Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, con thứ tư nhà họ Hàn đã đến gặp Tô Nguyệt.
Con thứ tư nhà họ Hàn tên là Hàn Ái Dân, năm nay mới mười hai tuổi, đứng trước mặt Tô Nguyệt chỉ cao tới vai cô, lại rất gầy, đối với Tô Nguyệt mà nói cậu giống như một đứa trẻ.
Tô Nguyệt cảm thấy áy náy khi sử dụng lao động trẻ em.
Hàn Ái Dân hoàn toàn không cảm thấy mình bị bóc lột sức lao động trẻ em, ngược lại còn rất vui mừng. Ngày hôm qua khi về nhà, mẹ cậu bảo cậu làm chân chạy vặt cho thanh niên trí thức Tô bán đồ trên trấn, cô còn chia 2 phần lợi nhuận cho cậu, cậu tưởng mình nghe nhầm, sau khi xác nhận lại, cậu vui mừng đến mức muốn nhảy dựng lên.
Cậu ghét nhất là đi làm, không phải vì sợ mệt mà chủ yếu là vì cậu còn nhỏ, đội chỉ giao một số nhiệm vụ như cắt cỏ, nhặt phân bò cho bọn trẻ, không thú vị, công điểm cũng không cao, ngay cả chút công điểm đó cũng không đủ phần ăn của cậu, nhưng cậu không thể không đi làm được, nếu không chị dâu hai và chị dâu ba sẽ cảm thấy trong nhà nuôi kẻ nhàn rỗi, cậu sẽ không thể sống yên ổn.
Thật ra việc cậu thích nhất là giúp mẹ vào trấn bán trứng và những thứ khác, cậu thấy rất thú vị, dù phải đi đi lại lại hơn hai tiếng đồng hồ nhưng cậu không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng lâu lâu trong nhà mới có đồ lên thị trấn bán đồ, điều này khiến cậu cảm thấy rất tiếc nuối.
Bây giờ thanh niên trí thức Tô muốn nhờ cậu bán hàng giúp, cậu hoàn toàn bằng lòng chớ nói chi còn có thể kiếm thêm tiền. Tối hôm qua cậu đã ăn bánh trung thu mà thanh niên trí thức Tô đưa cho anh trai, loại bánh trung thu này cậu chưa từng thấy qua cũng chưa từng ăn qua nhưng nó ngon đến nỗi muốn nuốt cả đầu lưỡi. Nếu không có ai mua bánh trung thu ngon như vậy thì quả thật là thấy quỷ rồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT