Tô Nguyệt vừa nghe xong giật nảy mình, cô vội vàng ngồi dậy khỏi giường, cũng không để ý mình choáng váng hoa mắt nói: “Tại sao có thể như vậy! Không được, không thể như vậy được, ta phải làm sao đây?”

Hệ thống: [ Nếu không có cô xuất hiện, Hàn Ái Quốc sẽ có kết cục như thế này, nhưng giờ cô đã xuất hiện, kết cục sẽ được sửa lại, nhiệm vụ của cô là cứu vớt anh ta. cho nên sau khi cô tiếp xúc với anh ta, tôi sẽ giúp cô chữa trị cho Hàn Ái Quốc.]

Nghe hệ thống nói như vậy, cuối cùng Tô Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù Hàn Ái Quốc không có quan hệ gì với cô, cô cũng không muốn một anh hùng vĩ đại như vậy lại có kết cục như thế này.

Anh hùng nên có một kết thúc hạnh phúc mỹ mãn.

Cho nên, nhiệm vụ tiếp theo của cô cũng vô cùng, vô cùng có ý nghĩa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play