Thập Niên 70: Cuộc Sống Vượng Phu

Chương 12: Mời ăn cơm


2 tháng

trướctiếp

Hàn Ái Quốc dừng một chút, gật đầu nói “Vâng.”

Bà Hàn càng cười vui vẻ hơn.

Ăn cơm tối xong, bà Hàn ngồi trên ghế trong nhà chính, để Hàn Ái Dân nói chuyện. Mọi người đều biết hôm nay bà cụ muốn hỏi chuyện bán bánh trung thu, bọn họ đều muốn nghe, cho nên không có ai rời đi.

Bà Hàn biết chuyện này không thể giấu được mọi người nên cũng không đuổi họ đi, cho phép bọn họ ở đây nghe.

Hàn Ái Dân kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay cho mọi người, sau khi nói xong, cậu lấy phiếu và tiền mà Tô Nguyệt chia cho mình đưa cho bà Hàn: “Mẹ ơi, đây là phần chị Tô Nguyệt chia cho con, mẹ cất đi ạ."

Vợ Hàn Lão Tam kinh ngạc: “Nhiều như vậy sao, mẹ của tôi ơi, việc này kiếm thật nhiều tiền."

Vào lúc này người dân nông thôn đi làm mỗi ngày chỉ kiếm được vài xu, Hàn Ái Dân kiếm được nhiều như vậy một ngày sao có thể không ngạc nhiên cơ chứ?

Bà Hàn cũng kinh ngạc: “Thằng tư, sao lại nhiều như vậy? Không phải là con lén lấy thêm tiền chị Tô Nguyệt của con đấy chứ?”

"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy, con là nguời như thế sao." Hàn Ái Dân bất mãn ồn ào một câu rồi giải thích: “Một xu con cũng không tham, toàn bộ số tiền con kiếm được đều đưa cho chị Tô Nguyệt, vốn chị Tô Nguyệt còn cho con nhiều hơn, nhưng con lại trả về cho chị ấy một ít, vì làm bánh trung thu cần dầu, bột, đường và những thứ khác, thứ nào mà chẳng cần tiền, số tiền này con không thể lấy thêm nữa, con không hề tham lam."

Bà Hàn còn chưa kịp mở miệng thì vợ của Hàn Lão Tam đã hét lên: “Em tư, sao em ngốc vậy hả? Người ta cho mình rồi mà còn trả về là sao.”

Vẻ mặt cô ta đau khổ, như thể thứ trả lại chính là tiền của cô ta vậy.

Bà Hàn tức giận đến mức nhổ nước bọt vào cô ta: “Cút đi, đồ thiển cận, không phải của mình thì không được lấy, chỉ có thể lấy những gì mình xứng đáng lấy mà thôi, thằng tư làm đúng, làm người thì phải biết đủ, nếu không còn ai dám qua lại với chúng ta nữa hả."

Vợ Hàn Lão Tam bị mắng liền rụt cổ lại không dám nói một lời.

Bà Hàn hừ một tiếng, nhìn Hàn Ái Dân nói: “Thằng tư, con làm đúng lắm, sau này con cũng phải làm như vậy, phải biết cách làm người, không cần tham chút lợi ích không thuộc về bản thân con. Ông trời thương người thật thà ngay thẳng, con sẽ không phải chịu tổn thất gì. Chị Tô Nguyệt của con cũng là một đứa bé thật thà ngoan ngoãn, cô ấy sẽ không để con phải chịu thiệt thòi đâu.''

Hàn Ái Dân vội vàng nói: “Mẹ, con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi.” Nói xong, cậu đưa chiếc giỏ mà mình luôn giữ chặt cũng không cho ai đụng vào đưa cho bà Hàn: “Mẹ ơi, cái này là bánh trung thu chị Tô Nguyệt mới làm hôm nay, ngày mai sẽ phải đem đi bán, mẹ cất đi ạ."

Sở dĩ để hà Hàn giữ không phải Hàn Ái Dân sợ bản thân lén ăn mà là sợ cháu trai trong nhà ăn vụng. Hiện tại cậu ngủ cùng một phòng với ba đứa cháu, bánh trung thu này thơm như vậy, nếu đặt ở trong phòng cậu, chắc chắn nửa đêm chúng nhịn không được thức dậy ăn vụng.

