Trời đã tạnh, đại đội quả nhiên muốn cử người đi sửa nhà của khu thanh niên trí thức, bí thư chi bộ hô to trên loa phóng thanh, vận động thanh niên trai tráng trong thôn ra tay giúp đỡ, ra sức sửa chữa khu thanh niên trí thức sớm nhất có thể.
Buổi chiều, Lý Tiểu Thanh và Ngô Hiểu Hiểu đến tìm muốn nói chuyện với Tô Nguyệt, bà Hàn nhường phòng cho bọn họ, để bọn họ có thể nói chuyện thoải mái hơn.
Ngô Hiểu Hiểu nhìn căn phòng của bà Hàn, không khỏi hâm mộ Tô Nguyệt: "Tô Nguyệt, cô sống ở đây thật tốt, vừa sạch sẽ vừa rộng rãi, cô không biết trong khoảng thời gian này tôi sống ở nhà người khác đau khổ biết bao nhiêu đâu. Tôi sống trong một căn phòng với bà cụ của gia đình đó, còn có ba đứa trẻ trong gia đình họ. Chưa kể, ngủ ở đó còn có tiếng nghiến răng và tiếng ngáy làm cho tôi thức trắng đêm, còn có một đứa trẻ vẫn luôn tè dầm. Hơn nữa bà cụ nhà bọn họ còn thích để thùng phân trong phòng, mấy ngày cũng không đổ. Trong phòng vô cùng thối, tôi cũng đã nói với họ một lần rồi nhưng mà người ta không quan tâm, tôi cũng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể mỗi ngày đều mong mưa tạnh.”
Lý Tiểu Thanh cũng thở dài nói: “Phòng bà cụ mà tôi ở cùng cũng như vậy, thời buổi này người trong thôn thích đặt một thùng phân trong phòng cho tiện.”
Ngô Hiểu Hiểu bĩu môi: "Nhà tôi ở không chỉ nghèo mà đồ ăn cũng rất kém, ngày nào cũng chỉ ăn cháo hoặc khoai lang khô. Hơn nữa, nhà bọn họ còn phân biệt đối xử, đồ ăn ngon thì đưa cho đàn ông ăn, đồ ăn dở thì đưa hết cho phụ nữ ăn, tôi cũng đi theo những người phụ nữ trong nhà ăn những món ăn dở tệ đó, thật sự là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một gia đình như vậy, trong lòng tức giận muốn chết luôn.”
“Hơn nữa còn phải làm việc nhà, hàng ngày có rất nhiều việc phải làm. Nhưng mà sống ở nhà người ta không làm việc cũng không được, ngày nào cũng phải làm việc chẳng khác nào con quay, nếu không tôi sẽ bị hai cô con dâu kỳ quặc trong nhà nó đuổi ra ngoài.”
“Phần ăn tôi mang theo cũng đã bị lấy đi rất nhiều, rõ ràng là tôi được phân ba lạng, nhưng chỉ làm cho tôi hai lạng thức ăn. Tôi muốn lý luận với họ, nhưng lại nghĩ mình sẽ phải sống chung với họ một thời gian. Nếu mà xé rách mặt thì sẽ không có chỗ ở, chỉ có thể cố gắng chịu đựng, nhịn đến mức mà tôi muốn phát điên lên được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play