Trở lại nhà họ Hàn, Tô Nguyệt tìm cơ hội lén nói cho bà Hàn biết chuyện bán sỉ bánh ngọt và kế hoạch cô muốn tìm người giúp đỡ. Cô muốn dạy bà Hàn cách làm bánh ngọt, để sau này khi cô đi làm thì bà Hàn có thể giúp đỡ làm bánh ngọt.
Bà Hàn vừa nghe vội vàng xua tay: “Không không được, bác gái không muốn, đây là tay nghề có một không hai của cháu, sao có thể tùy tiện dạy cho bác chứ.”
Nghe bà cụ nói như vậy, trong lòng Tô Nguyệt càng thêm tin tưởng bà, thật ra cô cũng không coi phương pháp làm bánh ngọt này là độc quyền gì cả. Ở hiện đại có rất nhiều người có thể làm được, chẳng qua là do cô làm so với với đại đa số người thì ngon hơn mà thôi, hơn nữa người thời đại này chưa từng ăn qua những loại bánh ngọt này, cho nên mới xem bánh ngọt cô làm là thứ cực kỳ ngon.
Tô Nguyệt cảm thấy bà Hàn rất thích hợp để làm bánh ngọt, bà cụ bận rộn trong bếp cả đời, cũng có chút tài nấu ăn, hơn nữa tay nghề cũng không tệ, vả lại bà cụ cũng thích sạch sẽ, vô cùng chú ý giữ gìn vệ sinh. Để bà làm bánh ngọt, Tô Nguyệt cảm thấy rất yên tâm, quan trọng nhất là nhân phẩm bà cụ rất tốt là người có thể tin tưởng được.
Tô Nguyệt nói: “Bác gái, qua mấy ngày nữa thì cháu đã phải đi làm, đến lúc đó sẽ không có thời gian làm bánh ngọt, bây giờ ở trong thành phố lại có người muốn lấy sỉ bánh ngọt của cháu, hơn nữa số lượng bánh còn rất nhiều, một mình cháu chắc chắn không có khả năng làm hết việc. Hơn nữa, nếu khu nhà thanh niên trí thức sửa chữa xong thì cháu lại phải chuyển về, đến lúc đó làm bánh ngọt sẽ càng bất tiện hơn, nếu bác không giúp cháu thì sẽ không có ai giúp cháu nữa.”
Bà cụ vẫn còn có chút do dự.
“Bác gái, nếu như bác không giúp cháu thì cháu phải đi tìm người khác, nhưng nếu người khác không đáng tin cậy mà tố cáo cháu thì phải làm sao đây?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT