Việc bán đồ tư nhân thông thường phải lén lút làm, tốt nhất là không nên để cho ai biết, huống chi là người ngoài. Cô không sợ bị báo cáo sao? Tại sao cô lại chủ động đến gặp anh còn nói với anh rằng cô muốn bán này bán nọ chứ?
Tô Nguyệt ngẩng đầu chớp mắt nhìn hắn: “Bởi vì anh Hàn là người tốt, tôi tin anh.”
Trái tim Hàn Ái Quốc đập mạnh, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Thấy anh giống như bị lời nói của cô dọa cho sợ, Tô Nguyệt thầm cười trong lòng, sau đó nghiêm túc nói: “Anh Hàn, tôi tin anh là việc thứ nhất, việc thứ thứ hai, tôi nghĩ nhà anh nhiều anh em như vậy, có lẽ sẽ có ai đó có thể làm được việc này, người anh đề cử thì tôi có thể tin được."
Thật ra Tô Nguyệt muốn thông qua Hàn Ái Quốc giật dây mọi người, để người nhà họ Hàn kiếm tiền, bằng cách này, người nhà họ Hàn cũng sẽ nhớ Hàn Ái Quốc tốt như thế nào, sẽ không ghét bỏ anh ăn uống miễn phí ở nhà nữa, có thể đối xử với anh tốt hơn một chút.
Nhưng không biết nhà họ Hàn có làm được hay không, dù sao cô cũng không biết ba anh em còn lại của nhà họ Hàn là nguời như thế nào.
Hàn Ái Quốc thật sự không biết phải nói cái gì với Tô Nguyệt cho phải, sao đang yên đang lành một cô gái lại có thể tin tưởng anh như vậy? Chỉ vì lần trước anh cho cô mượn bột mì thôi sao? Nhưng cho dù cô có đi mượn người khác thì họ vẫn sẽ cho cô mượn cơ mà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play