Bóng tối còn chưa đổ xuống, các tòa nhà cao tầng trong trung tâm thành phố đã sáng đèn.
Cúp điện thoại, Hạ Dĩnh liếc mắt nhìn thời gian, năm rưỡi chiều rồi. Hôm nay hiệu suất làm việc của cô khá cao cho nên không cần phải tăng ca.
Ba năm trước, Hạ Dĩnh nhảy việc đến công ty thời trang này, đảm nhiệm vị trí Giám đốc điều hành, cầm đống lương cao mà bán mạng cho tư bản. Gần cuối năm, công việc của cô bận đến bù đầu, không phải tham dự các cuộc họp hành mỗi ngày thì sẽ phải đi gọi điện hẹn gặp khách hàng.
Vừa mới vuốt phẳng những nếp gấp ở vạt áo, Hạ Dĩnh nghe thấy có người gõ cửa. Cô bị ép phải ngồi trở lại ghế, chưa thể tan làm.
"Chị ơi, bây giờ chị có thời gian không?" Lý Vũ mở cửa đi vào, nở nụ cười để lộ hàm răng trắng.
Hạ Dĩnh liếc nhìn cà vạt của đối phương, đó là kiểu mới của một thương hiệu xa xỉ, cũng phải xấp xỉ khoảng bốn triệu. Vẻ mặt bình tĩnh nói: "Cậu có chuyện gì muốn nói?"
Trong mắt Lý Vũ tràn đầy sự chân thành, thái độ khiêm tốn: "Em sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian của chị, em nghe nói lần này nhân viên tốt nhất của bộ phận không phải là em, em chỉ muốn đến hỏi một chút xem em có chỗ nào làm chưa tốt, cần phải cải thiện ạ.”
Hạ Dĩnh nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cậu còn trẻ, cơ hội về sau sẽ còn rất nhiều. Vì thế hiện tại không cần phải quá lo lắng về những vấn đề này."
Khác với thái độ chân thành đang thể hiện ra bên ngoài mặt Lý Vũ, thực chất kỹ năng làm việc hay trình độ của cậu thanh niên này cũng chỉ ở mức bình thường.
Nói về điểm mạnh... Có lẽ là miệng ngọt như đường.
"Em thực sự đã rất cố gắng và em nhất định sẽ chăm chỉ hơn nữa để bản thân tiến bộ trong tương lai, suốt hai tháng qua, em là người cuối cùng còn ở lại trong bộ phận..." Khi chuyển chủ đề, Lý Vũ thận trọng thăm dò và nói: “Thật ra Phó tổng giám đốc Triệu rất hài lòng với em.”
Hạ Dĩnh mỉm cười, vẻ mặt đối phương tràn đầy oán hận vì thua cuộc, đang lo lắng muốn hỏi dò ý kiến lãnh đạo. Dù đã rất cố gắng che dấu nhưng đáng tiếc kỹ năng diễn xuất không tốt, chỉ cần là người thông minh thì nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra.
Lý Vũ không chú ý nhiều đến công việc, nhưng luôn rất chú ý để làm hài lòng các sếp.
Hạ Dĩnh càng coi trọng chất lượng thực tế hơn. Nói thật thì chàng trai đang đứng trước mặt cô sở hữu vẻ ngoài không tệ, nhưng so với bạn trai cô cũng chỉ được coi là bình thường mà thôi.
Vì thế mỹ nam kế không có tác dụng với Hạ Dĩnh, cũng bởi vậy mà Lý Vũ chuyển sang lấy lòng Phó tổng giám đốc mới của công ty.
Lần này cậu ta nhận được sự tiến cử của Phó tổng giám đốc, có hi vọng đạt được danh hiệu "nhân viên xuất sắc nhất" năm nay của công ty.
Nhưng mà Hạ Dĩnh có cấp bậc cao hơn, là người đưa ra quyết định cuối cùng cho nên mọi công sức trước đó của cậu ta như đổ sông đổ biển, không kiềm chế được mới xông vào tranh giành.
Ngón tay Hạ Dĩnh gõ nhẹ lên bàn, không đủ kiên nhẫn để nói vòng vo qua lại, trực tiếp nói trúng tim đen Lý Vũ: "Tiểu Lý, hình như dạo này buổi sáng cậu đều không làm gì phải không? Nếu buổi chiều cậu mới bắt đầu làm việc thì chắc chắn sẽ không thể hoàn thành tiến độ chỉ trong vài giờ được."
