Quay trở lại buổi tối hôm trước.
Hà Ức Triêu thay bộ quần áo thứ hai đi ra, La Phương Chu đang uống nước mà bị sặc.
"Cậu bị sao vậy, đang uống nước mà lại bị sặc?"
Lạc Phương Chu rút mấy cái khăn giấy, lau miệng nói: "Chính cậu có vấn đề đấy, tôi thấy cậu đang cố gắng tạo ra cảm giác… một người chồng?”
Hà Ức Triêu: "Tôi muốn thay đổi phong cách, trông mình già dặn hơn.”
Hạ Dĩnh gọi anh là em trai, chẳng lẽ cô cảm thấy anh trẻ con, chỉ có thể làm em trai của cô sao?
Hôm qua, anh nói dối về tuổi của mình, nhưng không dám nói quá, chỉ dám nói cô hơn anh một tuổi.
La Phương Chu: "Cậu ăn mặc như này mà nói đi làm lau kính. Cậu biết yêu rồi ư?"
“Không có.”
La Phương Chu tưởng tượng ra nội dung câu chuyện kỳ quái, nói: "Lão Vương nhà bên cạnh cũng không mặc như vậy đâu.”
Hà Ức Triêu: “Không thể nào, trông tôi mặc như này không được sao?”
"Cậu nên mặc chiếc áo len lụa màu đỏ đó, trông đẹp hơn nhiều."
Hà Ức Triêu thấy cũng có lý, liền thay quần áo lần nữa.
Lần này, La Phương Chu rất hài lòng: "Đẹp trai như vậy ai mà không mê chứ? Đến tôi còn muốn xỏ lỗ tai, mặc váy gợi cảm để quyến rũ cậu đấy.”
"Nếu thế thì hẳn là tớ đã phải chịu đựng một cơn tra tấn thị giác."
Lạc Phương Chu trợn mắt há mồm, bất mãn nói: "Quan hệ của chúng ta như thế mà cậu dám coi thường tôi?”
Hà Ức Triêu ngẫm nghĩ về câu nói vừa rồi của mình, cười đáp: "Con trai, cho dù con sang Thái Lan làm thì ba cũng không cần đâu."
——
Đầu óc Hạ Dĩnh quay cuồng, cô tự nhủ mình phải bình tĩnh, đây là chuyện nhỏ, có thể giải quyết được!
Chỉ cần nói rõ ràng là giải quyết được hiểu lầm.
Hạ Dĩnh nở nụ cười công nghiệp: "Đây là nhân viên nghiệp vụ, hôm nay đến giúp tôi lau kính, mọi người cũng biết đấy, gần cuối năm phải dọn dẹp nhà cửa mà, người ta đến khiến tôi cũng khá bất ngờ.”
"Nếu vậy em cũng muốn lau kính vào ngày 8 tháng 5, em để lại thông tin liên lạc thì liệu có được anh đẹp trai nào đó gọi cho để xếp lịch không chị Hạ?"
"Mấy kẻ lừa đảo sẽ chủ động gọi cho cô thì có, chẳng có anh chàng nóng bỏng đốt cháy trái tim thiếu nữ nào gọi đến đâu.” Một đồng nghiệp khác lên tiếng.
"Bữa tiệc cuối năm của phòng ban sắp tới, chị Hạ dẫn anh ấy đi chia sẻ cách lau kính được không ạ? Em thấy đây là kỹ năng cần thiết, sớm muộn gì cũng cần phải biết đấy ạ!"
Hạ Dĩnh: "..." Không, mấy người không hiểu gì cả!
Ôi hình tượng của cô! Hình tượng tao nhã của cô!
Hạ Dĩnh quay đầu, liếc nhìn người đứng sừng sững ở đó.
Hà Ức Triêu đang mặc một chiếc áo len oversize màu đỏ, có thiết kế bắt mắt, bên dưới là quần đùi màu đen. Giày thể thao, tất trắng, bắp chân thẳng.
Quả thật phong cách thời trang này tôn lên vẻ đẹp và sức sống tràn đầy của Hà Ức Triêu.
Nói anh là người mẫu nam của bộ sưu tập thời trang mới nhất của công ty, thậm chí còn có địa vị lớn trong giới thời trang không chừng vẫn có đầy người sẽ tin.
Với ngoại hình này hẳn là không ai nghĩ tới việc anh là người tới lau kính.
Cứu mạng, thực sự không thuyết phục chút nào.
Hạ Dĩnh thu hồi ánh mắt, trấn tĩnh, tuyệt vọng nói với camera: "Cảm ơn mọi người, cuộc họp hôm nay tạm dừng ở đây. Ngày mai tới công ty sẽ tiếp tục bổ sung những nội dung còn thiếu."
Cô gấp máy tính lại, uống một hơi cạn nửa ly Americano đá trên bàn, một hồi mới tỉnh táo lại.
Hạ Dĩnh quay người, bắt đầu đối phó với chủ thể gây ra sự ngượng ngùng bất lực lúc này của mình.
Cô đi tới, hai người đối diện nhau, cô hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hà Ức Triêu: "Tôi tới lau kính, tôi làm được, không lấy tiền."
"Không cần, cậu về đi."
Hà Ức Triêu: "Hình như người khác hiểu lầm à? Không sao, tôi không quan tâm."
Hạ Dĩnh: "Tôi quan tâm!"
Hà Ức Triêu: "Vậy cô có cần lau kính nữa không? Tôi rất chuyên nghiệp đấy."
"Tôi bảo cậu cử người của công ty quản lý tài sản tới chứ không phải bảo cậu tự mình tới. Cậu về đi. Ngay lập tức!”
Trong hành lang, Hà Ức Triêu nhìn cánh cửa đóng lại.
Hôm qua, anh đã đặc biệt tìm dụng cụ, hôm nay trước khi ra ngoài, anh còn tập luyện lại nửa giờ để làm sau lau vừa nhanh vừa sạch.
Tất cả đều vô ích.
Nhưng được cái tích cực là người khác hiểu lầm hai người là người yêu chứ không phải chị em.
Hôm qua Hạ Dĩnh nhờ anh giúp tìm dịch vụ lau dọn, anh đã định lên tiếng muốn giúp, nhưng thực sự theo tính cách của cô ấy, khó có thể mở miệng đề nghị mà không bị từ chối thẳng thừng.
Nhưng khi đó anh chỉ quan tâm tới niềm vui, cũng không nghĩ nhiều.
Giờ anh mới hiểu ra. Hóa ra cô xem anh là nhân viên nghiệp vụ?
Nếu như vậy, mọi thứ không hợp lý đều có thể giải thích được.
Trong suốt mười mấy năm qua, mẹ của Hà Ức Triêu đã quyên góp cho các tổ chức cứu trợ từ thiện dưới danh nghĩa của con trai bà. Biết anh về Trung Quốc, tổ chức mời anh đi khảo sát.
Ngày đó, Hà Ức Triêu đi thì gặp một nhóm người đang tập leo núi, lịch sự hỏi anh ấy có muốn thử không. Anh có khả năng vận động khá tốt, cũng từng tham gia leo núi nên rất nhanh đã leo lên đỉnh. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Những người đó kinh ngạc về khả năng của anh, nên lúc rảnh rỗi đều rủ anh đi tập cùng. Anh nghĩ mình vừa có thể rèn luyện, vừa có thể giúp đỡ người khác nên đồng ý.
Tối đó, anh vừa về chung cư thì gặp sự cố thang máy. Anh đã học qua cứu hộ thang máy, chẳng nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy đến giúp đỡ. Vô tình người anh hỗ trợ cứu giúp lại là Hạ Dĩnh, thật bất ngờ cũng thật hạnh phúc.
Yêu từ cái nhìn đầu tiên, mãi mãi không quên, lần sau gặp lại chắc chắn sẽ yêu lại lần nữa. Nhất kiến chung tình, tái kiến chung tình.
Vậy cho nên lúc anh đi xuống chỉ định giúp đỡ nạn nhân, khi nhìn thấy Hạ Dĩnh, anh liền ôm chặt lấy cô. Mãi đến khi cô nhắc nhở, anh mới buông tay.
Duyên phận thật sự là thứ rất kì diệu!
——
Hạ Dĩnh bước vào phòng, thực tập sinh đưa cho cô một miếng socola. Cô ấy vừa bóc một hộp lớn, phòng làm việc ai cũng được chia.
Hạ Dĩnh nhận lấy xong, nghe thấy cô gái kia cố ý hỏi: "Giám đốc Hạ, nhà chị đã lau kính chưa?"
Hạ Dĩnh gật đầu cười mỉm: "Sạch sẽ, thơm tho hơn cả socola của em nữa rồi."
Mọi người trong văn phòng phá lên cười.
Hạ Dĩnh bước vào văn phòng, tự an ủi mình rằng không sao đâu. Người trưởng thành ai mà không có đời tư chứ? Nếu cô cứ khăng khăng giải thích, mọi người sẽ càng quan tâm hơn, lúc ấy sẽ càng lúng túng.
Hà Ức Triêu có hơi không phải phép, sao có thể đột ngột đến đấy mà không báo cho cô biết.
Nhưng mà hôm qua trông anh đẹp trai thật. Hạ Dĩnh nghĩ đến khuôn mặt của anh mà bớt giận.
Thôi vậy, dù sao chuyện cũng lỡ rồi.
Trong lòng cô thở dài, phụ nữ tìm chồng nếu có điều kiện nhất định phải cố gắng tìm một người đẹp trai một tí, để lúc cãi nhau nhìn gương mặt anh ta cũng bớt tức.
Đã xấu mà còn cãi ngang thì đúng là tự chọc tức mình.
Buổi chiều có một cuộc họp nên Hạ Dĩnh phải đến studio.
Công ty mới ký hợp đồng với một ngôi sao nổi tiếng với mức phí tám con số, bằng một phần ba tổng chi phí Marketing năm ngoái của họ.
Nhắc mới nhớ, chính Phó giám đốc đã hết sức hết lòng để ký được hợp đồng này. Tự coi đây là một thành công lớn.
Sáng nay, Hạ Dĩnh có trao đổi ý kiến với những người trong bộ phận bán hàng.
Cuối năm và đầu năm mới có nhiều hoạt động khuyến mãi, quần áo mùa đông giá cao, vòng vốn quay chậm do tồn kho quá nhiều, ai cũng áp lực.
Bộ phận bán hàng nóng lòng, chỉ muốn khư khư cầm dao ở ngực mà thúc giục khách hàng mua sản phẩm.
Khoản tiền này được gửi cho tổ chức MCN (Multi-Channel Network) để các blogger thời trang lớn nhỏ quảng bá nhiều trên mạng. Với số tiền này, các hoạt động ngoại tuyến có thể được thực hiện bằng nhiều cách khác nhau.
Với số tiền lớn như vậy, Hạ Dĩnh phải theo dõi sát sao.
Trong mắt cô, đại sứ thương hiệu sáng lấp lánh, quý như vàng.
Nhưng Hạ Dĩnh không có hứng thú với người nổi tiếng, nhưng xuất phát từ yếu tố nghề nghiệp nên cô phải tỏ ra nhiệt tình. Sau đó, người đại diện của đối phương còn nhiệt tình nhét một tấm ảnh có chữ ký cho cô, như thể cô là fan của nữ minh tinh đó vậy.
Hạ Dĩnh nở nụ cười cảm ơn cô ta, cô nghĩ trong đầu: Mang lên mạng bán có thể được năm ngàn tệ đó.
Quách Phương Ngạn, người hết sức thúc đẩy việc ký hợp đồng với đại sứ thương hiệu này, tích cực bay nhảy khắp nơi.
Rõ ràng là anh ta rạng rỡ hơn nhiều lúc tổ chức cuộc họp.
Hạ Dĩnh tất nhiên là hài lòng khi được rảnh rỗi. Studio chật kín người và ngộp ánh đèn, cô thấy ngột ngạt nên ra ngoài hít thở không khí.
Tìm một nơi yên tĩnh, Hạ Dĩnh lấy điện thoại di động ra, đang định đăng bán ảnh có chữ ký, thì một tin nhắn WeChat hiện lên phía trên màn hình.
Hà Ức Triêu: Tôi sai rồi, cô còn tức giận sao?
Hạ Dĩnh đã bình tĩnh lại, cô nhấn vào khung trò chuyện.
Rồi, cô nhìn thấy tin nhắn hôm qua mình lỡ bỏ sót.
[Để tôi giúp cô lau kính.]
Thời gian gửi là mười lăm phút trước khi anh gõ cửa.
Lúc đó Hạ Dĩnh đang họp nên không để ý. Buổi chiều có nhiều tin nhắn quá nên tin nhắn này bị đẩy xuống cuối cùng nên cô lỡ bỏ qua.
Còn hôm qua là cuối tuần, công việc không có nhiều nên trước khi đi ngủ cô cũng không kiểm tra lại.
Hạ Dĩnh nghĩ lại, trước đây cũng có nhân viên nam tới nhà cô dọn dẹp. Nếu lúc đó cô đọc tin nhắn, ngăn anh lại, Hà Ức Triêu sẽ không gõ cửa.
Chuyện quan trọng nhất là nếu không đúng lúc họp online khiến nảy sinh hiểu lầm thì cô cũng không tức giận.
À, cũng có thể tức giận chút chút.
Kỳ lạ là nhiều chuyện còn nghiêm trọng hơn thế này, dù cô có để ý, cô cũng sẽ khoan dung, cô không phải người dễ nổi giận.
Nhưng thái độ ngày hôm qua của cô đối với anh thực sự quá tệ.
