Tuy rằng trên cơ bản đã hiểu rõ tình huống hiện tại của mình, nhưng Tô Nguyệt vẫn có chút lo lắng: “Hệ thống, hiện tại ta thay nguyên chủ, liệu có ai phát hiện ra không? Dù sao tính cách của ta cũng khác với nguyên chủ, hơn nữa ta cũng không học được cách giả dạng nguyên chủ."
Bởi vì tâm tình nguyên chủ không tốt nên tính cách sẽ không hướng ngoại, sau khi đến đây cả người vô cùng quái gở, không nói chuyện nhiều với những người khác, đi làm về sẽ trở về phòng của mình, đóng cửa lại quả thật khá tách biệt với thế giới.
Mặc dù tính cách Tô Nguyệt không phải khéo léo nhưng vẫn khá hướng ngoại, không thể giả vờ thu mình như nguyên chủ, không đến vài ngày chắc chắn sẽ bị lộ.
Hệ thống an ủi cô nói: [Không sao đâu, ký chủ, nguyên chủ mới đến đây được một tháng, hơn nữa, do tính cách của cô ấy nên cho đến nay vẫn chưa kết được bạn tốt. Ngay cả những thanh niên trí thức khác cũng không thân thuộc gì với cô ấy nên cô không cần lo lắng việc tính cách thay đổi quá lớn. Cho dù có người cảm thấy kỳ lạ, cô cũng có thể giải thích rằng cô đã suy nghĩ kỹ và quyết định sống một cuộc sống tốt ở đây.]
“Cũng đúng, như thế người khác sẽ không nghi ngờ.” Tô Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhớ ra tuy rằng có ký ức về nguyên chủ nhưng cô chưa từng thực sự nhìn thấy thân thể hiện tại của mình như thế nào. Đúng lúc cô nhìn thấy trên bàn có đặt một chiếc gương nhựa nên xuống giường đi tới cầm chiếc gương lên, nhưng khi nhìn thấy cô lại rất ngạc nhiên.
Trong trí nhớ của cô, cô biết nguyên chủ là một mỹ nhân, nhưng không ngờ nguyên chủ lại xinh đẹp như vậy.
Nước da của cô ấy trắng như tuyết, trên làn da nhẵn nhụi thậm chí lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay có ngũ quan tinh xảo, điều tuyệt vời hơn nữa là đôi mắt to ngấn nước trông như có thể nói được.
Đây hoàn toàn là một nữ thần không cần trang điểm gì thêm!
Dù Tô Nguyệt là phụ nữ nhưng vẫn kinh ngạc trước vẻ ngoài này đến mức tim đập loạn xạ.
Đẹp quá, cô ấy còn đẹp hơn cả các minh tinh nữ trên TV ở kiếp trước, nếu lúc đó cô có ngoại hình đẹp như vậy thì chắc chắn cô sẽ trở thành một tiểu hoa đán trong làng giải trí.
Nghĩ rằng sau này bộ dạng này sẽ là của mình, Tô Nguyệt vui mừng đến mức muốn hét lên. Không có người phụ nữ nào mà không yêu cái đẹp, kiếp trước ngoại hình của cô chỉ ở mức trung bình, ngay cả khi trang điểm cũng chỉ có thể xem là thanh tú mà thôi. Còn chẳng được một nửa của nét đẹp hiện tại, sau khi xuyên không cô lại trở thành mỹ nữ, có thể không vui sao?
Tô Nguyệt không khỏi ngạc nhiên khi thấy mình có giá trị nhan sắc cao như thế này, việc tiếp xúc với Hàn Ái Quốc, khiến anh phải lòng mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Quả thật hệ thống đã đưa cho cô một lớp da quá tuyệt vời.
Đúng lúc Tô Nguyệt đang vui vẻ ngắm khuôn mặt trong gương thì có tiếng gõ cửa, ngoài cửa vang lên một giọng nữ: “Tô Nguyệt, cô tỉnh chưa?”
Tô Nguyệt giật mình, vội đặt gương xuống, đi ra cửa, hít một hơi thật sâu rồi từ từ mở cửa.
Cô gái đứng ngoài cửa khoảng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt thanh tú, hai bím tóc đặt trước ngực, trán để tóc mái thưa, nhìn rất hiện đại. Đây cũng là thanh niên trí thức, sống cùng nguyên chủ tên là Lý Tiểu Thanh.
Lý Tiểu Thanh hỏi: “Tô Nguyệt cô có sao không?”
Tô Nguyệt cười với cô ấy: “Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Lý Tiểu Thanh sửng sốt, như không ngờ Tô Nguyệt lại cười với mình, vì từ khi Tô Nguyệt theo đoàn thanh niên trí thức đến đây, cô suốt ngày ủ rũ, ai nấy đều nói cô là một người đẹp lạnh lùng.
Lý Tiểu Thanh sửng sốt vài giây rồi định thần lại, nhớ lại việc đại đội trưởng vừa bảo mình làm, trong lòng không rõ đang hâm mộ hay là cảm giác gì khác, cô ấy nói với Tô Nguyệt: “Nếu cô đã không có chuyện gì thì buổi chiều tiếp tục làm việc đi, sáng nay đại đội trưởng còn hỏi thăm tình hình của cô đấy."
"À, được, buổi chiều tôi sẽ bắt đầu làm việc, làm phiền cô rồi." Dù sao cô cũng không sao, ở trong nhà không đi làm thì cũng khá kỳ quái. Thời đại này người trong thôn đều dựa vào việc kiếm công điểm để phân lương thực, nếu cô không làm việc thì cô sẽ chết đói, giờ cô đã đến nơi này thì phải lo cho cái bụng của bản thân trước đã.
Hơn nữa, nhiệm vụ của cô là đến gần Hàn Ái Quốc, chỉ có đi ra ngoài cô mới có thể đến gần anh.
"Vậy buổi chiều cô nhớ đi làm, tôi đi trước nhé." Ban đầu Lý Tiểu Thanh vốn cũng không quen Tô Nguyệt nên ngoài chuyển lời thì cũng không có gì để nói, cuối cùng nhìn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nguyệt rồi quay người rời đi.
Tô Nguyệt luôn cảm thấy ánh mắt Lý Tiểu Thanh có chút ẩn ý, nhưng cô không giải thích được nó có ý nghĩa gì nên cũng không tìm hiểu thêm.
Buổi chiều, Tô Nguyệt theo chân các thanh niên trí thức từ nơi ở đến nơi làm việc, nhìn những cánh đồng lúa vàng óng xung quanh trước mặt, đúng lúc hiện tại đang là mùa lúa chín, cả thôn đều đang bận thu hoạch lúa khí thế ngất trời.
Là một người sinh ra và lớn lên ở thành phố, cho đến bây giờ cũng chưa từng đến nông thôn hay làm ruộng, Tô Nguyệt im lặng đánh giá cảnh tượng này, cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng lo lắng.
Cô chỉ từng thấy những người nông dân làm việc trên TV, nhưng bản thân cô thì chưa từng đến vùng nông thôn, không nghĩ tới sẽ có một ngày cô sẽ đích thân đến đây và tự mình làm việc trên đồng ruộng. Là một người không biết gì về nông nghiệp, Tô Nguyệt vẫn tự hiểu lấy mình, về việc làm nông thì cô còn kém hơn nguyên chủ. Đối với cô, đây quả thật là một nhiệm vụ gian khổ, cô cũng không biết mình có làm nổi hay không nữa.
Ngay lúc Tô Nguyệt nhìn cánh đồng với vẻ mặt tuyệt vọng thì một giọng nam trầm vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Tô Nguyệt, cô có ổn không?”
Tô Nguyệt nhìn về phía phát ra âm thanh thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng cạnh mình, dáng vẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, đang nhìn cô với ánh mắt quan tâm.
Tô Nguyệt lập tức lần theo trí nhớ của nguyên chủ lập tức biết người này chính là Hàn Thanh Tùng, đại đội trưởng thôn Hàn, công việc của các thanh niên trí thức đều là do anh ta sắp xếp, cô cũng thuộc quyền quản lý của anh ta.
Lãnh đạo đã hỏi trực tiếp cô cũng không thể làm lơ được, Tô Nguyệt vội vàng gật đầu với Hàn Thanh Tùng nói: “Đại đội trưởng, tôi khỏe rồi, có thể đi làm.”
Hàn Thanh Tùng nghe vậy mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, buổi chiều cô phụ trách bó lúa đi.”
"Được, đại đội trưởng." Đại đội trưởng sắp xếp cho cô làm cái gì thì cô làm cái đó, dù sao nguyên chủ cũng giỏi bó lúa, nếu cô làm theo trí nhớ của nguyên chủ thì sẽ không có vấn đề gì.
Tô Nguyệt không nghỉ việc này có vấn đề gì nhưng người khác cũng không nghĩ vậy, đặc biệt là thanh niên trí thức làm việc chung với Tô Nguyệt.
Việc cắt lúa có rất nhiều công đoạn, bao gồm cắt, bó và vận chuyển, trong số đó, bó lúa là công việc dễ dàng nhất, thậm chí không cần đến dao, chỉ cần lấy dây buộc chúng lại với nhau rồi chờ người đến vận chuyển là được.
Có thể nói bó lúa là việc mà ai cũng muốn làm, thông thường những đứa trẻ sẽ làm việc này, trong đoàn thanh niên trí thức, có rất nhiều nữ thanh niên đều đang tranh giành công việc này.
Bây giờ Tô Nguyệt được trực tiếp giao một công việc dễ dàng như vậy, chuyện này sao có thể không khiến người khác phải suy nghĩ nhiều chứ?
Lúc này, có một vài nữ thanh niên trí thức đều tỏ ra không vui, một cô gái tóc ngắn đứng thẳng lên nói với Hàn Thanh Tùng: “Đại đội trưởng, dựa vào cái gì mà Tô Nguyệt nghỉ ngơi cả buổi sáng mà vẫn có thể làm được công việc dễ dàng như vậy? Bó lúa cũng chỉ cần ba người mà thôi, buổi sáng ba người chúng tôi đều làm bây giờ cô ta đến làm việc này thì những việc kia ai sẽ làm? Chẳng lẽ còn muốn chúng tôi nhường cho cô ta sao? Đại đội trưởng, anh sắp xếp công việc như vậy e là không công bằng rồi có đúng không?”
Trước mặt nhiều người như vậy Hàn Thanh Tùng lại bị chất vấn là không công bằng, không vui cau mày nhìn người vừa nói: “Đồng chí Triệu Phương, tất cả chúng ta đã được dạy rằng các đồng chí phải giúp đỡ lẫn nhau. Sức khỏe đồng chí Tô Nguyệt không tốt, các công việc khác cô ấy có khả năng là không thể đảm nhiệm nổi nên tôi mới để cô ấy làm việc này. Khi cô ấy khỏe hơn thì cô ấy sẽ làm nhiệm vụ khác, sau này nếu có ai trong số các đồng chí không khỏe thì tôi cũng sẽ có sắp xếp tương tự. Cô nói thử xem tôi có chỗ nào không công bằng chứ? Hay là cô có ý kiến gì về vấn đề được dạy dỗ giúp đỡ lẫn nhau?"
Hàn Thanh Tùng tuổi còn trẻ đã được bầu làm đại đội trưởng thôn Hàn, năng lực của anh ta là không thể nghi ngờ, người trong thôn đều kính trọng. Lời nói của anh ta đương nhiên rất có trọng lượng, đại đa số người sẽ không đắc tội anh ta, những thanh niên trí thức đến thôn Hàn cũng không muốn đắc tội anh ta. Cả đám cố gắng tạo quan hệ tốt còn không kịp, nên lúc này không ai đứng ra lên tiếng thay Triệu Phương cả.