"Vì thế sau khi mọi người tan làm, cậu chỉ có thể ở lại và tiếp tục làm thêm đến mười giờ để kịp deadline, tôi nói không sai chứ?" Âm thanh của Hạ Dĩnh vẫn nhẹ nhàng như cũ.
“...”
Những nỗ lực làm việc giả dối bị vạch trần, sắc mặt Lý Vũ trông rất khó coi, môi mấp máy nhưng không thể mở miệng đáp lời. Làm thế nào mà cô có thể biết tất cả mọi thứ!
Vẻ mặt của Hạ Dĩnh không thay đổi, nhưng bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
"Thực tế công ty coi trọng nhất là làm việc có hiệu quả, cậu rất xuất sắc, nếu làm việc chăm chỉ nhất định sẽ được đền đáp. Từ giờ trở đi, hãy cố gắng hoàn thành mọi việc càng sớm càng tốt." Hạ Dĩnh không nhìn cậu ta nữa, nói xong lập tức rời khỏi văn phòng.
Đều là người đi làm, trách nhiệm của mỗi cá nhân là không để việc của mình gây ra ảnh hưởng tới tiến độ chung, nhưng cố tình không hoàn thành phần việc rồi lừa dối mọi người như thể mình cố gắng lắm bằng thời gian tăng ca thì là vô đạo đức, đồng thời sẽ khiến bầu không khí văn phòng đi xuống, chuyện này cô tuyệt đối không thể tha thứ.
***
Nhà ga tàu điện ngầm đông nghịt người.
Màn hình điện tử nhắc tàu điện ngầm đã vào ga số 10, đám đông cố hết sức tiến về phía trước.
Hôm nay là thứ sáu, trên gương mặt những công nhân trí thức đều lộ ra sự nhẹ nhõm đôi chút sau một tuần làm việc với sự mệt mỏi kéo dài, sinh viên đại học thì tràn đầy vẻ háo hức trước hai ngày nghỉ sắp tới với những cuộc đi chơi đầy niềm vui.
Độ chênh lệch về tuổi tác giữa hai nhóm đối tượng trên không lớn, nhưng có thể dễ dàng nhận ra ai thuộc nhóm nào dựa vào biểu hiện rất rõ ràng của họ.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, từng toa xe bị dồn người vào chật ních không thể xoay sở. Hạ Dĩnh đang đứng ở một góc phần nối liền giữa hai toa xe, vì thế không bị đám đông chen lấn.
Căn nhà cô thuê cách công ty bốn trạm, giao thông ở trung tâm thành phố vào giờ cao điểm buổi tối rất tắc nghẽn, cô thường đi tàu điện ngầm nhiều hơn lái xe, thậm chí còn đi xe đạp khi thời tiết đẹp, hôm nay cô không đi vì trời không có gió.
"Bộ phim yêu thích của tớ sau khi chỉnh sửa phần hậu kỳ đã được lên lịch chiếu lại! Tớ nhất định sẽ đến rạp xem hai, ba lần để thỏa mãn!"
Bên phải băng ghế dài, cô gái ngồi bên cạnh Hạ Dĩnh hưng phấn nói.
Hạ Dĩnh nhìn sang thì thấy một đôi nam nữ đứng cạnh nhau, có lẽ là đã lên tàu điện ngầm từ bến xe buýt của trạm Khoa học và Công nghệ nên mới có chỗ ngồi, nhìn họ giống như bạn học cùng lớp.
Chàng trai ngồi ở giữa nói: “Cậu tiêu nhiều tiền như vậy, cẩn thận không có ai thèm lấy cậu."
“Không cần, tớ tự nuôi được mình.” Cô gái ngồi bên phải băng ghế phản bác.
Chàng trai mỉm cười: “Đúng vậy, phụ nữ đâu cần mua nhà.”
“Ai nói với cậu là con gái không cần mua nhà?” Giọng cô gái bắt đầu cao lên.
“Sao lại hung dữ như vậy, động tí cũng gây sự mà.”
Người đàn ông vừa nói vừa đứng lên, động tác có hơi mạnh, khóa kéo túi máy tính vô tình vướng vào kẹp tóc của cô gái.
"A..." Chắc là khá đau, cô gái lập tức ôm đầu hít một hơi thật sâu.
Đúng lúc này thì xe tới trạm dừng, cửa xe mở ra, chàng trai mơ hồ nói "xin lỗi" rồi cùng đám người xuống xe, không quay đầu lại.
Hạ Dĩnh nhặt chiếc kẹp tóc trên mặt đất và đưa nó cho cô gái: "Chúc em cuối tuần vui vẻ."
Cô gái hơi ngạc nhiên, lúc này mới chú ý đến Hạ Dĩnh ngồi bên cạnh mình, cô ăn mặc đẹp và có làn da trắng, cô nổi bật trong đám đông, gặp được người đẹp khó tránh khỏi mắt nhìn không rời.
Hóa ra giọng nói cũng rất dễ nghe, bị sự dịu dàng của đối phương cuốn hút, tâm trạng không tốt vừa rồi của cô gái lập tức bay biến: “Cảm ơn, chúc chị cuối tuần vui vẻ!”
***
Cơn bão vừa đi qua nên gần đây nhiệt độ giảm mạnh vào ban đêm, sau khi nhấn khóa vân tay, Hạ Dĩnh xoa xoa những ngón tay lạnh cóng của mình.
Đi vào phòng khách, nhìn thấy người trên sô pha, nhất thời cô không có phản ứng gì.
Cha mẹ của Trần Uyên đã biết hai người họ đang hẹn hò từ lâu nhưng họ chưa bao giờ đề nghị gặp mặt nhau, Hạ Dĩnh cảm thấy tự do vui vẻ. Dù sao chưa tiến tới bước hôn nhân, cô cũng không muốn ra mắt người lớn gia đình đối phương, gặp cũng chỉ rước thêm họa vào thân mà thôi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Một tháng trước, hai người có một chuyến du lịch ngắn ngày, trên ban công phòng khách sạn, khi Trần Uyên quỳ xuống lấy chiếc nhẫn ra, Hạ Dĩnh mới chợt suy nghĩ.
Cô không thích công khai nên rất cảm động trước cách cầu hôn riêng tư như vậy, cô gật đầu đồng ý ngay.
Vào cuối chuyến đi đó, cha mẹ của Hạ Dĩnh và Trần Uyên đã gặp nhau, hai bên không thường xuyên liên lạc.
Vương Á Chi nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy có người, lập tức đứng dậy hỏi: "Tan làm rồi sao?"
Hạ Dĩnh cười hỏi: "Bác gái, sao bác lại tới đây, Trần Uyên đâu rồi ạ?"
“Còn chưa về nữa, bác mang cho hai đứa một ít đồ để trong tủ lạnh bảo quản, Tiểu Uyên nói cho bác biết mật khẩu.”
“Thật ra không cần phiền như vậy đâu, bây giờ mua cái gì cũng tiện mà bác.”
Hạ Dĩnh có thể nói là rất ngạc nhiên, mặc dù thế cô vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt. Cô không ngờ rằng Trần Uyên sẽ nói cho mẹ anh mật khẩu nhà của mình, hơn nữa còn là nói mà không thông báo cho cô!
Hạ Dĩnh đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, phát hiện có thêm vài thứ, nhưng đồng thời cũng thiếu một vài thứ.
Hai ngày nay cô đặc biệt muốn ăn mấy món có vị đậm đà, chẳng hạn như lẩu cay, sáng nay trước khi ra ngoài cô đã ướp sẵn nguyên liệu để nấu đồ cho bữa tối.
Bát dưa muối trong tủ lạnh không thấy tăm hơi, nhìn xuống thì phát hiện nó nằm trong sọt rác.
Vương Á Chi theo cô vào bếp, nhìn theo ánh mắt của cô và nói: "À, bác thấy cháu ướp đồ mà cho rất nhiều ớt, dạ dày Trần Uyên không được tốt lắm, cũng không thích ăn cay, vì vậy bác đã đổ hết tất cả vào thùng rác, đang còn trẻ tuổi thì phải biết giữ gìn sức khỏe.”
Khi lần đầu tiên biết rằng con trai mình có bạn gái từ thành phố khác, bà ta đã không chấp nhận, nghĩ rằng con trai mình vẫn trẻ, sẽ sớm chia tay thôi, nhưng bà không ngờ rằng họ lại đi đến kết hôn.