Bánh trung thu này đắt đến thế, nếu bị ăn vụng cậu sẽ rất đau lòng.

Bà Hàn cũng biết bọn trẻ ở nhà có thể không nhịn được ăn vụng, liền cầm giỏ nói: “Yên tâm, để ở phòng mẹ, một cái cũng sẽ không thiếu. "

Bà cụ lên tiếng, bọn trẻ ở nhà vô cùng thất vọng, cả đám đều hận không thể chui vào giỏ bánh trung thu.

Đừng nói đến trẻ con, ngay cả hai người lớn vợ Hàn Lão Nhị và vợ Hàn Lão Tam trong mắt cũng tràn đầy khao khát.

Bánh trung thu ngon như vậy ai là không muốn ăn cơ chứ?

Bà Hàn uy nghiêm vỗ bàn, cảnh cáo mọi người: “Tôi nói cho các người biết, không ai được ngấp nghé ​​gì về những cái bánh trung thu này, đây chính là dùng bán lấy tiền, nếu ai để tôi biết được kẻ nào ăn vụng tôi sẽ xử lý kẻ đó!"

Bọn trẻ lập tức sợ hãi không dám nhìn vào giỏ, vợ Hàn Lão Tam cười nói: “Mẹ, sao chúng con dám chứ, mẹ cứ yên tâm.”

Bà Hàn khịt mũi: “Không nghĩ gì thì tốt. Thằng tư, sáng mai con phải dậy sớm để đi lên trấn, tối nay tắm rửa rồi đi ngủ sớm, kẻo sáng mai không dậy nổi.” 

“Được rồi mẹ, con đi ngủ đây.” Có thể bán bánh trung thu Hàn Ái Dân là người tích cực hơn ai hết, không dám trì hoãn việc của ngày mai, cậu nhanh chóng tắm rửa rồi đi ngủ.

Mọi người nhìn thấy bà Hàn cất bánh trung thu vào phòng không cho ai nhìn thấy, cả đám liền về phòng đi ngủ.

Bà Hàn không ngủ, đốt đèn dầu, cẩn thận nhìn bánh trung thu trong giỏ dưới đèn, càng nhìn càng vui, thấp giọng lẩm bẩm: “Sao lại khéo tay như vậy chứ? Nếu con bé này làm vợ của con mình, mình nằm mơ cũng có thể cười tỉnh."

“Aiii, nhưng bây giờ chân Ái Quốc bị gãy, sau này không thể làm việc nặng được, con gái nhà người ta hẳn là sẽ chướng mắt Ái Quốc.”

“Nhưng cũng đâu ai biết được duyên phận sẽ như thế nào chứ? Ái Quốc là người điềm tĩnh, có năng lực và có trách nhiệm, trân trọng gia đình, nếu sau này có vợ, chắc chắn sẽ thương yêu cô ấy rất nhiều, tìm đàn ông thì phải tìm người như vậy mới tốt. Nói không chừng con gái nhà người ta cũng sẽ để ý thằng bé thì sao.”

Bà cụ vừa nói hai mắt bà sáng lên, tự lẩm bẩm đầy hy vọng: “Chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn, biết Ái Quốc của chúng ta tốt đến mức nào, chắc chắn sẽ để ý thằng bé, dù sao thử một chút cũng chẳng tổn hại gì. Thế đi, hôm tết trung thu rủ Tiểu Tô qua đây dùng bữa, một cô gái xa nhà lâu như vậy, lại không có người thân nào bên cạnh, đúng lúc để con bé đến nhà ăn một bữa cơm. Hơn nữa, người ta cho nhà mình cơ hội kiếm tiền, mời một bữa cơm để cảm ơn người ta thì cũng là chuyện nên làm."

Bà Hàn càng lẩm bẩm, càng cảm thấy ý tưởng của mình không tồi, không khỏi mỉm cười, nheo mắt lại, vui vẻ cất bánh trung thu đi, sau đó thổi tắt đèn đi ngủ, một giấc ngủ này trong mơ cũng mang theo nụ cười.

Ngày hôm sau, Hàn Ái Dân lại đến nhà sau xưởng dệt, không chỉ bán được bánh trung thu mang theo mà còn nhận được rất nhiều đơn đặt hàng bánh trung thu.

Hàn Ái Dân học tiểu học được mấy năm, biết viết số cơ bản, nên ghi lại số lượng mỗi cái bánh trung thu, quay về sẽ đưa cho Tô Nguyệt, Tô Nguyệt vội vàng làm thêm không ít bánh trung thu sau đó lại đưa cho cậu đi bán.

Cứ bận rộn như vậy suốt năm sáu ngày, cuối cùng cũng kết thúc công việc mua bán một ngày trước tết trung thu.

Tô Nguyệt tính toán, phát hiện trong mấy ngày qua cô đã bán bánh trung thu có tổng cộng hơn 30 phiếu, cộng thêm ba mươi hai đồng bảy mươi xu, sau khi trừ chi phí, cô cũng chia cho Lý Tiểu Thanh và Hàn Ái Dân, bản thân cô thì kiếm được 15 đồng tiền lời, cộng thêm được rất nhiều phiếu dầu, phiếu lượng thực, phiếu thực phẩm, quả là là một vụ thu hoạch lớn.

Tô Nguyệt vui mừng, cuối cùng cũng kiếm được tiền không còn nghèo nữa.

Điều khiến cô vui nhất là trong khoảng thời gian này cô đã dành thời gian làm một số bữa ăn ngon cải thiện bữa cơm, còn kiếm được hơn mười điểm tích phân.

Trong lúc Tô Nguyệt vui vẻ đếm tiền thì người nhà họ Hàn cũng vui vẻ đếm tiền.

Lần này, Hàn Ái Dân nhận được tổng cộng hơn 5 đồng và vài tấm phiếu, số tiền rất lớn, đủ nuôi sống gia đình lâu dài.

Vợ Hàn Lão Nhị nói: “Bây giờ trong nhà không có đủ lương thực thì chúng ta cũng có thể thêm tiền để mua. Nhà chúng ta nhiều người, chờ mùa thu lương chúng ta có thể thêm tiền vào mua thêm lương thực, như vậy mọi người không phải chịu đói nữa.”

Người nhà họ Hàn đông, trẻ nhỏ trong nhà không kiếm được công điểm, vốn dĩ thu nhập từ việc làm của cả nhà là không đủ nuôi sống gia đình nên phải dựa vào tiền lương của Hàn Ái Quốc để sống qua ngày nhưng giờ anh lại bị thương, không thể làm việc trong quân đội được nữa, trợ cấp hàng tháng đương nhiên không còn, cuộc sống gia đình bỗng trở nên khó khăn.

Cũng may, hiện tại Hàn Ái Dân có thêm thu nhập từ việc bán đồ ăn khiến mọi người rất vui mừng.

Hàn Lão Nhị nói: “Lần này ít nhiều gì cũng có thanh niên trí thức Tô chúng ta mới có cơ hội kiếm tiền, nếu không có người ta, gia đình chúng ta làm sao kiếm được nhiều tiền như vậy.”

Hàn Lão Tam cũng nói theo: “Đúng vậy, phải cảm ơn thanh niên trí thức Tô.”

Bà Hàn cười nói: “Đương nhiên phải cảm ơn Tiểu Tô rồi. Nhà chúng ta đã nhận ân huệ của người ta, có rất nhiều người có thể làm công việc này, nhưng người ta lại cho thằng tư nhà chúng ta làm, đây là người ta đang giúp đỡ gia đình chúng ta. Tuy nhiên, chúng ta không thể chỉ nói cảm ơn bằng miệng được mà phải đưa ra đủ thành ý mới được.”

Hàn Lão Nhị gật đầu đồng ý: “Phải! Mẹ, không bằng chúng ta lấy vài quả trứng gửi cho thanh niên trí thức Tô làm quà cảm ơn nhé.”

Bà Hàn cười híp mắt xua tay nói: "Thánh niên trí thức Tô nhất định không chịu nhận trứng của chúng ta, như vậy đi, ngày mai là tết trung thu, mẹ muốn mời Tiểu Tô đến nhà chúng ta dùng cơm, cô ấy là thanh niên trí thức sống xa nhà, cũng không thể đoàn tụ với gia đình, không bằng để cô ấy đến nhà chúng ta thêm náo nhiệt.”

