“Cô gái, cô đi sang bên này đi, để chúng tôi kéo cô lên, cô đang ở giữa tầng một và tầng hai, mà một lúc nữa thang máy mới sửa xong.”

Hạ Dĩnh ngẩng đầu rồi nhìn thấy vài bóng đen đứng ngược chiều ánh sáng. Do ngồi xổm trên mặt đất quá lâu nên khi đứng dậy toàn bộ cẳng chân của cô đều tê rần, cô chỉ có thể loạng choạng chống đầu gối để chờ máu được lưu thông trở lại.

Vài giây sau, thấy cô vẫn đứng tại chỗ, phía trên lại có người lên tiếng, “Cô có bị thương không? Để tôi ôm cô lên nhé?”

Người đàn ông nói xong liền nhảy xuống. Bên trong thang máy rất sáng sủa, vả lại khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, nên cô có thể nhìn rõ được mặt của người kia. Đó là một anh chàng đẹp trai… rất trẻ.

Đối phương không hề do dự, lập tức ôm lấy cô: “Ôm chặt, đừng để ngã.”

Hạ Dĩnh ôm chặt eo anh theo bản năng, cả người cô bị ôm gọn trong vòng tay của người đàn ông, khắp người đều là hơi thở của anh.

Ấm áp, xa lạ và vô cùng mạnh mẽ.

Cô còn chưa kịp hoàn hồn đã bị bế ra khỏi thang máy, quay trở lại tầng trệt.

“Cô bị thương ở đâu? Để chúng tôi đưa cô đi bệnh viện.” Người bên cạnh tiến lên hỏi.

Hạ Dĩnh lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Tôi không sao, không cần đâu.”

“Vậy... tại sao cô lại khóc? Thật sự không có chỗ nào không thoải mái sao?” Tay quản lý bất động sản cẩn thận hỏi, ông ta sợ về sau phải chịu trách nhiệm.

Hạ Dĩnh đưa tay lên dụi mắt, quả thật trên tay có dính nước mắt. Cô hơi kinh ngạc, bấy giờ mới phát hiện mình còn đang nằm trong lòng của người đàn ông kia. Cô đang tựa vào cơ ngực anh, ngoài ra cánh tay cô còn vòng quanh eo anh.

Người này thế mà còn cười ư? Là đang cười nhạo cô chỉ bị kẹt trong thang máy thôi mà cũng có thể khóc nhè à?

“Là do cơn chấn động lúc nãy đã có thứ gì đó rơi vào mắt tôi.” Hạ Dĩnh bình tĩnh nói xong, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Anh có thể thả tôi xuống được rồi, cảm ơn anh.”

“Ai có khăn giấy cho cô ấy mượn chút được không?” Hà Ức Triêu khom lưng rút tay ra, sau đó vội hỏi xung quanh.

“Không cần.” Khi hai chân cô tiếp đất, Hạ Dĩnh ngừng một lát, sau đó cô nhấn mạnh lần nữa: “Tôi không có khóc lóc gì hết, chỉ là bị bụi bay vào mắt mà thôi.”

Cô là kiểu người dù cho tận thế có ập đến, cho dù mọi người đang kinh hoàng thất thố thì cô vẫn sẽ bình tĩnh mà nói “đừng nên hoảng hốt” nhưng khi cô về đến nhà, đảm bảo rằng không có ai xung quanh, thì cô mới bắt đầu bộc phát cảm xúc của mình.

Cô sẽ không khóc trước mặt người khác.

Ý cười trong mắt Hà Ức Triêu càng đậm thêm, anh cong khóe môi: “Cô ấy chỉ bị bụi bay vào mắt, vừa rồi cô ấy dụi mắt mà thôi.”

Hạ Dĩnh: “…” Cô không có dụi mắt, chuyện này vốn chẳng to tát gì, cũng không nhất thiết phải giải vây giúp cô, được chứ?

Hạ Dĩnh nhấn nút thang máy bên cạnh, giả vờ bình tĩnh nói: “Thang máy phải thường xuyên kiểm tra để kịp thời phát hiện ra điều bất thường, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.”

“Chúng tôi sẽ lưu ý kỹ hơn chuyện này, hôm nay thực sự xin lỗi cô.” Nhân viên nhanh chóng xin lỗi.

Hạ Dĩnh đi vào thang máy, trước khi cửa đóng lại, cô liếc nhìn người vừa bế cô lên, đúng lúc đối phương cũng tình cờ nhìn qua.

Dưới ánh đèn hành lang, khuôn mặt anh phản chiếu ngũ quan vô cùng rõ ràng, nhưng lông mày và đôi mắt lại thanh tú và đẹp đẽ.

Hạ Dĩnh không ngờ mình lại nhìn thấy nụ cười nghịch ngợm của đối phương, ngay sau đó, cửa thang máy đóng lại.

Hạ Dĩnh: “…”

Mặc dù có chút khó chịu, nhưng cô vẫn muốn cảm thán rằng xương hàm của người đàn ông này góc cạnh rõ ràng giống hệt như kế hoạch cuộc đời của cô vậy.

Không phải cô không biết gì, dù sao cô cũng làm trong lĩnh vực thời trang, từng gặp rất nhiều người mẫu nam có dáng người đẹp, khí chất. Khuôn mặt đó chắc chắn đủ tư cách để làm người mẫu, kiểu mẫu nam nào cũng được, chỉ cần đứng một chỗ cũng có thể hái ra tiền.

Vừa rồi, Hạ Dĩnh dựa vào cơ ngực của anh ấy, ôm lấy cơ bụng săn chắc như gờ giảm tốc, thì cô chợt như được kéo ra khỏi tâm trạng buồn bã. Tam quan của con người rất dễ thay đổi, và thậm chí nó có thể hoàn toàn trái ngược với trước đó. 

Hạ Dĩnh và Trần Uyên không có hề có người thứ ba xen giữa, cũng không thực sự có vấn đề nào lớn cả. Hai người yêu nhau được ba năm, trong khoảng thời gian đó còn có một năm yêu xa. Trong năm cô xa nhà, cứ mỗi cuối tuần chỉ cần Trần Uyên có thời gian rảnh thì sẽ bay đến ở cùng cô, còn có vài lần anh ta đến vào buổi tối rồi phải gấp gáp rời đi vào sáng sớm hôm sau. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hạ Dĩnh cất tất cả vé máy bay khứ hồi vào một chỗ, chúng chất đầy cả một nửa ngăn kéo.

Trước đây lúc hai người xem phim cùng nhau, Trần Uyên còn có thể đồng cảm với hoàn cảnh của các nhân vật nữ.

Nếu lợi ích của anh ta không bị động chạm, thì mọi phương diện của anh ta đều vô cùng tốt đẹp. Trần Uyên có trình độ học vấn cao, tính tình tốt và đối với những người phụ nữ xung quanh thì vô cùng lịch sự.

Tuy nhiên, anh ta lớn lên trong một gia đình và hoàn cảnh xung quanh, nơi mà đàn ông hầu như không làm việc nhà, còn người vợ thì phải vừa phụ thuộc vào đàn ông vừa phải tận tụy cho gia đình, từ trước đến nay đều luôn như thế.

Trường bối và bạn bè vừa làm mẫu vừa khuyên lơi, chỉ cần làm như họ thì có thể nhận được vô số lợi ích. Vậy tại sao không làm chứ? Nó không vi phạm pháp luật, anh ta cũng không phải là người duy nhất làm như thế.

Sự thất vọng được tích lũy dần từ những lần thăm dò lặp đi lặp lại của đối phương, cho đến hôm nay, Hạ Dĩnh đã không muốn cãi nhau với anh ta nữa, cô cũng không muốn tranh luận gì thêm.

Cho dù hiện tại Trần Uyên bị cô thuyết phục, nhưng anh ta cũng đã thấy được lợi ích của việc ràng buộc phụ nữ, anh ta còn có thể từ bỏ ư?

Hạ Dĩnh không muốn đối chọi với gia đình của Trần Uyên, có mấy lời đã nói quá nhiều lần rồi, cho dù đó là sự thật thì cũng giống như cố tỏ vẻ đáng thương, như người điên vô cớ gây rối.

Cô chỉ buồn một chút xíu thôi.

Lúc trò chuyện với bạn bè thì hết sức thoải mái, đến khi bọn họ rời đi hết, những lời đầy phóng khoáng cũng nói xong rồi, bên trong thang máy vừa nhỏ vừa vắng, cô hơi xúc động.

Đó không phải câu chuyện về lẩu xào cay.

Nói cái gì mà để hòa nhập vào đại gia đình của bọn họ? Cô không diss cả gia đình anh, thế là đủ cao thượng lắm rồi.

Quên đi, cô không nên nghĩ nhiều như vậy.

Tốt hơn là nghĩ về cơ ngực của anh chàng đẹp trai hôm nay dựa vào thật là đã. 

***

“Con đã uống rượu, thì trước khi đi ngủ uống sữa ấm sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” Hạ Hân Vinh mở cửa đi vào, đặt cái ly lên tủ đầu giường.

“Vâng, thật ra con chỉ uống có nửa ly thôi, không có chuyện gì hết.”

Hạ Dĩnh không dám để đối phương biết rằng cô mỗi ngày uống một ly mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hôm nay gặp mặt bạn bè, cô uống tận ba ly.

Hạ Hân Vinh suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Dĩnh Dĩnh, con cãi nhau với Trần Uyên phải không? Hôm nay con cứ dán mắt vào máy tính cả ngày.”

“... Không có đâu, tụi con đang êm đẹp lắm, do cuối năm công việc của con rất nhiều, phải tăng ca nên con thấy hơi mệt ấy mà.”

“Vậy thì ngủ sớm đi, đừng làm việc quá sức, sức khỏe mới là thứ quan trọng.” Hạ Hân Vinh nhanh chóng xua tan nghi hoặc của mình, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Hạ Dĩnh hít một hơi thật sâu, nếu hôm nay cô thẳng thắn, thì chắc chắn bà ấy sẽ thức trắng cả đêm.

Vốn dĩ chất lượng giấc ngủ của bà đã không tốt, có thể sẽ bị mất ngủ triền miên.

Tốt hơn hết là chọn một thời điểm thích hợp, cô đã lớn đầu thế này rồi, cô không muốn người lớn cứ mãi nhọc lòng vì mình.

Sau khi Hạ Dĩnh uống hết sữa, cô đặt ly xuống rồi cầm điện thoại lên.

Trong nhóm wechat của ba người, Dương Ngọ Ngọ gửi một tin nhắn thông báo rằng cô đã về đến nhà bình an.

Người còn lại thì vẫn im lặng.

Hạ Dĩnh cũng không ngạc nhiên mấy, hai năm qua Trầm Nam Nhứ sống rất khép kín, không có việc thì cũng không liên lạc với bạn bè, hôm nay do chuyện cô gần đính hôn mà bỗng dưng lại chia tay nên cô ấy mới xuất hiện.

Xem như đã cho cô mặt mũi lắm rồi.

Dương Ngọ Ngọ: Trần Uyên mà dám đến tìm cậu gây rắc rối thì cứ gọi cho tớ.

Hạ Dĩnh: Tìm cậu để giúp tớ cãi lộn hả?

Dương Ngọ Ngọ ngẫm nghĩ một lát, cô ấy cũng không thể giúp được cả, vì vậy cô ấy đăng liền bảy, tám video vào trong nhóm chat.

Mặc dù về mặt thể chất, Dương Ngọ Ngọ không thể giúp được gì nhiều, nhưng cô ấy có thể dùng “phép thuật tinh thần” kia mà!

Hạ Dĩnh nhấn mở, trong đấy chính là bộ sưu tập của những anh chàng đẹp trai, mà phần lớn trong số đó mặc rất thiếu vải.

Mấy người bạn này của cô thật là… 

Suốt ngày cắm mặt vào công việc mới là chân ái, đàn ông chỉ làm ảnh hưởng đến tốc độ kiếm tiền mà thôi!

Buổi tối nằm trên giường, lấy điện thoại ra xem một đoạn video ngắn, cô lại nhớ đến người đàn ông đẹp trai vạm vỡ ấy.

Hạ Dĩnh mất mười phút để nhấn mở tất cả các video, có một vài cái xem cũng không tệ, còn có video không mặc đồ nữa.

Độ cong khóe miệng cô càng lúc càng lớn, quả nhiên không có chuyện buồn phiền nào mà một người đàn ông đẹp trai không giải quyết được cả. Nếu một người không giải quyết được thì hẳn là hai, ba người là có thể.

Sau khi xem video xong, cô lại nghĩ đến chàng thanh niên trong thang máy. Dáng người cực kỳ chuẩn, còn có khuôn mặt đẹp trai đấy nữa, thế nên mới làm cho hormone của cô bùng nổ.

Cô nặng năm mươi ba cân, được đối phương ôm mà không hề khó khăn chút nào, cơ bụng anh cách một lớp vải mỏng, vẫn có thể sờ thấy và cảm nhận được vô cùng cứng rắn.

Trong hai năm qua, Hạ Dĩnh đã thay đổi nhiều phòng tập gym, mặc dù cô không đến đó thường xuyên, nhưng số lượng huấn luyện viên cá nhân mà cô từng gặp qua cũng không tính là ít.

Quả thật không có huấn luyện viên cá nhân nào có vóc dáng có thể so sánh được với anh ấy, cho dù không nhìn đến mặt thì thân hình của anh ta cũng đẹp đến động lòng người.

Cô ngẫm nghĩ, nếu anh chàng đẹp trai đó bán khóa học trong phòng tập, chỉ cần đảm bảo trong mỗi buổi học sẽ trực tiếp chỉ dạy và nghiệp vụ đạt tiêu chuẩn thì cô nhất định sẽ mua. Cho dù 800 tệ một buổi học cô cũng mua!

Cho nên, anh ấy tốt nghiệp trường kỹ thuật để đi bảo trì thang máy ư? Thật ra cũng có thể lấy chứng chỉ huấn luyện viên rồi sau đó bán các khóa học bán thời gian cũng được.

Đấy thực sự có một khuôn mặt mà nhiều cô gái một khi đã gặp qua là không thể quên.

Hạ Dĩnh trở mình, được rồi, không chỉ có mấy cô gái trẻ, mà những phụ nữ ba mươi tuổi cũng mê.

Cô để cho bản thân suy nghĩ miên man, hoàn toàn quên mất Trần Uyên và gia đình anh ta.

——

Trong mấy ngày nay, Hạ Dĩnh sống ở nhà cũ.

Nhược điểm duy nhất là hơi xa, mỗi lần lái xe mất tận một tiếng, thế nên cô mới thuê nhà gần công ty.

Hôm nay vừa xuống xe, Hạ Dĩnh đã trông thấy người đàn ông đang đợi ở cửa thang máy.

Cô khá ngạc nhiên, Trần Uyên tan làm muộn hơn cô nửa tiếng, công ty của anh ta cũng xa hơn.

Có khi nào anh ta xin nghỉ phép rồi đến đây không?

“Anh gửi thực đơn tiệc đính hôn cho em, em cũng không trả lời.” Trần Uyên bình tĩnh nhìn cô, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Hạ Dĩnh: “Thực đơn gì? Chúng ta đã chia tay rồi, đồ đạc anh để ở nhà tôi, tôi cũng đã gửi lại cho anh rồi.”

Trần Uyên nghe theo lời đề nghị của bạn mình, anh ta quyết định xử lý lần cãi vã này bằng phương thức chiến tranh lạnh, chờ đợi Hạ Dĩnh tự mình nghĩ thông suốt.

Sáng nay, anh ta nhận được chuyển phát nhanh trong cùng thành phố, mở ra thì thấy đó là quần áo của chính mình nên anh ta hơi lo lắng.

Trần Uyên tiến lên một bước: “Em nổi giận hai hôm nay là bởi vì em phát sinh mâu thuẫn với mẹ anh mà, anh chưa làm cái gì hết.”

Hạ Dĩnh: “…”

Thấy đối phương im lặng, Trần Uyên thả chậm giọng nói, dỗ dành: “Từ lúc nào em trở nên vô lý thế, anh không làm gì sai cũng phải xin lỗi sao?”

Có thể đối phương cho rằng anh ta đã cho cô một bậc thang, nhưng mỗi câu nói đều giẫm phải điểm mấu chốt của cô, Hạ Dĩnh siết chặt nắm tay: “Nếu anh quá nhàn rồi, thì có thể đi liếm hết nhà vệ sinh công một lần, làm thế may ra mọi người sẽ thích anh đấy.”

“Hạ Dĩnh!”

Hạ Dĩnh hít một hơi thật sâu, trước khi cô cất lời, cô chợt nghe thấy tiếng cười sau lưng.

Hạ Dĩnh quay đầu lại, rồi nhận ra đó là người đã bế cô khỏi thang máy ngày hôm đó.

Cô là người muốn giữ mặt mũi, có người ngoài ở đây, cô không muốn cãi nhau nên đành giữ im lặng.

Hà Ức Triêu nhìn thẳng vào cô, rồi hỏi lại: “Hai người đang cãi nhau à? Hay là anh ta đang quấy rối cô?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play