Trong lòng Hạ Dĩnh cảm thấy không thoải mái, cúi đầu trả lời tin nhắn.
[Nay tôi mới thấy tin nhắn hôm qua của cậu.]
Hà Ức Triêu: Vậy cô còn giận không?
Hạ Dĩnh lại cảm thấy hơi áy náy, chính tối hôm trước cô là người đã nhờ Hà Ức Triêu tìm người lau kính.
Anh làm ở bộ phận quản lý tòa nhà, có hơi thiếu suy nghĩ, nhiệt tình quá với công việc, không được coi là lỗi lớn.
[Tôi không giận.]
Cô nhanh chóng nhắn tin trả lời.
Hà Ức Triêu: Cô nói mời tôi ăn tối, không giận thì hôm nay chúng ta đi được không?
Lần trước đi ăn cùng nhau, anh đã trả tiền nên theo phép lịch sự Hạ Dĩnh nói sẽ mời lại anh.
Được rồi, có quá nhiều lý do để cô không thể từ chối.
Hạ Dĩnh: Hôm nay tôi không lái xe, cậu đang ở đâu? Có bất tiện không hay để hôm khác?
Hà Ức Triêu: Hôm nay tôi được nghỉ. Cô gửi địa chỉ đi, tôi lái xe qua.
Hạ Dĩnh gửi địa chỉ cho anh. Hà Ức Triêu nhận được, nhanh chóng trả lời sẽ tới trong một giờ.
Hạ Dĩnh lại nói thêm một câu: Chị gái dẫn cậu đi ăn đồ ăn ngon, đừng mặc quần short như hôm qua, được chứ? ( truyện trên app T Y T )
Hà Ức Triêu: Được, Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh cảm thấy ngượng ngùng, áy náy nên muốn dẫn anh tới một nhà hàng sang trọng.
Hơn nữa cô lớn hơn đối phương vài tuổi, đứng trên cương vị là một người chị gái cũng không có vấn đề gì.
Một giờ sau, ở ven đường, Hạ Dĩnh nhìn Hà Ức Triêu khoanh tay trước ngực, cô sững sờ.
Giới trẻ bây giờ chất chơi như vậy sao?
Hạ Dĩnh: "Cậu lái... chiếc xe này?"
Hà Ức Triêu gật đầu: "Đúng vậy, chiếc xe này đẹp đúng không? Hay cô không thích.”
Hạ Dĩnh ăn ngay nói thật: "Cũng ngầu đấy, không phải tôi không thích."
Nhưng anh chàng đẹp trai à, xe mô tô để cưỡi chứ không phải để đi. Cô tưởng anh lái xe điện bốn bánh tới.
Chiếc xe này trông khá ngầu, nhưng cô ngồi đằng sau hình như không ổn lắm?
Hà Ức Triêu đưa mũ bảo hiểm cho Hạ Dĩnh, bảo cô đội vào vào: "Đi nhé."
Hạ Dĩnh không nhận, do dự không biết có nên lên xe không.
Em trai à, cậu chơi hơi lớn đấy.
Cô còn chưa kịp quyết định kỹ càng thì nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau, giọng nói quen thuộc.
Hạ Dĩnh ngẩn người quay đầu lại, đó là Trần Uyên trong bộ vest, giày da lịch lãm.
Sao lại thế, con hàng này làm công việc tài chính, không lý nào lại gặp khách hàng ở đây.
Trần Uyên liếc nhìn Hà Ức Triêu, ngay lập tức nhận ra đây là người đàn ông đã ngăn anh ta nói chuyện với Hạ Dĩnh đêm đó.
Mặc dù cảm thấy không thoải mái, nhưng anh ta không quan tâm đến đối phương.
Trần Uyên đi đến trước mặt Hạ Dĩnh, nhìn cô, nghiêm túc nói: "Chúng ta nói chuyện được không? Anh biết anh không nên xen vào công việc của em, nhưng chúng ta cần nói chuyện.”
Anh ta đặt sự nghiệp, danh vọng, tiền bạc và tình yêu theo thứ bậc trong cuộc sống. Khi có được tình yêu rồi, tình yêu không còn quá quan trọng, không thể so được với những điều mà anh cố gắng phấn đấu.
Mãi cho đến gần đây, khi cảm thấy trống rỗng, anh ta mới nhận ra rằng đó không chỉ là lớp kem phủ trên mặt bánh.
Hà Ức Triêu thở dài, tự nói với mình: "Sau khi bị cắt đường sống, tôi phải tự mình học cách lau kính, mặc dù bên kia dường như không trả tôi tiền."