Mặt trời chiều ngã về tây, một ngày làm việc cuối cùng cũng kết thúc.
Tô Nguyệt ôm lấy cái thắt lưng nhức nhối của mình, lần đầu tiên cô nhận ra sự vất vả của các bác nông dân.
Hóa ra cúi xuống làm việc như thế là một việc đau khổ đến dường này, dù là công việc không cần tốn nhiều sức lực nhưng nếu cứ cúi xuống đứng dậy, cúi xuống đứng dậy thì sau một buổi chiều, thắt lưng cũng chẳng khác nào bị một chiếc xe cán qua muốn đứt gãy.
Lê bước chân chậm rì rì như con bò già trở về nơi ở, Tô Nguyệt hoàn toàn đổ gục xuống giường, cảm giác như toàn thân sắp rã ra từng mảnh.
Cô không chỉ đau thắt lưng mà còn cảm thấy đau chân và bàn chân, khắp cơ thể đều cảm thấy khó chịu.
Là một người sinh vào thập niên 90, từ nhỏ đến giờ cô chưa từng làm việc nặng nhọc, cũng chưa bao giờ cảm thấy đau nhức như vậy, cảm giác này quả thật quá mệt mỏi.
Chẵng lẽ từ giờ về sau mỗi ngày cô đều phải đau khổ như vậy sao?
Tô Nguyệt chợt hiểu vì sao nguyên chủ lại bài xích và đau khổ khi đến nơi này như vậy, chắc là từ nhỏ chưa bao giờ làm việc nặng, đột nhiên bị đuổi đến nông thôn, chưa kể cuộc sống gian khổ, còn phải làm công việc đồng áng mỗi ngày. Quả thật là họa vô đơn chí.
Nếu cô gặp phải tình huống như vậy, tuy rằng sẽ không nghĩ đến việc từ bỏ mạng sống của mình, nhưng nhất định sẽ cảm thấy bực bội khó chịu.
Bây giờ Tô Nguyệt rất lo lắng cô sẽ không thể kiên trì được, công việc đồng áng thật sự quá đau khổ, nhưng công việc đồng áng này không phải là việc cô nói mặc kệ là mặc kệ, nếu cô không làm thì lấy gì mà ăn?
Tất cả các thanh niên trí thức đều đến đây một mình, không có gia đình bên cạnh, muốn ăn thì phải tự dựa vào chính mình, không làm việc thì sẽ không có cơm ăn. Đại đội sẽ không cho phép thanh niên trí thức không đi làm, bởi vì thanh niên trí thức xuống nông thôn là để lao động.
Trừ khi bạn có thể tìm được người nguyện ý nuôi mình, mà nếu bạn muốn có người nguyện ý nuôi bạn thì cách duy nhất chính là kết hôn, chỉ khi đã trở thành người một nhà, bạn mới có thể ngừng làm việc và để những người khác trong gia đình làm việc kiếm công điểm.
Trong thôn không phải không có ví dụ như vậy, sau khi có nhiều thanh niên trí thức đến đây không có hy vọng trở về thành phố, lại không chịu nổi công việc vất vả ngày này qua ngày khác nên đơn giản là gả cho người khác hoặc là cưới vợ và trở thành người ở đây.
Khi nghĩ đến việc kết hôn, Tô Nguyệt không khỏi nghĩ đến Hàn Ái Quốc.
Cô chợt phát hiện, quyết định làm việc để có thể nhìn thấy Hàn Ái Quốc là chuyện không có khả năng.
Theo hệ thống nói, chân Hàn Ái Quốc bị thương nặng, lúc này đang nằm liệt giường, một người ngay cả đi bộ cũng không thể đương nhiên là không có khả năng đi làm ruộng được.
Vì vậy, nếu cô muốn tiếp xúc với Hàn Ái Quốc, thì tuyệt đối không thể bắt đầu từ việc tìm ở nơi làm việc được.
Nhưng làm thế nào để cô có thể tiếp xúc được với anh đây?
Đang lúc Tô Nguyệt đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, vẫn là Lý Tiểu Thanh.
“Tô Nguyệt, ra ăn đi. Nếu không ra lát nữa cháo sẽ nguội mất.”
“A, đến đây, đến đây.” Tô Nguyệt vội vàng bò ra khỏi giường, cảm thấy bụng mình sắp làm một cuộc cách mạng.
Không nói đến những chuyện khác, trước tiên cần phải lấp đầy bụng của mình đã, chỉ khi ăn no rồi mới có sức lực để đương đầu với nhiệm vụ tiếp theo.
Đi theo Lý Tiểu Thanh vào bếp, ở đó có một cái bàn, lúc này bàn đã có ba người ngồi sẵn, ba người cũng không chờ cô ấy đã ăn hết một nửa, bên cạnh còn sót lại hai bát, mỗi người một bát, bên trong bát có cháo loãng thêm một cái bánh ngô.
Trong tòa nhà này tổng cộng có năm thanh niên trí thức, đều là nữ, hai người ở một phòng, nhưng có thêm cô nên cô ở một mình một phòng. Nếu lần sau có người mới đến thì cô sẽ ở cùng phòng với người đó.
