“Thơm quá, Tô Nguyệt cô làm gì vậy?” Lúc này, Lý Tiểu Thanh đúng lúc từ ngoài cửa đi vào, ngửi thấy mùi thơm trong bếp nhịn không được hít hít mũi.

Tô Nguyệt cười nói: “Tôi nấu cháo và làm một ít bánh bột ngô. Tôi nghĩ hôm nay mọi người sẽ vất vả cho nên phải ăn no là tốt nhất.”

Lý Tiểu Thanh gật đầu đồng ý, đi tới nhìn bánh ngô trong nồi: “Bây giờ mỗi ngày đều làm việc mệt mỏi quá, đương nhiên phải ăn no một chút, nếu không thì người sắt cũng không chịu nổi. Nhưng sáng ngày hôm qua chúng tôi cũng làm bánh ngô thế mà sao không thấy thơm như thế chứ, Tô Nguyệt, cô thật sự đang làm bánh ngô sao?"

Tô Nguyệt mở nắp nồi cho cô ấy xem: “Nhìn này, đây không phải là bánh ngô thì chẳng lẽ là thịt sao?”

Lý Tiểu Thanh nhìn kỹ hơn, hai mắt trừng to, tò mò hỏi: “Tô Nguyệt, sao bánh ngô cô làm không có màu đen thế? Màu vàng óng, đẹp quá, cô làm bằng cách nào vậy?”

Tô Nguyệt không giấu bí quyết mà còn dạy nói: “Chỉ cần kiểm soát được lượng nước và độ mạnh khi nhào bột thì bột sẽ mềm và thơm. Sau đó, trước khi cho vào chảo, thì phết một lớp dầu vào nồi để bánh mềm, như vậy bánh sẽ không bị đen nữa. Về phần mùi thơm thì tôi tự trộn nước sốt rồi rưới lên. Nếu cô muốn học thì chờ lần sau đến lượt cô nấu cơm tôi sẽ dạy cho cô."

"Thật sao?" Lý Tiểu Thanh lại không ngờ Tô Nguyệt đồng ý dạy mình dễ dàng như vậy, cô ấy vô cùng vui mừng, nhanh chóng cảm ơn: “Cảm ơn Tô Nguyệt, nếu tôi có thể làm thơm giống như cô thì sau này mọi người cũng có thể ăn ngon hơn."

Tô Nguyệt lập tức cảm thấy có cảm tình với Lý Tiểu Thanh hơn, cô ấy giống như một người chị tri kỷ, quan tâm, chăm sóc người khác. Cho dù nguyên chủ có tính tình quái đản như vậy, cô ấy vẫn chăm sóc cô mà không hề cô lập, không thể không nói người như vậy quả thật là người tốt.

Hai người đang nói chuyện, ba người còn lại cũng tiến vào phòng bếp, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm mê người, tất cả đều ào ào vào cùng nhau xem trong nồi có thứ gì.

“Đây là bánh ngô sao? Sao lại thơm như vậy?”

Tô Nguyệt chợt cảm thấy vừa rồi mình đã nghĩ sai rồi, bánh ngô cô làm không những không khiến cổ họng khó chịu mà có lẽ còn rất ngon.

Trong bữa cơm, phản ứng của Lý Tiểu Thanh và 4 người còn lại quả thật đã khẳng định độ ngon của món bánh Tô Nguyệt làm.

Lý Tiểu Thanh là người đầu tiên giơ ngón tay cái lên với Tô Nguyệt: “Tô Nguyệt, tay nghề của cô thật tuyệt vời. Món cháo này không hề làm cổ họng bị đau, chẳng khác nào cháo hạt kê cả. Rõ ràng đều được làm từ ngũ cốc thô nhưng lại không giống chúng tôi làm, cô làm bằng cách nào thế?"

Một nữ thanh niên trí thức khác tên là Ngô Hiểu Hiểu cũng vội vàng gật đầu, quên mất ban đầu còn không hài lòng với nguyên chủ: “Còn nữa, cái bánh ngô này thật sự rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn bánh ngô ngon như vậy. Tô Nguyệt, tôi thật sự phải nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa, tay nghề của cô thật sự quá tốt."

