Hà Ức Triêu ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ở đây.
Hạ Dĩnh đứng dựa vào lan can, ánh nắng chiếu lên người cô, đôi mắt sáng ngời, nụ cười không giả tạo như trước mà chân thành từ trái tim.
Người đối diện không phản ứng, anh vui vẻ kéo dài ngữ điệu gọi cô lại, "Hạ Dĩnh…"
“…"
Làm ơn đừng gọi nữa! Tôi đâu có điếc! Khoảng cách đâu xa đến mức phải hét to như vậy.
Hạ Dĩnh rời ánh mắt khỏi cơ bụng và đường nhân ngư của anh.
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra, cô bắt mình phải bình tĩnh.
Sau đó duyên dáng vẫy tay với người đàn ông đang bán khỏa thân: "Thời tiết thật đẹp, mọi người vất vả rồi."
Được rồi, thật sự là nhịn không được nữa, Hạ Dĩnh nói xong câu này, xoay người vào trong nhà.
Bỏ chạy.
Hôm nay là cuối tuần anh không cần đi làm nên tham gia huấn luyện cứu hộ?
Đây chắc chắn không thuộc phạm vi đào tạo của công ty quản lý, là sở thích riêng của anh?
Cuộc sống cũng thật phong phú và tràn đầy nhiệt huyết.
***
Sau đoạn nhạc đêm đó, Hạ Dĩnh đợi thêm mười phút nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy Liêu Dục Bác.
Vào năm hai đại học của Hạ Dĩnh, cô được một giáo viên hướng dẫn quan hệ rộng giới thiệu làm gia sư dạy tiếng Trung cho con em một gia đình Tây Ban Nha.
Có lẽ bởi vì cô biết nói tiếng Tây Ban Nha, giao tiếp cũng tốt.
Người chồng là quản lý cấp cao của một công ty nước ngoài, người vợ ở nhà chăm con.
Một lần bà chủ nhà không khỏe, Hạ Dĩnh đã đến viện, chăm bà hai ngày liền.
Mặc dù có người giúp việc nhưng họ không quan tâm và tỉ mỉ bằng Hạ Dĩnh. Bà chủ rất cảm động nên hai người vẫn liên lạc với nhau tới giờ.
Cô làm gia sư được hai năm, sau đó, Ana giới thiệu Hạ Dĩnh với người bạn của mình, Hạ Dĩnh tìm được công việc có thù lao không nhỏ.
Cô bắt đầu làm công việc tư vấn kinh doanh cho thuê máy bay riêng, thông thạo tiếng Anh, tiếng Tây Ban Nha và tiếng Việt, có nhiều người nước ngoài thuê máy bay riêng nên lợi thế ngoại ngữ càng được nâng lên. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Hơn nữa, cô rất có năng lực, có thể giải quyết vấn đề rất tốt. Sau khi làm việc được nửa tháng, Hạ Dĩnh đã được thăng chức và tăng lương vượt bậc.
Liêu Dục Bác là một trong những khách hàng của Hạ Dĩnh lúc đó.
Trong lòng Hạ Dĩnh thầm khen, người này chăm sóc bản thân rất tốt, nhìn trông chỉ mới hơn bốn mươi tuổi, cũng bởi vì ông ngồi ở chức vị cao, vẻ ngoài ôn hòa, trầm tĩnh.
Nhìn ông lúc này còn trẻ hơn vài tuổi so với bảy năm trước, không biết phải có phải tiêm filler hay đi căng cơ mặt hoặc làm gì đó mà không để người khác biết?
Vui lòng mở micro để trò chuyện.
Chậc, Hạ Dĩnh cũng chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Những người nắm vị trí cao lâu năm thường có trình độ học vấn cao hơn, ít nhất thể hiện ở bề ngoài.
Liêu Dục Bác không vòng vo tam quốc mà nói thẳng vào vấn đề chính: Ông muốn mời Hạ Dĩnh tới đảm nhận vị trí Phó giám đốc.
Về cổ phần và chia hoa hồng đều không có vấn đề gì, ông không bao giờ đối xử tệ với những người dưới trướng, nhất là những người có thể đem lại lợi ích cho ông.
Mặc dù công ty mà ông đầu tư mới thành lập, nhưng các đường tài nguyên đã mở, việc công ty phát triển chỉ là vấn đề thời gian.
Hạ Dĩnh cũng tin rằng đối phương không khoe khoang, ông ta hoàn toàn có năng lực này.
Liêu Dục Bác để Hạ Dĩnh cân nhắc và đưa ra câu trả lời trong vòng nửa tháng.
Hôm nay ông hẹn một người bạn tới nói chuyện, nhân tiện gặp Hạ Dĩnh, chủ yếu là để thực hiện lời hứa với trợ lý, có thể thuyết phục cô.
Hai người trò chuyện chỉ nửa giờ, nhưng hiệu quả rất cao, nói chuyện ở đây xong, hai người bạn của ông cũng tới.
Liêu Dục Bác đứng dậy chào những người bạn mới đến, giới thiệu Hạ Dĩnh là một người tuổi trẻ tài cao.
Thân phận hai người này đều đặc biệt, Hạ Dĩnh đã từng thấy trên tạp chí tài chính. Cô vội vàng chào hỏi, tự giới thiệu bản thân.
Cả hai đều rất thoải mái, không tiếc lời mà khen cô mấy câu tuổi trẻ tài cao.
Liêu Dục Bác mời bạn bè chơi gôn, hỏi Hạ Dĩnh có muốn đi cùng không.
Hạ Dĩnh cười, khéo léo từ chối nói mình sợ nắng và chơi không tốt nên không đi cùng.
Cô có thể xuất hiện trước mặt hai vị tai to mặt lớn này đã là thành công rồi, nếu cứ một mực làm quen ngay với họ sẽ khiến họ phản cảm. Nhờ cơ hội này, lần sau gặp lại, cô sẽ tiến tới chào hỏi làm quen.
May mà khuôn mặt cô không dễ bị lẫn trong đám đông.
Vài lần chủ động chào hỏi, khả năng cao sẽ gây ấn tượng với đối phương.
Dù chỉ là cơn gió lướt qua, không thổi tới chỗ cô, cô cũng có thể nắm lấy đầu gió.
Cô nắm chặt mọi lưỡi câu có ích.
Hạ Dĩnh nở một nụ cười thật tươi, giọng nói lanh lảnh. Đàn ông thường cười nói, phụ nữ trắng trẻo trông hấp dẫn hơn cả.
Liêu Dục Bác mời theo phép lịch sự, biết rằng Hạ Dĩnh sẽ không đi.
Trước đây, ông cũng giúp vài người bạn sắp xếp thuê máy bay riêng, sau đó bạn bè cũng khen dịch vụ công ty tốt nhưng ông không để tâm nhiều.
Mãi cho đến khi trải nghiệm một lần, ông mới chú ý đến Hạ Dĩnh.
Ngay cả khi biết đối phương làm công việc tạm thời, nhưng không cảm thấy bị mạo phạm, Hạ Dĩnh có thể gần gũi với nhân viên và thậm chí cả khách hàng trong một khoảng thời gian ngắn.
Rất nhiều người có trình độ học vấn và thành thạo nhiều ngôn ngữ hơn cô nhưng những người như vậy đều xuất thân từ gia đình danh vọng, được những người xung quanh yêu thương, chiều chuộng. Họ có thể làm việc chuyên nghiệp, nhưng khó thể hạ mình phục vụ khách hàng tận tụy như vậy.
Hạ Dĩnh là một cô gái trẻ xinh đẹp, lại rất biết rạch ròi giữa chuyện công việc và cuộc sống riêng tư.
Vào thời điểm đó, Liêu Dục Bác đã nhìn ra năng lực của cô, gửi thư mời cô làm thư ký riêng cho mình sau khi cô tốt nghiệp.
Hạ Dĩnh lịch sự từ chối và vào làm việc cho một công ty nước ngoài.
Liêu Dục Bác nhanh chóng quên chuyện này, cho đến gần đây, công ty mà ông đầu tư đang tuyển dụng nhiều người, công ty tuyển dụng hết sức đề cử Hạ Dĩnh.
Sau nhiều năm như vậy, nhìn vào sơ yếu lý lịch của cô, ông thấy khá ngạc nhiên nhưng cũng không quá bất ngờ.
Sơ yếu lý lịch này rất đẹp, năng lực làm việc không thiếu, vừa thông minh lại chăm chỉ.
Điểm yếu là xuất thân kém, chính là rào cản của sự nghiệp, để đi lên cao nữa cũng rất khó.
Nhưng dù sao cô còn trẻ, nếu có thể có cơ hội lớn, hoặc cưới được một người chồng tốt, thì cũng chưa chắc..
Sau buổi trò chuyện hôm nay, ông rất hài lòng về cô.
Liêu Dục Bác vung gậy gôn: "Cô gái vừa rồi rất tốt."
“Anh rất ít khi khen người khác, có cảm tình sao?” Người bạn đùa.
Xém tí thì Liêu Dục Bác bị vặn sườn, liếc xéo bạn mình: "Anh đang nói gì vậy? Cô ấy có thể làm con gái tôi đấy."
Ở độ tuổi của ông, có người yêu là một cô gái trẻ như vậy, có mà để bạn bè bằng hữu trêu ghẹo.
“Anh mới có vấn đề ấy, tôi đang nói cô ấy làm con dâu anh.” Người bạn chiếu tướng thành công, cười ha hả.
Liêu Dục Bác: "Con trai tôi mới học năm hai trung học!"
"Tôi nói đứa lớn, do người vợ cả sinh ra ấy, chẳng phải thằng bé về nước rồi sao?"
Liêu Dục Bác thở dài: "Anh nhắc đến hai đứa nó làm tôi lại đau đầu. Đứa lớn cũng không được, nhỏ tuổi hơn cô ấy.”
Ông đã kết hôn hai lần, có hai người con trai, là con của cả vợ đầu và vợ sau.
Đứa lớn theo mẹ ra nước ngoài từ nhỏ, không gần gũi ông. Đứa nhỏ theo đuổi công việc của mình, không chịu nghe ông sắp xếp công việc.
"Không phải khiêm tốn, sự nghiệp con trai ông đang lên như diều gặp gió. Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước."
“Cũng chỉ thế thôi, anh quá khen rồi.”
Hà Ức Triêu rất thông minh. Vài năm trước, anh đã quay về Trung Quốc nghiên cứu thị trường.
Vào thời điểm đó, anh đã giúp công ty giải quyết vấn đề kỹ thuật quan trọng. Công ty khởi nghiệp đó đã chia cho anh cổ phần.
Thật bất ngờ, hai năm qua công ty phát triển rất tốt.
Hà Ức Triêu hoàn thành nghiên cứu sinh, trở về Trung Quốc, từ chối sự sắp xếp của ông, lao đầu vào công ty đó.
Liêu Dục Bác cũng nghĩ đến việc mua lại công ty đó với giá cao, để con trai mình thành chủ tịch, những người khác sẽ làm việc cho anh.
Hà Ức Triêu từ chối, nói rằng nhiều người muốn đầu tư, không thiếu, công ty có triển vọng phát triển tốt, không thể nhường quá nhiều cổ phần.
Sự nghiệp của con trai đang phát triển tốt, nhưng lại không liên quan gì đến cha mình khiến Liêu Dục Bác cảm thấy khó chịu.
Lại nói, Hà Ức Triêu được mẹ dạy dỗ rất tốt, tốt đến mức thái quá.
Bậc làm cha mẹ đều giống nhau, luôn hy vọng con trai mình là người trung thực ngay thẳng, đến con trai ông lại thủ đoạn một cách khéo léo.
Liêu Dục Bác càng nghĩ càng tức giận, ông vung mạnh chiếc gậy đánh gôn. Con trai ông mà như Hạ Dĩnh, ông đã bớt lo lắng rồi.
Chết tiệt, ông còn sống nhiều nhất năm năm nữa thôi.
“Ồ, không tồi, trúng lỗ rồi."
***
Hạ Dĩnh ngồi một mình một lúc, giơ tay nhìn đồng hồ, đã ba rưỡi, cô có thể về.
Cô lái xe ra ngoài, đúng lúc gặp một nhóm người dưới sông vừa huấn luyện xong.
Nhìn thấy người đứng bên đường vẫy tay, Hạ Dĩnh liền dừng xe, hạ kính xuống.
Hà Ức Triêu bước lên trước, nhìn cô nói: "Xe của bọn tôi chật người, cô có thể cho tôi đi nhờ được không?”
"Được, anh lên xe đi."
Hạ Dĩnh chỉ do dự một giây, hai người bọn họ có cùng một điểm đến, anh đi nhờ xe cũng là chuyện bình thường.
Dường như mỗi lần hai người gặp nhau đều bất ngờ. Hạ Dĩnh có ấn tượng tốt với anh.
Lần thứ nhất, anh từ thang máy đi ra, mặc dù cười nhạt nhưng ngoại hình không tồi.
Có thể là hiệu ứng cầu treo. Mấy ngày sau, Hạ Dĩnh vẫn còn nghĩ tới cảnh này.
Lần thứ hai cô đang gặp rắc rối, dù không quen biết nhưng anh vẫn lại gần giúp đỡ.
Và lần thứ ba vừa ở bờ sông… thì thế đó.
Sự việc qua rồi, cô là một người phụ nữ thanh lịch.
Vóc dáng Hà Ức Triêu cao lớn, ngồi ở vị trí phụ lái có cảm giác tồn tại mãnh liệt, cho dù anh không làm gì nhưng vẫn có cảm giác áp bức.
Hạ Dĩnh chủ động phá vỡ sự im lặng, nói: “Tối hôm đó cảm ơn anh.”
Hà Ức Triêu quay đầu lại, nghiêm túc nhìn cô: "Không cần đâu, nếu là người khác, tôi cũng sẽ giúp đỡ."
"Ồ, ra là vậy."
Hà Ức Triêu: "Nhưng nếu là cô, tôi sẽ rất vui."
Hạ Dĩnh bị nghẹn lời, bây giờ con trai đều thẳng thắn như vậy sao?
Hà Ức Triêu: "Có người bảo tôi là cô nhìn chằm chằm tôi lúc tôi không mặc áo.”
"..."
Trả lời câu hỏi này như thế nào giờ? Không, vấn đề là câu hỏi của anh!
Hạ Dĩnh rất nhanh tìm được lý do chính đáng: "Là vì tôi nhận ra anh."
Hà Ức Triêu cười nhẹ: "Cô có thể nhận ra bóng lưng tôi à?"
Hạ Dĩnh sững sờ vài giây, từ bỏ việc bào chữa, nói: "Có lẽ vì vóc dáng anh không tồi.”
"Được cô khen tôi rất vui, vì cô rất đẹp."
Ngoài mặt Hạ Dĩnh bình tĩnh, nhưng trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch.
Thẳng thừng quá vậy!
Cô ho khan, không để thua về khí thế: "Anh có mắt nhìn đấy".
Không gian trong xe quá nhỏ, dù Hạ Dĩnh có thể xử lý nhiều tình huống khác nhau, cũng cảm thấy không thoải mái.
Để làm dịu bầu không khí, Hạ Dĩnh mở cửa sổ xe.
Gió từ bên ngoài lùa vào làm tóc cô tung bay.
Mùi thơm trên tóc của Hạ Dĩnh theo gió phả vào cánh mũi của Hà Ức Triêu.
Xe qua ngã tư, đúng lúc đèn đỏ, phải chờ 60 giây.
Hạ Dĩnh cầm chai nước bên cạnh, vặn nắp chai, nhưng không mở được.
Hôm nay, chuyện quái gì đang xảy thế này?
Hà Ức Triêu rất tự nhiên cầm lấy chai nước từ tay cô, mở nắp đưa tới môi Hạ Dĩnh, nhìn cô nói: “Uống đi.”
Hai người cách nhau rất gần, đối mặt với nhau qua chai nước.
Giờ khắc này, trong lòng Hạ Dĩnh vang lên hồi chuông cảnh báo, đèn đỏ trong lòng bật sáng.
Cô cầm lấy chai nước: "Cảm ơn, tôi tự uống được."
Ánh mắt của đối phương quá trực tiếp, quá xâm lược.
Rốt cuộc tình cảnh quái quỷ gì đang diễn ra vậy chứ? Đối phương là một người em trai, rõ ràng là nhỏ tuổi hơn cô, song có lẽ là bởi vì anh đẹp trai lại có dáng người tốt nên cô không thể không tưởng tượng ra mấy chuyện khác ở trong đầu.
Anh hơi không đứng đắn, thả thính tùm lum.
Không gian xe chật hẹp, đường xá vắng bóng người, những vệt ráng chiều đỏ như lửa trải dài trên bầu trời, thỉnh thoảng có gió thổi qua.
Cô muốn giữ bình tĩnh, nhưng phải nói rằng khung cảnh này lãng mạn đến mức cứ khiến cô liên tưởng đến chuyện khác.
Mặt Hạ Dĩnh nóng bừng, mong là mặt mình không đỏ lên, nhưng cho dù có đỏ lên thì cô cũng sẽ đổ lỗi cho hoàng hôn.
Có thể thấy sức mạnh của nhan sắc không đơn giản chút nào, dễ khiến người ta sa ngã.
Phụ nữ ở độ tuổi nào cũng giống nhau.
Hạ Dĩnh uống nước xong, cô bĩnh tĩnh, tiếp tục lái xe.
"Năm giờ rồi, nếu muốn cảm ơn thì mời tôi ăn tối đi."
"..."
"Một mình khó gọi món. Hôm nay tôi đi nhờ xe cô nên tôi mời."
Hạ Dĩnh: "Tôi mời anh, anh muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được. À, tôi tên Hà Ức Triêu."