Ngoại trừ Lý Tiểu Thanh, thái độ của ba người còn lại đối với cô đều không tốt lắm, nhìn thấy cô đến cũng không chào hỏi, thậm chí còn không thèm cho cô một ánh mắt, giống như xem cô không tồn tại.
Tô Nguyệt cũng không muốn cố gắng lấy lòng ai, nếu họ đã không để ý đến cô vậy thì cô cũng sẽ không chủ động nói cái gì, chỉ ngồi xuống bàn, bưng bát cháo lên và bắt đầu uống.
Tuy nhiên, chỉ sau một ngụm cháo, suýt chút nữa là cô không nhịn được mà phun ra.
Cháo này cũng quá thô rồi phải không?
Cháo nấu còn nguyên hạt thô, những hạt thô lớn chèn ép vào cổ họng, nuốt một ngụm làm cho cổ họng cảm thấy đau rát.
Ngay cả cái bánh ngô duy nhất cũng vậy, cắn một miếng đã cảm thấy khô khan, vừa nuốt vào thì cô suýt bị nghẹn chết.
Tô Nguyệt nghẹn ngào suýt rơi nước mắt.
Nhưng cho dù ăn không vô thì vẫn phải ăn, không ăn thì chỉ có thể chịu đói. Muốn ăn đồ ngon là không có khả năng, thời đại này là như vậy, vật tư nghèo nàn, nông thôn càng thiếu lương thực. Có thể ăn no đã là may mằn lắm rồi, đương nhiên không thể trong mong được ăn ngon nữa.
“Aiiii.” Cô khẽ thở dài, Tô Nguyệt lo lắng cho cuộc sống tương lai sau này của mình.
Sở thích cả đời của cô chính là nghiên cứu mỹ thực, mỹ thực đã trở thành thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cô, nếu không có mỹ thực thì cuộc sống sẽ trở nên vô nghĩa.
Nhưng mà, hệ thống lại ném cô đến đây.
Xem ra kế tiếp, cô không chỉ phải suy nghĩ về nhiệm vụ mà còn phải nghĩ cách làm đồ ăn ngon.
Chẳng qua, hiện tại trong tay cô không có bất kỳ nguyên liệu nào, cũng không biết rõ ràng tình huống nơi này, muốn làm ra món ăn ngon thì phải lập kế hoạch cẩn thận.
Hơn nữa, những ngày này là thời điểm thu hoạch lúa bận rộn nhất, mọi người đều đang cặm cụi gặt lúa, đến cũng vội mà đi cũng vội, căn bản không có thời gian để chuẩn bị đồ ăn ngon, cô càng không thể xin phép để đi tìm nguyên liệu nấu ăn, việc làm đồ ăn ngon này phải chờ sau khi thu hoạch lúa kết thúc mới được.
Nghĩ như vậy, Tô Nguyệt đành phải chấp nhận hoàn cảnh khó khăn trước mắt, cắn răng uống bát cháo và ăn bánh ngô làm cô nghẹn họng này vào, ít ra cũng miễn cưỡng đủ no bụng, không cần phải để bụng đói đi ngủ nữa.
Sau khi gần ăn xong, một nữ thanh niên trí thức tên là Ngụy Giai nói với Tô Nguyệt bằng giọng điệu khó chịu: “Tô Nguyệt, ngày mai cô sẽ chịu trách nhiệm nấu cơm. Tôi mong cô có thể dậy sớm một chút đừng để chúng tôi thậm chí ngay cả đồ ăn sáng cũng không ăn được để bụng đói đi làm."
Khi cô ta nói câu này, những người khác đều nhìn cô với vẻ mặt không vui, trong mắt họ hiện rõ sự bất mãn.
Tô Nguyệt sửng sốt một lúc rồi mới nhớ ra chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi nguyên chủ đến đây, bởi vì hậm hực suốt ngày sống trong cảnh u ám, đến lượt cô ấy nấu cơm, buổi sáng cô ấy không thể dậy được, hơn nữa cô ấy cũng không quen với bếp đất ở đây, cho nên nấu cơm rất gian nan. Vì vậy đã làm trì hoãn bữa sáng của mọi người nhiều lần, mọi người đều chịu bụng đói đi làm việc.
Mọi người đều rất bất mãn với cô, nhưng sau khi nói nguyên chủ nhiều lần mà cô ấy vẫn phớt lờ mọi người, dần dần, mọi người cũng không nói chuyện với nguyên chủ nữa, ngoại trừ Lý Tiểu Thanh đối xử tốt với nguyên chủ, ba người còn lại đều cùng nhau tẩy chay nguyên chủ.
Tô Nguyệt cảm thấy đây quả thật là lỗi của nguyên chủ, chẳng trách mọi người đều có thái độ như vậy với cô.
Trong lòng thở dài, Tô Nguyệt gật đầu nói: “Tôi biết rồi, sáng mai tôi sẽ dậy sớm làm bữa sáng, mọi người yên tâm đi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ cô lại trả lời, thay vì quay người bỏ đi như không nghe thấy như trước.