Thấy họ thích đến vậy, Tô Nguyệt không khỏi vui mừng. Đối với một đầu bếp mà nói, còn gì sung sướng hơn việc được người khác khen món ăn mình làm?

Tô Nguyệt nhịn không được cười nói: “Thế này thì tính là gì chứ, nếu có nguyên liệu nấu ăn, tôi nhất định sẽ cho mọi người ăn ngon hơn.”

Những người khác đều bị món ăn thốt ra từ trong miệng cô hấp dẫn, ngay cả Ngụy Giai từng ghét Tô Nguyệt nhất, cũng không nói lời gì không xuôi tai mà chỉ vùi đầu ăn.

Khó có khi có một bữa sáng hài hòa, tâm trạng ai cũng vui vẻ, thậm chí còn nghĩ đến lát nữa làm việc cũng không còn vất vả như thế nữa.

Bình thường bốn người còn lại sẽ đi cùng nhau, không bao giờ cho nguyên chủ đi cùng. Nhưng sau khi ăn sáng xong, Ngô Hiểu Hiểu đã chủ động kéo Tô Nguyệt đi làm, vừa đi vừa hỏi: “Tô Nguyệt, trưa nay chúng ta ăn cái gì thế? Vẫn ăn bánh bột ngô sao?"

Bây giờ đang là mùa thu hoạch bận rộn, thông thường một ngày ba bữa thì chỉ có một bữa chính, đến trưa mới trở về ăn một bữa đầy đủ.

Tô Nguyệt chưa kịp trả lời, Lý Tiểu Thanh đã cười nhạo Ngô Hiểu Hiểu: “Chúng ta vừa mới ăn sáng xong, bây giờ cô lại nhớ thương tới cơm trưa, cô là heo sao?”

Ngô Hiểu Hiểu nói: “Cô mới là heo, tôi chỉ hỏi một chút thôi không được sao? Đừng nói với tôi là cô không muốn biết đấy nhé.”

Lý Tiểu Thanh cười thành thật gật đầu: “Thật ra tôi cũng muốn biết, bữa trưa có đồ ăn ngon như bữa sáng thì quá tốt rồi.”

Tô Nguyệt thật sự thông cảm với những thanh niên trí thức này, nói thật bữa sáng cô làm cô cảm thấy rất kém, miễn cưỡng mới có thể bỏ vào miệng. Nhưng các cô ấy lại cảm thấy rất ngon, ăn đến vui vẻ như vậy.

Thật là dễ thỏa mãn mà.

Nếu có nguyên liệu, cô rất muốn nấu món gì đó thật ngon để họ mở mang tầm mắt.

Vừa nói chuyện, họ vừa đến nơi làm việc,  vẫn giống như ngày hôm qua nhiệm vụ hôm nay của họ vẫn là cắt lúa.

Hôm qua Tô Nguyệt làm việc dễ dàng nhất là bó lúa, nhưng hôm qua là do cô không khỏe còn hôm nay thì không thể tiếp tục lấy lý do này. Đại đội trưởng cũng biết việc này không tốt nên cuối cùng vẫn giao cho cô cắt lúa.

Đây là lần đầu tiên trong đời Tô Nguyệt dùng liềm để cắt lúa, lúc này cô mới nhận ra cắt lúa quả thật còn khổ hơn bó lúa rất nhiều. Cắt lúa không chỉ phải cong lưng liên tục mà còn phải kiểm soát liềm để tránh bị cắt vào bản thân, thỉnh thoảng còn bị rơm cào vào mặt và cổ, rất khó chịu.

Tô Nguyệt quả thật không chịu nổi, đầu choáng váng, thắt lưng đau nhức không thể đứng thẳng, lòng bàn tay nổi vài vết phồng rộp, đau nhức vô cùng.

Làm việc cả buổi sáng, đến khi có thể quay về ăn cơm thì Tô Nguyệt đã choáng váng hoa mắt, cả người chẳng còn sức lực.

Những người khác cũng chẳng khác gì cô, sau khi mọi người về đến nhà thì đều vào phòng nghỉ ngơi, chỉ có Lý Tiểu Thanh ở lại, rót chút nước cho Tô Nguyệt rồi nói: “Tôi thấy sắc mặt cô không tốt, cô nghỉ ngơi trước đi, khi nào thấy khỏe hơn rồi lại nấu cơm."

Tô Nguyệt cảm ơn cô ấy.

Lý Tiểu Thanh ở đây đã lâu, nên so với những người khác thì độ thích nghi tốt hơn rất nhiều, làm việc đồng áng cũng không đau khổ như Tô Nguyệt, cô ấy xoay người đi ra vườn sau nhà hái rau, bắt đầu rửa.

Khi thấy cô mang rau về Tô Nguyệt ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: “Rau từ đâu đến vậy?”

Lý Tiểu Thanh buồn cười nói: “Đương nhiên là trồng ở vườn sau nhà chúng ta, nếu không thì chẳng lẽ trộm sao?”

Tô Nguyệt vỗ trán, chợt nhớ ra nhà nào cũng có thể tự trồng một ít rau để ăn, chủng loại tuy ít, số lượng không nhiều nhưng vẫn có một ít rau để ăn.

Khổ cho cô vẫn đang suy nghĩ xem nếu chỉ có ngũ cốc thô và bột ngô thì cô nên làm sao bây giờ, nhưng không ngờ còn có rau nên buổi trưa không phải tiếp tục ăn bánh ngô nữa.

Tô Nguyệt không khỏi vui mừng đứng lên, một đầu bếp không chỉ thích đồ ăn ngon mà còn thích nguyên liệu để làm nên món ăn ngon. Khi nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đương nhiên cô hạnh phúc hơn bất kỳ ai khác.

Lý Tiểu Thanh nhìn hai mắt cô sáng lên khi nhìn mấy quả dưa chuột và cà chua, không khỏi bật cười: “Sao nhìn cô giống như thấy người thân của mình thế? Những thứ này cũng không phải là thịt đâu.”

Tô Nguyệt cười khúc khích: “Tôi rất vui, có rau, trưa nay chúng ta sẽ có món ngon.”

Lý Tiểu Thanh đặt những quả dưa chuột và cà chua xấu đến mức không thể nhìn lên bếp, lắc đầu nói: “Dưa chuột và cà chua không tính là ngon. Tiếc rằng đây là những thứ duy nhất trong vườn rau của chúng ta.”

Tô Nguyệt gần như đã nghỉ ngơi xong nên đứng dậy đi đến bên bếp lửa: “Không sao đâu, thà có còn hơn không. Đúng rồi, chúng ta có trứng gà không? Nếu có thì tôi muốn làm một ít trứng xào cà chua cho mọi người ăn vào buổi trưa."

Lý Tiểu Thanh gật đầu: “Có, trong tủ còn lại một ít, tôi đi lấy cho cô.”

Tô Nguyệt dùng bột ngô làm cơm, sau đó cắt dưa chuột thành từng miếng làm thành dưa chuột trộn, thời tiết này ăn rất ngon miệng. Đợi đến khi Lý Tiểu Thanh mang trứng ra, cô nhanh chóng làm trứng xào cà chua, cũng chỉ mất hai mươi phút.

Khi mọi người tụ tập vào bếp, rõ ràng họ chỉ ăn món dưa chuột trộn đơn giản, trứng cào cà chua, nhưng hương vị làm ra lại khác xa thứ họ từng làm.

Ngô Hiểu Hiểu kinh ngạc nói: “Tô Nguyệt, rốt cuộc cô làm như thế nào vậy? Tại sao đồ của chúng tôi làm và cô làm lại có sự khác biệt lớn như thế? Đồ ăn cô làm quá ngon rồi.”

Tô Nguyệt chỉ có thể nói: “Tôi thích nấu ăn cho nên khi nấu cũng để tâm khá nhiều, có lẽ món ăn làm ra sẽ ngon hơn”.

Thật ra tay nghề này nọ chủ yếu là do thiên phú, có người làm món ăn gì cũng không ngon, cũng có người làm chỉ một món đơn giản thôi cũng đã đủ ngon rồi. Cùng một món ăn, cùng gia vị, cách làm giống nhau, nhưng có người lại làm không ngon, có người làm ra lại rất thơm. 

Mà cô lại thuộc kiểu người vô cùng có thiên phú, trước kia cô chưa từng theo thầy luôn luôn tự mình nghiên cứu, tuy nhiên đồ ăn cô làm rất ngon nên những món ăn tủ của cô rất được ưa chuộng và được rất nhiều người nổi tiếng, ông chủ lớn hẹn trước để có thể ăn món cô làm.

Những người khác nghe xong cũng không cảm thấy Tô Nguyệt đang giấu diếm bí mật gì, xét cho cùng thì không có công thức bí mật nào cho món ăn đơn giản như vậy cả. Đây thật sự là một bài kiểm tra kỹ năng nấu nướng của một người.

Ngô Hiểu Hiểu cảm thấy vô cùng mỹ mãn với bữa cơm này, giơ ngón tay cái ra hiệu với Tô Nguyệt: “Tô Nguyệt, tôi thật sự muốn cơm ngày nào cũng là do cô nấu. Ăn qua cơm cô làm rồi tôi cảm thấy cơm tôi làm chẳng khác nào cho heo ăn cả.”

Mọi người đều cười, ngay cả Ngụy Giai cũng cười, khiến Tô Nguyệt ngạc nhiên.

Có vẻ như mỹ thực thật sự là một công cụ tốt để giao tiếp.

Một ngày bận rộn cuối cùng cũng kết thúc, sau bữa tối nằm xuống giường, Tô Nguyệt cảm giác cả cơ thể như bị xe cán qua, xương cốt đau nhức.

Tính toán ba bốn ngày nữa vụ thu hoạch mới xong, cô kêu rên một tiếng, lăn lộn trên giường.

Khi nào những ngày này mới  kết thúc chứ.

[Ký chủ, chúc mừng cô đã kiếm được bốn điểm tích phân!]

Cái gì?

Tô Nguyệt bị giọng nói trong đầu làm cho sửng sốt, ngừng lăn lộn, vội vàng hỏi: “Hệ thống, là ngươi sao? Ngươi vừa nói cái gì?”

Giọng nói của hệ thống lại vang lên: [Chúc mừng ký chủ tự tay làm ra mỹ thực đạt được bốn điểm tích phân.]

Tô Nguyệt ngạc nhiên: “Hệ thống, ý của ngươi là ta làm đồ ăn sẽ được điểm tích phân?”

Hệ thống giải thích: [Đúng vậy, ký chủ có thể dùng đồ ăn để kiếm tích phân. Sau khi đạt đến điểm nhất định, ký chủ có thể đổi hàng hóa từ hệ thống trung tâm thương mại."

Còn có thể đổi đồ sao?

Tô Nguyệt quả thật vui vẻ muốn nhảy dựng lên. Cô cũng từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, người có hệ thống là siêu cấp lợi hại, có không gian, có suối linh tuyền, có đan dược, phương thuốc gì đó, muốn gì có đó. Sau khi nhân vật chính đi lên đỉnh cao của cuộc sống, lợi hại đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Không nghĩ tới cô cũng có thể gặp may mắn như vậy! Quả thật là ông trời phù hộ!

Như biết Tô Nguyệt hưng phấn cái gì, âm thanh hệ thống nhàn nhạt vang lên: [Ký chủ, hệ thống này không giống như cô nghĩ, đồ vật thần kỳ cũng không nhiều như vậy, những thứ đó đều không tồn tại, hơn nữa đồ vật trong hệ thống này cần phải dựa vào tích phân để đối lấy, muốn có được cũng không phải dễ dàng như vậy.]

Ặc…

Xem ra là do cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play