Hạ Dĩnh đóng cửa xe lại, nói: "Chúng ta đi ăn ở gần khu phố đi, tôi biết một nhà hàng rất ngon, ăn thịt nướng được không?"

Nhà hàng đó có bia hơi rất tuyệt, Hạ Dĩnh vẫn nhớ mãi.

Sau giờ làm, Hạ Dĩnh không muốn gặp đồng nghiệp. Cô dồn hết sức lực vào công việc, dù năm nào bạn bè cũng tụ tập, nhưng bình thường rủ ai đó đi ăn cũng khá khó.

Đi một mình tới một nhà hàng sôi động như này cũng rất lạ.

Dù cuộc sống luôn đầy đủ, tích cực, cô cũng có những người bạn tốt, nhưng không phải lúc nào những người bạn cũng ở bên cạnh cô được.

Trong khoảnh khắc ở một mình, tâm trạng sẽ trở nên nặng nề nhưng đôi khi cô đơn cũng là một phần của cuộc sống.

Hạ Dĩnh đỗ xe xong, ấn khóa xe, đèn xe nhấp nháy, nói: “Đi đường này mất năm phút.”

"Được."

Trời dần tối, suốt đường đi hai người cũng không nói chuyện.

Nhưng trong mắt người qua đường, hai người là một cặp đôi, trai xinh gái đẹp thu hút rất nhiều ánh nhìn.

Hạ Dĩnh cố tình làm lơ.

Hai người không thân cũng không lạ, vậy nên bầu không khí khá ngượng ngùng, không thoải mái lắm.

Vừa đến cửa hàng, Hà Ức Triêu đã sải bước vào trước, tìm một chỗ trống, quay lại vẫy tay với Hạ Dĩnh.

"Bên này."

Hạ Dĩnh thở dài, thân hình cao thật có lợi, nhìn xa đi nhanh.

Bây giờ đang là giờ cao điểm ăn uống, hầu như tất cả các bàn đều kín chỗ.

Hạ Dĩnh cầm thực đơn lên, nhìn một lượt rồi hỏi: "Cậu có không ăn được cái gì không? Loại bia hơi ở đây rất ngon, thử chút chứ?"

Hà Ức Triêu mỉm cười: "Tôi ăn được hết, cô cứ chọn đi."

Hạ Dĩnh nhanh chóng gọi mấy món ăn đắt khách trong quán, thêm hai cốc bia.

Đây là một nơi rất tấp nập, hai người chỉ là khách hàng bình thường, nên khi vào quán, Hạ Dĩnh cảm thấy rất thoải mái.

Trừ khi gặp khách hàng, Hạ Dĩnh không ăn ở nhà hàng doanh nghiệp.

Ở mấy nhà hàng đó, dù là ẩm thực Tứ Xuyên hay Hồ Nam, vì phải cân nhắc đến khẩu vị của đại đa số nên món ăn thường chế biến nhạt nhẽo.

Để vơi đi sự buồn tẻ của cuộc sống, thỉnh thoảng Hạ Dĩnh lại đi ăn đồ siêu cay.

Có lẽ là bởi vì ba lần gặp mặt trước đều trong tình huống ngoài ý muốn nên lần này Hạ Dĩnh rất thảnh thơi.

Từ người Hà Ức Triêu toát lên vẻ thẳng thắn, cởi mở. Trong ánh mắt mang theo khí khái kiêu ngạo bất phục, đáy mắt cười lộ vẻ trêu chọc.

Có vẻ là một chàng trai ương bướng.

Nhưng Hà Ức Triêu lại rất lịch sự, không phải kiểu người kén chọn, khó hòa đồng.

Hà Ức Triêu nhìn Hạ Dĩnh, thường này cô tràn đầy sức sống và tinh thần, nhưng lúc thư giãn, cô lại lộ ra vẻ mệt mỏi, yếu đuối khó nhận ra.

Đây là một quán thịt nướng tự phục vụ nên Hà Ức Triêu đã chủ động đảm nhận công việc nướng thịt.

Hạ Dĩnh rất vui khi được rảnh tay. Tay nghề nướng thịt của anh cũng khá tốt khiến cô có hơi bất ngờ. Miếng thịt ba chỉ được nướng chín vàng cả hai mặt, cuốn rau xà lách cũng rất điệu nghệ.

Nhận cuốn thịt cuộn xà lách từ anh, Hạ Dĩnh cảm thấy tăng thêm vài phần thiện cảm.

Đây quả là một bạn ăn uống tốt, không sợ béo, không nói nhiều, hơn nữa còn là một anh chàng đẹp trai.

Hôm nay, không phải cô ở đây, chắc chắn đầy cô gái muốn chạy đến xin Wechat anh.

Lúc hai người ăn xong, Hạ Dĩnh đến quầy tiếp tân tính tiền mới biết anh đã thanh toán rồi.

Hạ Dĩnh quay đầu nhìn anh: "Không phải nói tôi đãi anh sao?"

Hà Ức Triêu quang minh chính đại nói: "Hôm nay tôi đi nhờ xe cô về nên để tôi mời, không thì, lần sau cô mời tôi nhé?"

Hạ Dĩnh: "Vậy được."

"Chúng ta kết bạn WeChat đi."

Hai người trao đổi WeChat, so với lúc đến thì lúc về, bầu không khí hòa hợp hơn rất nhiều.

Hạ Dĩnh thuận miệng hỏi: "Nhìn cậu vẫn còn trẻ, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

Hà Ức Triêu nhìn cô, ngập ngừng trả lời: "Tôi không còn trẻ, tôi… 27 tuổi."

Hạ Dĩnh nở nụ cười, có phải trẻ con đâu mà mình bao nhiêu tuổi còn phải nghĩ? Anh 27 tuổi, nhỏ hơn cô vài tuổi, đáng tuổi “em trai”.

"Vậy thì phải gọi tôi là chị gái. Gọi thử tôi nghe xem."

Hà Ức Triêu cảm thấy hơi bất lực khi bắt gặp ánh mắt chờ đợi của đối phương.

"Cô gái, được chưa."

Hạ Dĩnh là một cô gái tính cách bướng bỉnh, lúc nào cũng muốn giành chiến thắng và rất sĩ diện.

Nhưng tất cả đều rất dễ thương.

Cô gái? Xưng hô kiểu gì vậy? Khác một chữ thôi ý nghĩa cũng khác đó? Thôi kệ, tâm trạng cô đang tốt, không chấp.

Hai người đã đến dưới phố, đứng ở lầu dưới, Hạ Dĩnh chợt nghĩ tới việc mình chưa làm, hỏi, "Cậu có biết ai phụ trách việc lau kính không?"

Ban quản lý cung cấp dịch vụ gia đình có thu phí. Gần đến cuối năm, cửa sổ trong nhà cần được lau sạch sẽ.

Mà anh làm ở bên ban quản lý, cô đỡ phải gọi điện thoại với đi một chuyến tới đó.

Hà Ức Triêu suy nghĩ hai giây: "Tôi biết."

"Cậu giúp tôi tìm một người lau kính được không? Tốt nhất là khoảng giữa trưa ngày mai."

Hà Ức Triêu hỏi: "Lúc đó, có ai ở nhà không?"

"Lúc đấy tôi về rồi. Nhà 1101 nhé."

Hà Ức Triêu mỉm cười: "Được, tôi hỏi rồi sẽ nhắn cho cô."

Lần trước cãi nhau với Trần Uyên một trận, tới bây giờ Hạ Dĩnh mới quay lại đây.

Hạ Hân Vinh biết Hạ Dĩnh có thể tự mình giải quyết nên không quá lo lắng. Bà hiểu những khó khăn và sự cố gắng, kiên trì của đứa trẻ này hơn bất kì ai. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Bây giờ, bà có thể thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đề cập đến vấn đề này.

"Dì nói cho cháu biết, mấy cái đạo lí mẹ Trần Uyên nói cháu không cần để trong lòng."

Bà ta nói cái gì mà cả hai vợ chồng đi làm thì để con cho ai chăm sóc? Bảo bà đi khuyên nhủ Hạ Dĩnh.

Người có học đại học mà suy nghĩ nông cạn như vậy đấy.

Lúc đó, bà phản ứng lại, cái thứ bên dưới của con trai bà thì có gì to tát? Thích thì nhổ cái đó trồng lên đỉnh đầu mà khoe thiên hạ.

Tìm một sinh viên tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng về làm nội trợ, để sang hơn nhà khác à?

Con trai bà ta không chiếm được ưu thế là không được đúng không?

Hạ Dĩnh: "Cháu chỉ muốn tìm thời điểm thích hợp để nói với dì, dì đừng nghe điện thoại của bọn họ nữa."

“Dì cũng lười trả lời điện thoại, cháu chia tay cậu ta đi, không còn quan hệ dính dáng gì với nhà bên đó nữa.” Bà sợ Hạ Dĩnh cảm thấy khó chịu nên chủ động kể một câu chuyện mà bà thấy buồn cười.

"Một bà già khiêu vũ ở quảng trường khăng khăng giới thiệu dì với một ông già, còn nói ông ta rất trẻ. Cô nhìn qua thì ông ta phải 59-60 tuổi rồi."

Hạ Dĩnh khẽ nhíu mày: "Thôi đi, lớn tuổi quá rồi!"

Hạ Hân Vinh năm nay 49 tuổi, có lẽ vì chưa từng sinh con nên trông bà trẻ hơn so với tuổi thật, thường xuyên bị người ta giới thiệu cho mấy ông góa vợ hay ly thân.

"Sau đó dì bảo, mỗi tháng ông ta phải chu cấp cho dì ba ngàn tệ. Không thể đợi ông ta chết mới thu dọn hành lý về đúng không? Phải thêm một căn hộ của ông ta đứng tên dì. Thế là ông ta với người mai mối chả nói được câu nào, rút lui luôn.”

 

Nói xong cả hai người cùng cười nghiêng ngả.

Hạ Hân Vinh cảm thấy thế giới thật vi diệu. Lúc Hạ Dĩnh còn đi học, điều kiện gia đình khó khăn, những người đó đến chỉ trích, soi mói bà.

Bây giờ, Hạ Dĩnh đã đi làm, bà trông trẻ hơn so với những người cùng tuổi, mọi người lại tranh nhau giới thiệu người nào đó, muốn bà hầu hạ ông già.

Bà đâu có ngu.

Nếu Hạ Dĩnh kết hôn và ở nhà làm nội trợ, bà sẽ tức điên mất.

Bà không được học hành đến nơi đến chốn, nhưng bà cố gắng làm việc để lo cho Hạ Dĩnh không phải để cô trở thành một người suốt ngày chỉ có thể quanh quẩn trong nhà, góc bếp. Nếu vậy, cuộc sống tương lai còn gì ý nghĩa nữa?

Hơn nữa, Hạ Dĩnh có mua bảo hiểm cho bà, nếu tính cặn kẽ ra thì giá trị của bà có lẽ còn hơn cả mấy ông già đầu trọc kia, sao bà lại tự mua dây buộc mình và đâm đầu vào đó?

Xã hội này thường đánh giá con người dựa trên ngoại hình, nhiều cô gái trẻ trẻ hơn bà nhiều, lại vội vàng lao vào hôn nhân như người già. Những người đàn ông mà họ chọn ngay cả bà cụ già này cũng coi thường.

Hạ Hân Vinh: "Dĩnh Dĩnh, cháu vẫn còn trẻ, đừng vội vàng, dì đi xem quẻ, người ta bảo sự nghiệp của cháu suôn sẻ thì hôn nhân cũng thuận lợi.”

Hạ Dĩnh hoài nghi: "Có chính xác không ạ?"

Hạ Hân Vinh: "Đương nhiên, dì đã tính toán xem hết rồi."

Kết quả tốt thì chính xác, nếu xấu thì coi bói vớ vẩn, đó là cách nói của đối phương, bà hiểu mà.

Đây là chính là một mặt tin vào Đảng, chính quyền, một mặt tin vào Bồ tát.

———

Trước khi đi ngủ, Hạ Dĩnh nhìn thấy tin nhắn từ Hà Ức Triêu.

[Hẹn cô 12h trưa ngày mai nhé.]

Hạ Dĩnh nhắn tin cảm ơn anh rồi nhấp vào vòng kết nối bạn bè của đối phương.

Bài viết hiển thị thời gian trong nửa năm nay, hầu hết đều là bài chia sẻ từ tài khoản công nghệ, gần như không có thông tin cá nhân.

Haiz, không có ảnh cơ bụng sáu múi, cũng không có đường nhân ngư.

Hạ Dĩnh hơi bất ngờ, hình như anh rất thích các sản phẩm công nghệ, sở thích này tốn rất nhiều tiền đấy.

Công việc thì bình đẳng nhưng lương thì không. Với số lương ở ban quản lý có đủ không?

Chậc, bệnh cũ lại tái phát.

Hạ Dĩnh luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn bè, lập kế hoạch nghề nghiệp, cách kiếm nhiều tiền hợp lý và hợp pháp.

Mọi người cùng nhau phát triển là tốt nhất.

Hà Ức Triêu có ngoại hình ưa nhìn, anh có thể làm người mẫu bán thời gian hoặc thi chứng chỉ PT rồi làm PT ở phòng gym.

Hạ Dĩnh kiềm chế đưa ra lời khuyên cho người khác.

Có lẽ công việc quản lý của anh cũng rất tốt, nhìn anh cũng không phải người khó khăn về tiền bạc.

Hạ Dĩnh quay lại khung trò chuyện, thấy tin nhắn mới của anh.

[Hôm nay tôi rất vui, nhà hàng kia rất ngon, tôi sẽ dẫn bạn bè tới đó ăn.]

Cậu ấy rất vui sao?

Hạ Dĩnh vô ý trả lời: Cậu cũng có thể đưa bạn gái tới đó.

Cô cảm thấy câu nói này có vẻ thăm dò, nhưng anh nhanh chóng trả lời.

Hà Ức Triêu: Tôi độc thân.

Hạ Dĩnh không trả lời lại.

——

Có phải do anh quá nóng vội không? Anh nhắn xong mấy chữ “Tôi độc thân” thì không thấy cô hồi đáp.

Hà Ức Triêu cất điện thoại, đi ra ngoài.

Anh đã xem video hướng dẫn về cách lau kính trên mạng, chỉ cần sắm một bộ thiết bị, thao tác rất đơn giản.

Anh hỏi bạn bè mình, quả thật có người có bộ dụng cụ, cách chỗ anh cũng không xa.

Hà Ức Triêu đi lấy đồ về thì đã là nửa đêm.

La Phương Chu tắm xong từ phòng tắm đi ra, thấy anh đang nghịch thứ đồ gì đó, liền tò mò đến gần hỏi: "Đây là cái gì thế?"

"Đồ lau kính."

"Tự động à?"

"Thủ công."

La Phương Chu cả kinh: "Cậu định lau kính nhà mình à? Trời ạ, cậu tốt thế, thật muốn lấy thân báo đáp.”

"Cút! Không phải nhà cậu."

Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu La Phương Chu: "Nhà ai vậy? Nữ nhân? Mỹ nhân?"

Hà Ức Triêu không trả lời.

Lạc Phương Chu càng thêm kinh ngạc. Đây là thầm thừa nhận sao, tên này quen phụ nữ từ bao giờ vậy?

"Phát triển đến đâu rồi? Hai người hẹn hò chưa? Cô ấy trông như nào?"

Hà Ức Triêu: "Cậu hóng ít thôi, không liên quan đến cậu."

“Thế là đang quen nhau à, cậu tỏ tình chưa?”

“Sao hôm nay cậu nói nhiều thế.” Hà Ức Triêu đặt những thứ đã nghiên cứu vào trong hộp.

Mấy năm trước, anh đã xin Wechat của Hạ Dĩnh nhưng cô lập tức từ chối, hoàn toàn không nhận ra anh.

Cũng không có gì lạ, dù sao lúc đó anh để tóc đến vai, buộc túm được. Giờ thì anh cắt tóc ngắn, trông rất khác.

Anh thích cô từ cái nhìn đầu tiên, khi gặp lại, anh sẽ từ từ tìm hiểu cô.

Từ vẻ mặt của Hà Ức Triêu, La Phương Chu đoán được điều gì đó, trên mặt anh tràn đầy vẻ khó tin.

Không thể tin được, Hà Ức Triêu đẹp trai như vậy mà còn xoắn xuýt vậy sao? Có biết có bao nhiêu phụ nữ muốn ngủ cùng anh không?

Chỉ cần cởi áo thì đến nam thẳng cũng quắn quéo đấy, biết không?

La Phương Chu nói đùa: "Thảm nào dạo này cậu hay tới chỗ tôi thế, dậy thì muộn à? Nói cho tôi nghe đi, để tôi vui cái.”

Hà Ức Triêu giơ tay lên, từ từ nắm chặt lại.

"Chê nắm đấm của tôi không đủ lớn, không đủ mạnh đúng không? Cậu đi ngủ đi."

Lạc Phương Chu bị dập tắt ngọn lửa hóng hớt, "Được rồi, ngủ thì ngủ.”

——

Hôm nay, Hạ Dĩnh có một cuộc họp online.

Đây là cuộc họp đột xuất, bầu không khí thoải mái, chủ yếu là cô lắng nghe cấp dưới nói về ý tưởng kế hoạch, thỉnh thoảng góp ý một câu.

Chuông cửa vang lên, Hạ Dĩnh đang pha cà phê trong bếp, cô xem giờ, đã 12 giờ, đúng giờ thật đấy.

Cô nhấn vào ứng dụng trong điện thoại, khóa cửa tự động mở.

Chung cư này có hệ thống an ninh rất tốt, mấy năm nay không còn vụ trộm cắp nào cả.

Khóa cửa là loại cũ, không có video xem người ở ngoài, nhưng camera chuông điện tử lại rất tốt.

Về cơ bản, vấn đề an ninh không cần lo lắng.

Mười giây sau, Hạ Dĩnh cầm một tách cà phê đi ra. Cô sững sờ khi nhìn thấy người đang đứng ở lối vào.

"Sao cậu lại tới đây?"

Hà Ức Triêu bình tĩnh nói: "Lau kính."

Do bận rộn nên mãi Tỉnh Dĩ mới nhận ra, mặc dù giữa cuộc họp có khoảng nghỉ giữa trưa nửa tiếng, nhưng có lẽ mọi người không thoát ra ngoài.

Chiếc máy tính xách tay trên bàn ăn đang phát video! Ngay đối diện cửa ra vào.

Cô vội chạy lên xem, nhưng đã quá muộn.

Bộ phận bán hàng chủ yếu là các cô gái nên thường ngày Hạ Dĩnh không cứng rắn, lắm lúc còn trêu chọc đùa vui với mọi người.

Một số người đã và đang bàn luận, không khí rất sôi nổi.

"Oa! Anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Là phúc lợi cuối tuần của chúng ta sao? Hay là phúc lợi cuối tuần của chị Hạ?"

"Bạn trai của chị Hạ đẹp trai quá! Chân anh ấy dài chưa kìa!"

"Các cô nàng xinh đẹp tới lau kính với anh đây! Oa, tôi nói vậy có được không?”

"Tuyệt quá! Ai đó véo tôi một cái đi, khó tin thật!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play