Điều này khiến mọi người có chút bối rối không biết phải nói gì.
Khung cảnh chợt trở nên có chút lúng túng vẫn là Lý Tiểu Thanh dẫn đầu đứng dậy nói: “Được rồi, hôm nay tất cả chúng ta đã mệt mỏi rồi, nhanh đun chút nước tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngày mai còn phải bận việc nữa.”
Sau đó mọi người bắt đầu di chuyển, ào ào đi làm công việc riêng của mình.
Tô Nguyệt cũng không tranh giành với người khác, sau khi mọi người tắm rửa xong, cô mới vào bếp đun nước nóng, vào phòng tắm bằng chậu nước.
Tuy cách tắm này làm cô khó chịu nhưng vẫn tốt hơn là không tắm chút nào, Tô Nguyệt chỉ có thể tìm niềm vui trong cảnh khốn cùng, như vậy có thể coi là trải qua sự gian khổ của trần gian.
Tắm xong, Tô Nguyệt nằm trở lại giường, vốn dĩ muốn nghĩ xem tiếp theo nên làm gì, nào biết vừa nằm xuống đã ngủ mất, không có thời gian nghĩ ngợi thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, khi Tô Nguyệt tỉnh dậy, bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, cách đó không xa đã có tiếng gà gáy.
Cũng không biết bây giờ là mấy giờ, cô cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, phát hiện bên ngoài rất yên tĩnh, vẫn chưa có người dậy.
Tô Nguyệt nhớ hôm nay đến lượt mình nấu cơm nên không dám chậm trễ, đứng dậy đi vào bếp rửa mặt rồi nhanh chóng làm bữa sáng.
Nguyên chủ biết sử dụng bếp đất nên khi cô sử dụng cũng xem như là thuận tay, nhưng vấn đề mấu chốt là nguyên liệu. Nguyên liệu ở đây cũng chỉ có là ngũ cốc thô và bột bắp, ngũ cốc thô dùng để nấu cháo hoặc nấu cơm, còn bột bắp dùng để làm bánh ngô hoặc bánh nướng, ngoài ra thứ duy nhất được xem là lương thực chính là một chén gạo, nhưng nhìn số lượng thì lại không làm được gì cả.
Bây giờ cô thật sự đã hiểu thế nào là gian khổ.
Tục ngữ nói, không bột đố gột nên hồ, tình huống hiện tại của cô chính là phản ánh chân thật của câu nói này.
Cho dù tay nghề nấu ăn của cô có tốt đến đâu, cho dù ở kiếp trước những món tủ của cô có nhiều đơn hẹn trước có thể xếp dài đến 2 năm sau, nhưng không có nguyên liệu nấu ăn thì cô có thể làm được gì cơ chứ?
Tô Nguyệt chán nản bứt tóc, suýt chút nữa đã làm mình hói đầu.
Thấy thời gian không còn sớm, Tô Nguyệt sợ sáng nay làm trễ bữa sáng của mọi người nên phải bắt tay vào nấu nướng.
Cô rửa sạch ngũ cốc thô, cho vào nồi, lại cho một lượng nước thích hợp vào, nhóm lửa và bắt đầu nấu cháo.
Cô chỉ có thể dùng cách riêng của mình để nấu cháo mềm và ngon nhất có thể, ngoài ra cô không thể làm gì khác, nhưng cô có thể tìm ra cách biến món bánh ngô trở nên ngon miệng.
Nghĩ vậy, Tô Nguyệt liền bắt đầu nhào bột, kéo bột thành từng miếng, dùng tay ấn thành những chiếc bánh bột hình bầu dục. Sau khi nấu cháo xong, cô đổ cháo ra ngoài để nguội lại để nồi lên lần nữa cẩn thận quét một ít dầu vào chảo, tất nhiên chỉ là một chút thôi, vừa đủ để bánh ngô không bị dính vào nồi.
Không có cách nào, lượng dầu chỉ có một chút, nếu dùng hết trong một lần, có lẽ những người khác sẽ giết cô mất.
Trong nồi có dầu, Tô Nguyệt cho bánh bột ngô vào nồi, rồi lấy một ít gia vị từ trong tủ ra nhanh chóng điều chế một bát nước sốt độc quyền vào chén. Đợi đến khi gần chín, cô từ từ phết nước sốt lên bánh bột ngô, sau khi nước sốt thấm vào bánh tắt lửa trên bếp, dùng lượng nhiệt còn lại để chiên bánh đến độ chín vừa phải.
Lúc này, bánh ngô có hương vị thơm ngon, đậm đà và hấp dẫn nhất.
Tô Nguyệt hít hít mũi, mỉm cười hài lòng.
Tuy rằng bánh ngô không được tính là ngon, nhưng trong tất cả những người ở đây cô có thể cam đoan bánh ngô cô làm đã xem là ngon nhất, ít nhất sẽ không khiến người ta phải nghẹn họng.