"Tôi không phải, tôi..." Lúc này Triệu Phương cũng nhận ra lời nói của mình đã đắc tội Hàn Thanh Tùng, nghĩ đến việc sau này phải kiếm ăn dưới quyền quản lý của anh ta, cô ta không khỏi hối hận vì vừa rồi ghen tị với Tô Nguyệt mà lên tiếng, lỡ như sau này cô ta bị làm khó dễ thì phải làm sao?
Lúc này cô ta không quan tâm đến việc khác nữa, Triệu Phương vội vàng nói: “Đại đội trưởng, sao anh không nói sớm, tôi không biết sức khỏe Tô Nguyệt không tốt, nếu biết thì tôi đã không nói cô ấy như thế. Nếu cô ấy đã thấy không khỏe vậy thì để cô ấy đi bó lúa đi, tôi nhường cho cô ấy còn tôi đi làm việc khác."
Hai mắt Hàn Thanh Tùng nhìn chằm chằm cô ta, không nhiều lời với cô ta nữa, quay sang nhìn Tô Nguyệt đang ngơ ngác đứng một bên, sau đó anh ta lại nói với tất cả thanh niên trí thức khác: “Được rồi, tranh thủ làm việc thôi."
Nhận lệnh, những thanh niên trí thức mỗi người cầm lấy dụng cụ của mình bắt đầu làm việc, Tô Nguyệt cũng nhanh chóng nhặt sợi dây bó lúa bên cạnh rồi nói với Hàn Thanh Tùng: “Cảm ơn đại đội trưởng Hàn, tôi cũng đi làm đây.”
Hàn Thanh Tùng chưa kịp nói tiếp thì Tô Nguyệt đã xoay người rời đi, ở một nơi không ai thấy lặng lẽ thở ra, trút bỏ cảm giác không được tự nhiên vừa rồi.
Không biết có phải là do cô bị ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy vị đại đội trưởng này hình như có ý gì đó với cô.
Đánh giá từ lời nói và việc làm của đại đội trưởng Hàn thì đây là một người nghiêm túc và chính trực, đối xử với những thanh niên trí thức cũng rất công bằng nhưng đôi mắt có chút lạnh lùng, nhưng khi đối mặt với cô, ánh mắt lại có chút dịu dàng, ngay cả khi nói chuyện cũng như thế. Hơn nữa từ trí nhớ của nguyên chủ, cũng có thể thấy được anh ta đã giúp đỡ nguyên chủ rất nhiều việc, đây không thể nào là cách giúp đỡ lẫn nhau giữa các đồng chí đúng không?
Nhưng mà, đại đội trưởng Hàn thật sự thích cô cũng không có gì lạ, dù sao dung mạo nguyên chủ rất đẹp, ngay cả một người phụ nữ như cô cũng bị cám dỗ chứ đừng nói đến ở nông thôn này hầu như những người phụ nữ đều thô ráp, cằn cõi. Cô đoán với khuôn mặt hiện tại chính là mỹ nhân đúng nghĩa ở trong thôn, hấp dẫn đàn ông cũng là điều khó tránh khỏi.
Nhưng đây chỉ là suy đoán của cô, nếu đại đội trưởng không thích cô thì tốt hơn, nếu anh ta thực sự thích cô thì cô chỉ có thể giả vờ như không biết, dù sao giữa cô và anh ta là chuyện không có khả năng. Nhiệm vụ của cô ở đây là giúp Hàn Ái Quốc, người cô phải gả là Hàn Ái Quốc, cô không muốn có thêm những đóa hoa đào khác.
Vừa nghĩ, Tô Nguyệt vừa học cách buộc lúa bằng dây thừng sao cho gọn gàng theo trí nhớ của nguyên chủ rồi đặt sang một bên.
Vốn dĩ cô cảm thấy được giao một công việc nhẹ nhàng như thế thì sẽ đỡ vất vả, ít nhất không phải lo lắng việc đồng áng sẽ làm chân tay luống cuống, nhưng sự thật lại nói cho cô biết mọi việc không đơn giản như cô nghĩ.
Ai nói công việc này dễ dàng thoải mái chứ?
Sau khi khom lưng bó lúa cả buổi chiều, Tô Nguyệt cảm thấy thắt lưng không còn là của mình nữa.