Thuyết phục bà ta nhiều lần không được, con trai lại nhất quyết giữ ý kiến của mình, kiên quyết cưới Hạ Dĩnh, vì vậy bà ta chỉ có thể chấp nhận. May mắn thay, ngoài gia cảnh nghèo khó, cô gái này cũng ổn ở các khía cạnh khác.
Công việc tốt, tiền lương hàng năm cao và tính cách độc lập sẽ không gây rắc rối cho con trai bà ta.
Nhưng bà lo lắng rằng Hạ Dĩnh sẽ quá quyết đoán và sẽ lấn át con trai bà trong cuộc sống.
Vương Á Chi vẻ mặt tươi cười: "Để bác dạy cháu cách nấu cá chình với dưa muối nhé, Trần Uyên rất thích ăn món này, sau này cháu có thể nấu cho thằng bé ăn. Khi thằng bé còn đi học và sống ở nhà thì chưa bao giờ phải ăn cơm bên ngoài, bác luôn làm bữa sáng cho thằng bé."
Hạ Dĩnh rót cho mình một cốc nước nóng, sau đó quay người nói: "Bác à, bác thật kiên nhẫn, thật đáng tiếc khi Trần Uyên không được thừa hưởng ưu điểm này. Anh ấy lúc nào cũng ăn sáng ở công ty, còn cháu thì đơn giản hơn, hai lát bánh mì một ly cà phê, không sao cả.”
Sau khi nghe thấy thế, Vương Á Chi lại thở dài một lần: "Cháu cũng tùy tiện quá rồi, tâm tư của Trần Uyên đều đặt vào công việc, tay chân vụng về không thể làm việc nhà, vì vậy tương lai chắc phải làm phiền cháu rồi."
Hạ Dĩnh vuốt chiếc cốc nóng, cười nói: "Chúng cháu đều làm không tốt việc nhà, may mắn là đồ gia dụng bây giờ rất thông minh nên có thể làm thay một số công việc, phần việc còn lại để hai chúng cháu phân chia nhau làm cũng không nhiều."
Vương Á Chi nghe thế sắc mặt không tốt lắm: “Đừng trách bác thẳng thắn, gia đình của bác rất truyền thống, thu nhập cao cũng chỉ là điểm cộng mà thôi cháu ạ, quan trọng nhất vẫn phải chú ý nhiều hơn đến việc chăm sóc gia đình cũng như rèn dũa tính cách, có lẽ vì cha mẹ cháu ly hôn nên không hiểu chuyện này lắm.”
Dừng khoảng hai giây bà ta nói tiếp: "Cháu đã nghĩ đến việc thay đổi công việc chưa? Công việc hiện tại bận rộn như vậy, làm sao có thời gian chăm sóc gia đình?"
Hạ Dĩnh uống một ngụm nước.
Gia đình truyền thống? Ồ, một khái niệm mới để chối bỏ trách nhiệm.
Thật ngại quá nhưng cô không có hứng thú hòa nhập vào gia đình truyền thống của họ.
Trần Uyên có trình độ học vấn cao, cũng rất dịu dàng và lịch sự với người khác, hai người họ rất hòa thuận với nhau. Nhưng sau khi gặp mặt cha mẹ, nhiều vấn đề bắt đầu xuất hiện.
Thứ năm tuần trước, Hạ Dĩnh đi cùng Trần Uyên đến nhà chị họ anh uống rượu.
Trên đường trở về, Trần Uyên mỉm cười nói rằng anh ghen tị với anh rể mình, bởi vì anh ấy có thể nằm xuống nghỉ ngơi thoải mái mỗi khi anh ấy đi làm về, còn vợ anh ấy thì nấu ăn và chăm sóc con cái, thuận theo mọi yêu cầu của anh rể, Trần Uyên nói mình cũng muốn sống như vậy trong tương lai.
Hạ Dĩnh chân thành gật đầu: "Đúng vậy, em còn ghen tị hơn cả anh! Em mơ ước có được phần phúc của anh rể anh."
Nói xong, hai người nhìn nhau, gương mặt Trần Uyên vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
Suốt quãng đường còn lại, trong xe chìm trong sự im lặng kéo dài.
Thấy không ai nói gì, Vương Á Chi nghiêm túc lên tiếng: "Hai con ở bên nhau cũng không dễ dàng gì, thật ra thì con gái của bạn bác đã thích Trần Uyên từ lâu, con bé xinh đẹp, tính cách tốt, chưa kể gia đình bên đó thậm chí còn mua sẵn một căn nhà tân hôn có vị trí ở gần trường học chất lượng cao, tính toán cho tương lai nếu có con cái, nhưng Trần Uyên không vui ở bên con bé, khăng khăng phải kết hôn với cháu, thằng bé vì cháu như vậy, cháu có phải cũng nên suy nghĩ xem làm gì đó để báo đáp nó không?"
Hạ Dĩnh đặt ly xuống, nghiêm túc trả lời: "Bác, bác nói đúng, một ngôi nhà gần trường học rất quan trọng, nếu Trần Uyên có thể mua trọn một căn nhà, con đương nhiên nguyện ý chăm sóc gia đình, chăm sóc anh ấy, nhưng anh ấy không thể làm điều đó. Con đang suy nghĩ cho anh ấy, không muốn anh ấy chịu quá nhiều áp lực nên mới cố gắng làm việc và chia sẻ mọi thứ cùng anh ấy.”
...
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên lặng đi.
Vương Á Chi cảm thấy tức giận, bà ta nói nhiều như vậy mà đối phương không cảm kích thì cũng thôi đi, lại còn lấy lý lẽ phản bác, quanh đi quanh lại một hồi thì như thế cô đang làm phước với con trai bà ta sao?
Nhưng người con gái này nói chuyện với thái độ chân thành thế kia, bà ta cũng không thể vô duyên vô cớ nổi giận được.
Bà ta nói mình có việc phải rời đi, Hạ Dĩnh giả vờ như không để ý tâm tình của đối phương, lễ phép tiễn bà ta ra ngoài.
Sau khi tiễn được khách, cô mở phần mềm giao hàng và nhanh chóng gọi món lẩu cay.
Chuông cửa còn chưa vang lên, chuông di động đã vang lên rồi, là Trần Uyên gọi tới.
Hạ Dĩnh nhấn nút nghe máy.
"Em đã nói những gì vậy? Em không nghe lời cha mẹ anh sao? Nếu em không hài lòng, chúng ta không thể nói chuyện riêng được à?"
Hạ Dĩnh mặt không chút thay đổi nghe đối phương liên tục hỏi mấy câu liền, nói như thế nào đây, đây cũng không phải là chuyện nghe lời hay không nghe lời.
Họ đã nói chuyện rất rõ ràng về vấn đề công việc và con cái.
Cả hai bên đều đang trong giai đoạn thăng hoa của sự nghiệp, chưa sẵn sàng và thống nhất trước mắt chưa tính đến chuyện sinh con.
Rất nhiều lời nói lướt qua trong đầu của Hạ Dĩnh nhưng đều bị đè xuống, vì có nói nữa cũng chỉ là sự lặp lại nhàm chán mà thôi.
Giọng nói của Hạ Dĩnh rất bình tĩnh: "Hôm nay em rất muốn ăn lẩu cay. Em đã chuẩn bị các nguyên liệu trước khi ra ngoài. Sau khi tan làm về nhà, em nghĩ bản thân có thể ngay lập tức làm chúng, nhưng khi về đến nhà, em lại phát hiện ra rằng mẹ của anh đã vứt bỏ mọi thứ, vứt bỏ công sức của em vào thùng rác."
Nói ra mới thấy nó vô lý và đáng thật vọng đến nhường nào.
"Chỉ vì chuyện nhỏ này ư? Chúng ta sắp đính hôn mà em không thể thông cảm cho qua mấy chuyện đó được sao?" Trần Uyên ấn trán, cảm thấy đối phương đang cố tình làm ầm ĩ, chuyện bé xé ra to, quan trọng những thứ vụn vặt không cần thiết.
Hạ Dĩnh nói: “Em thực sự không hiểu anh, chúng ta hoãn lễ đính hôn vào tháng sau đi.”
“Cái gì?” Trần Uyên ngạc nhiên, anh ta đột nhiên không hiểu được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, dừng lại vài giây rồi sau đó nói: "Không phải, em đang nổi điên cái gì vậy!"
Đây là lời có thể tùy tiện nói ra sao? Có lẽ mọi người nói không sai, anh ta đã quá tốt với Hạ Dĩnh!
"Em nghĩ là chúng ta không thể ngồi xuống từ từ bình tĩnh và đàm phán được, cứ chia tay giải thoát cho nhau là tốt nhất."