Lời này được mọi người nhất trí tán thành, đều cho rằng bà Hàn cho một ý kiến ​​hay.

Vợ Hàn Lão Tam lập tức xung phong nói: “Mẹ, vậy con mời thanh niên trí thức Tô đến nhà chúng ta ăn cơm nhé.”

Từ lâu cô ta đã muốn có quan hệ tốt với thanh niên trí thức Tô, sau này nếu có cơ hội kiếm tiền thì có thể hợp tác với cô, để cô ta cũng kiếm được chút tiền.

Bà Hàn nói: “Đi cái gì mà đi, cô còn phải làm việc nhà nữa đấy! Ái Quốc, chuyện này mẹ giao cho con, con đi mời thanh niên trí thức Tô qua dùng cơm, thuận tiện ra ngoài hít thở không khí một chút, tập thể dục cho đôi chân của con.”

Hàn Lão Tam nghĩ mẹ muốn cho anh cả ra ngoài thư giãn nhiều hơn thay vì ở nhà nên liền nói với vợ: “Em đừng nhúng tay vào, để anh cả đi đi.”

Thấy không ai chịu cho mình đi, vợ Hàn Lão Tam bất mãn cúi đầu, trong lòng buồn bực, cảm thấy bà cụ thật là thiên vị, chuyện tốt gì cũng chỉ nghĩ đến con cả mà thôi.

Hàn Ái Quốc thấy mẹ nói như vậy, tuy có chút do dự nhưng cuối cùng cũng đồng ý với bà cụ.

Đêm nay đến lượt Tô Nguyệt nấu ăn, mọi người đều đã ăn xong, Tô Nguyệt đang rửa bát, dọn dẹp bếp.

Đang lúc đang làm việc, đột nhiên từ cửa bếp xuất hiện một bóng dáng một đứa trẻ, nửa người đứa bé trốn ở bên ngoài không dám đi vào, nhìn chừng bảy tám tuổi, quần áo bẩn thỉu, cũng không có giày, dưới cái mũi là nước dãi nổi lên hai cái bong bóng.

Tô Nguyệt quay lại, nhìn thấy đứa bé, suýt chút nữa giật mình hét lên, nhìn kỹ mới nhận ra đứa trẻ này trông quen quen, nghĩ kỹ lại nhớ ra mình đã từng nhìn thấy đứa trẻ này, nó là Tráng Tử, con út của Vương đại tẩu nhà bên, đứa trẻ này khi còn nhỏ bị ngã vào đầu, sau đó đầu óc có chút đần độn, trẻ con và một số người lớn trong thôn luôn thích gọi nó thằng nhỏ ngốc.

Tô Nguyệt vẫy tay với nó, cười hỏi: “Tráng Tử, sao em lại tới đây, có chuyện gì vậy?”

Tráng Tử không dám lại gần, khụt khịt mũi, chỉ ra ngoài cổng rồi vội nói: “Có người tìm, trong rừng.”

Nói xong, nó vội vàng bỏ chạy, Tô Nguyệt muốn ngăn lại muốn hỏi xem là ai.

Tô Nguyệt rất khó hiểu, tối khuya thế này sao không ở nhà mà lại đến tìm cô còn bảo cô ra ngoài?

Chẳng lẽ có mưu đồ gây rối gì với cô sao?

Thật sự không thể trách cô nghĩ nhiều, với bộ dạng hiện tại của cô, có rất nhiều người để ý đến cô, trong đó đương nhiên có một vài tên du thủ du thực không đứng đắn.

Điều này khiến cô thật sự cảm thấy rất lo lắng.

Tô Nguyệt nghĩ nghĩ rồi vẫn quyết định phải ra ngoài, đề phòng có người thật sự muốn gặp cô có việc gì nghiêm trọng mà không tiện vào nhà, dù sao ở đây họ cũng có năm cô gái độc thân.

Nhưng không thể cứ ra ngoài mà không chuẩn bị gì trước nên Tô Nguyệt lấy cây kéo trong bếp, gói đầu nhọn vào vải rồi lén giấu vào túi quần lại đi lấy nước ớt tự chế ra bỏ vào túi khác.

Như vậy hẳn là sẽ an toàn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp