Những lời này nói ra, cả hai bên đều trở nên yên tĩnh. Tiếng gõ cửa vang lên, Hạ Dĩnh dứt khoát cúp điện thoại, đứng dậy đi mở cửa.
Đồ ăn bên ngoài không ngon, cô chỉ tùy tiện ăn hai miếng rồi cầm túi xách ra ngoài.
Hạ Dĩnh lái xe trở về căn nhà cũ của mình.
Cha mẹ cô ly hôn từ rất sớm, cô được người dì nhận về chăm sóc. Dì cô không có con, vì thế đối xử với cô như con đẻ, hiện giờ sống một mình, cuối tuần Hạ Dĩnh nếu có thời gian rảnh rỗi thường qua đó ở hai ngày.
Trần Uyên bị cúp điện thoại, trong lòng càng thêm tức giận. Không biết tại vì sao nhưng Hạ Dĩnh đã thay đổi rất nhiều, không chịu nghe lời khuyên bảo, cũng không cân nhắc tới lời người khác nói.
Anh họ hẹn anh ta đi tụ tập, Trần Uyên tan làm liền đi ngay.
"Những người khác đều có thể, chỉ có mình cô ấy là không thể, bọn em sau khi kết hôn bản thân đều bận rộn, vậy trong nhà phải tính làm sao? Em cũng không phải dạng không kiếm ra tiền, em hoàn toàn có thể nuôi cô ấy!"
Trần Hạo mới kết hôn hai tháng nhưng cũng gọi là người từng trải, anh ta nghe xong cười ra tiếng.
Cùng thế hệ bọn họ Trần Uyên chính là người có tiền đồ nhất, là tấm gương trong miệng phụ huynh. Từ nhỏ đã trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa, học tập tốt hơn. Lớn lên còn đẹp trai, trong các trận bóng rổ ở trường trung học, phải có hơn nửa số nữ sinh đến xem thi đấu là vì anh ta. Thật làm cho người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thời gian thay đổi, phụ nữ ngày nay cũng sẽ có suy nghĩ khác.
“Em như vậy là đã bị cô ta làm cho mê muội rồi! Đã sớm nói với em, phụ nữ không ưa lạnh chỉ ưa nóng, nếu em chậm trễ kéo dài thời gian cầu hôn cô ta, em thử xem cô ta có vội hay không?”
Có lẽ thật sự là như vậy.
Trần Uyên do dự một lúc, nhưng không đề cập đến việc Hạ Dĩnh vừa nói rằng cô muốn chia tay, để tránh truyền tới tai những người lớn trong nhà.
Trần Hạo không thích Hạ Dĩnh, phụ nữ mạnh mẽ vốn đã không được ưa thích, phụ nữ không để ý đến gia đình lại càng đáng ghét hơn.
Anh ta tiếp tục xúi giục: "Em vẫn có thể chia tay. Với điều kiện của em bây giờ, người phụ nữ nào mà chả có được."
Trần Uyên thẳng thừng bác bỏ: "Chúng em sẽ kết hôn."
Hạ Dĩnh nói rằng cô muốn chia tay, nhưng anh cảm thấy không đến mức độ như vậy, cô nói ra những lời như thế là do nhất thời tức giận.
Trần Hạo thở dài một lúc lâu, không nói lại được Trần Uyên, trong lòng thì thầm cảm thán Hạ Dĩnh thật là tâm cơ, làm cho Trần Uyên mụ mị đầu óc tới vậy.
***
Trần Uyên vốn dĩ định tối nay không đi tìm Hạ Dĩnh, anh cho rằng đó là quyết định đúng đắn của bản thân.
Nhưng anh biết Hạ Dĩnh không phải là người nói chuyện chia tay cho vui miệng, đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời như thế.
Trong lòng anh ta mơ hồ bất an, vẫn quyết định tới gặp.
Lần đầu tiên khóa cửa vang lên tiếng nhắc nhở nhập sai mật khẩu, anh ta hoàn toàn không để tâm, lập tức nhấn lại.
Lần thứ hai bị nhắc sai mật khẩu, anh ta vẫn cố chấp nhìn vào bàn phím, nhập lại lần thứ ba.
Đến lần nhắc nhở thứ ba thì mật khẩu vẫn sai, lúc này anh ta mới nhận ra rằng Hạ Dĩnh đã thay đổi mật khẩu!
Cơn giận mà Trần Uyên đã lắng xuống cuối cùng lại nổi lên, cô quá tàn nhẫn rồi!
Hạ Dĩnh nằm trên giường ngủ không được. Cô suy nghĩ một chút, phát hiện hôm nay bản thân không uống rượu.
Cô có thói quen uống rượu trước khi đi ngủ để dễ ngủ, rượu trắng, rượu vang, hay là bia, gì cũng được.
Nhưng hôm nay ở chung với dì nên làm vậy chắc chắn không ổn, mặc dù cô chưa bao giờ uống quá nhiều nhưng người lớn nhất định sẽ lo lắng.
Quay người lại, Hạ Dĩnh cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.
Trên WeChat, tin nhắn trong nhóm "Làm việc chăm chỉ để kiếm tiền" vẫn liên tục vang lên không ngừng.
Chỉ có ba người trong nhóm này, họ là bạn bè đã quen nhau nhiều năm và hiện tại họ đang ở cùng một thành phố.
Họ thỉnh thoảng trò chuyện nhưng không quá nhiều, dù sao thì mỗi người đều có một công việc và một cuộc sống riêng.
Dương Vũ Vũ: @Hạ Dĩnh, chọn khách sạn đính hôn chưa? Thời gian khoảng lúc nào đó?
Dương Vũ Vũ: Có phải là ngày đầu năm mới không? Vậy thì tớ sẽ không đặt vé đi chơi nữa.
Dương Vũ Vũ: Hôm đó cậu mặc lễ phục hay thường phục? Trần Uyên có vẻ có khá nhiều người thân, cậu định đặt bao nhiêu bàn?
...
Dương Vũ Vũ: Cậu đã quyết định lúc nào chụp ảnh cưới chưa? Có một số nhiếp ảnh gia rất nổi tiếng, họ cần đặt lịch hẹn trước nửa năm đó.
Sau khi Hạ Dĩnh lướt qua hơn chục tin nhắn, dứt khoát từ trên giường ngồi dậy.
Hạ Dĩnh: Không đặt nữa, vừa chia tay, tớ đá Trần Uyên rồi.
Chỉ với một câu ngắn ngủi, lượng thông tin bùng nổ, Dương Vũ Vũ trả lời trong năm giây, gửi qua một hàng dấu chấm hỏi trong sự bàng hoàng.
Hạ Dĩnh đã gửi ba tin nhắn thoại, giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Hai người đang nói chuyện hăng say, bỗng nhiên Trầm Nam Nhứ với tư cách là một người mất tích lâu năm trong nhóm chat bất ngờ xuất hiện và đưa ra lời khuyên chân thành.
Trầm Nam Nhứ: Nếu không thì Hạ Dĩnh, cậu thử lướt mấy video đáng yêu để giải tỏa áp lực đi?
Hạ Dĩnh: Trình độ đưa ra lời khuyên của cậu phải xếp vào hàng chuyên gia.
Dương Vũ Vũ: Nhưng mà cậu và mẹ anh ta không cãi nhau chứ?
Trầm Nam Nhứ: Cậu không hiểu đâu, suy nghĩ của Hạ Dĩnh và mẹ Trần Uyên đang đi theo hai hướng, người lớn tuổi thì thường bảo thủ, vì thế chắc chắn không có chuyện cảm hóa để bà ấy thay đổi suy nghĩ, mình chỉ có thể bỏ của chạy lấy người thôi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Hai người còn lại trong nhóm hoàn toàn có thái độ “đấu khẩu”, xét cho cùng thì Hạ Dĩnh cũng không có ác cảm.
Dương Vũ Vũ: Nhưng... Trần Uyên không tìm kiếm cậu nữa sao?
Hạ Dĩnh: Mình không biết, mình đã đổi mật mã khóa cửa, còn mình đang ở nhà cũ.
Trầm Nam Nhứ: Mình biết rồi, cậu đúng là một cô gái khí phách.
Một cô gái khí phách, đây là ấn tượng đầu tiên của Trầm Nam Nhứ về Hạ Dĩnh.
Trong ba người, Trầm Nam Nhứ và Hạ Dĩnh quen biết nhau lâu hơn cả.
Hai người là bạn cùng lớp ở trường cấp hai, nhưng họ đã vô tình biết nhau từ trước đó thông qua một sự cố bất ngờ.
Chiều hôm ấy khi Trầm Nam Nhứ đi học piano trở về nhà đã bị Hạ Dĩnh lao từ trên cầu thang lao xuống đâm trúng.
Ôm lấy bờ vai đau nhức của mình, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, người đối diện đã hỏi trước: “Giàn mướp kia có phải là của căn nhà bên phải tầng bốn không?"
Trầm Nam Nhứ mặt đầy sự khó hiểu, nhìn cô gái trước mặt xông tới đẩy gãy cả giàn mướp, rồi chạy biến đi như một cơn gió.
Trầm Nam Nhứ sau đó mới biết rằng Hạ Dĩnh là họ hàng của gia đình ở tầng bốn và hôm nay được người lớn đưa đến đây với tư cách là khách.
Chủ nhà nhìn thấy khăn giấy dính máu trong sọt rác, đi ra mắng cô có kinh nguyệt mà còn đi vệ sinh nhà người khác thật đúng là xui xẻo, buổi tối mình còn phải đánh bài, thật là xui xẻo...
Hạ Dĩnh nghe thế thì đi vào phòng tắm lấy khăn giấy mà cô đã sử dụng ra rồi nhanh chân chạy xuống đạp gãy giàn mướp của người đó.
... Đúng là một cô gái khí phách.
Hành động này đã gây sốc cho Trầm Nam Nhứ, người được cha mẹ nuôi dưỡng dịu dàng từ nhỏ đến lớn. Lúc đó cô ấy mới hồi tưởng lại, phát hiện bản thân hình như đã từng gặp chuyện như vậy rồi.
Nhưng ngày đó cô xấu hổ rồi bật khóc đi tìm ba mẹ.
Trầm Nam Nhứ nghiêm túc suy nghĩ, đối phương hung hãn như vậy, nhất định là ở trường rất ngông nghênh, hẳn là không dễ dàng kết thân.
Trên thực tế thì không phải như vậy, sau khi nhập học cô ấy đã quan sát hai tháng, cảm giác tồn tại ở trường của Hạ Dĩnh rất thấp, nhưng khi có kết quả thi giữa kỳ, Hạ Dĩnh xếp ở vị trí đứng đầu khối!
Không hổ danh cô gái khí phách.
Trầm Nam Nhứ cho rằng Hạ Dĩnh rất đặc biệt, nổi loạn, không được giáo huấn, giống như một con dao găm chưa mở, không, hoặc là đã mở rồi.
Kể từ khi đó, Trầm Nam Nhứ muốn làm bạn với Hạ Dĩnh.
Họ đã biết nhau hơn mười lăm năm, Hạ Dĩnh đã từng sắc sảo và góc cạnh như thế nào, nhưng bây giờ cô có thể đã đạt được hầu hết những gì cô theo đuổi, cô đã kiềm chế sự sắc sảo của mình và trông dịu dàng và nữ tính hơn.
Nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn như thế, cái lạnh lùng ẩn hiện dưới mặt hồ yên ả.
Hạ Dĩnh luôn có một mục tiêu rõ ràng trong cuộc sống và cô biết chính xác những gì cô muốn, bây giờ cô đã đưa ra quyết định, thậm chí tám con bò cũng không thể kéo cô ấy trở lại.
***
Hạ Dĩnh có chút không nói nên lời, hai người bọn họ trong nhóm đang thật sự cãi nhau, bọn họ muốn diễn vở kịch mâu thuẫn tới bao giờ nữa đây?
Nhưng khi Hạ Dĩnh chia sẻ ra được những điều này, tâm trạng cô cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Cô còn đang lo chuyện chia tay sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng tháng này của cô, nhưng có lẽ bây giờ nó đã được giải quyết.
Điện thoại bắt đầu rung lên, Trần Uyên gọi tới.
Hạ Dĩnh gạt điện thoại sang chế độ im lặng và đặt nó ở một bên, kéo chăn lên đắp và nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, Hạ Dĩnh nhận được rất nhiều tin nhắn từ Trần Uyên.
Cô lướt nhanh qua một lượt, không đọc kỹ từng chữ, cô đặt "Tin nhắn không làm phiền" cho đối phương, đồng thời xóa hộp thoại trò chuyện giữa hai người.
Hạ Dĩnh không làm việc ngoài giờ ở công ty vào cuối tuần này, nhưng cô mang theo laptop của mình tới.
Cô dậy sớm bắt đầu làm việc, sau bữa trưa lại lao đầu vào công việc, cho đến khi Hạ Hân Vinh gọi điện cho cô, cô mới ngẩng đầu lên khỏi đống công việc.
Hạ Hân Vinh thở dài, bình thường cuối tuần con bé không dành thời gian để nghĩ ngơi, nhưng trước đây thì không như thế, bà ngay lập tức kéo cô ra khỏi nhà.
Sau khi đi bộ đến sáu rưỡi, Hạ Hân Vinh tham gia khiêu vũ ở quảng trường còn Hạ Dĩnh đi dạo một mình.
Cô chưa đi được bao lâu thì điện thoại reo, cô cầm lên xem, là của Dương Vũ Vũ gọi tới.
"Tôi đọc trên Dianping rằng gần nhà cậu có một quán ăn được đánh giá khá cao. Chúng ta ra ngoài tụ tập đi, không phải cậu đã nói rằng hôm qua đặt đồ ăn bên ngoài rất không ngon sao?”
*Dianping (点评) là một trang web và ứng dụng đánh giá và đặt chỗ trực tuyến hàng đầu tại Trung Quốc. Nó cho phép người dùng đánh giá và bình luận về các nhà hàng, cửa hàng, dịch vụ và địa điểm giải trí. Các đánh giá trên Dianping thường cung cấp thông tin hữu ích cho người dùng khi chọn lựa nơi để ăn uống, mua sắm hoặc trải nghiệm các hoạt động giải trí.
"Không cần đâu."
"Mình đã ở đây rồi." Đầu dây bên kia dừng lại hỏi : "Trầm Nam Nhứ cũng ở đây, cậu có thể nể mặt và tới đây uống cùng nhau không?"
Hạ Dĩnh bất đắc dĩ cười cười: “Được, gửi địa điểm cho tớ đi.”
Cô liếc nhìn bản đồ, cách nơi này chỉ mười phút đi bộ, cũng khá gần.
Tình cờ là dì của cô cũng biết hai người đó. Buổi tối cùng bạn bè ăn tối, hôm nay cô có lý do chính đáng để đi uống rượu.
***
Cả ba cụng ly.
Dương Vũ Vũ và Trầm Nam Nhứ lát nữa còn phải lái xe nên không uống rượu mà chọn sữa bò Vượng Tử.
*"旺仔牛奶" (Sữa bò Vượng Tử) là một thương hiệu sữa bò nổi tiếng tại Trung Quốc. Thương hiệu này nổi tiếng với sản phẩm sữa đóng hộp tiện lợi và thơm ngon.
Thực ra như vậy đã rất giữ thể diện cho cô rồi, đồ uống này có hàm lượng đường cao, sau bảy giờ tối, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi có thể uống thì nhất định mối quan hệ phải rất thân tình.
Dương Vũ Vũ mở lời: "Người tiếp theo nhất định sẽ tuyệt hơn, nhưng tại sao bố mẹ anh ta lại như vậy nhỉ? Nực cười quá."
Hạ Dĩnh: "Những gì mẹ Trần Uyên nói ngày hôm qua thật sự khiến tớ cảm thấy rất... sởn gai ốc. Trong suốt mười hai năm học, từ tiểu học, trung học cơ sở đến trung học phổ thông của Trần Uyên, ngày nào bà ấy cũng dậy lúc năm rưỡi sáng để nấu đồ ăn cho con trai, kinh khủng hơn là bà ấy chưa bao giờ bỏ lỡ một ngày nào, thật là quá kiên trì."
Ba người bỗng im lặng.
Dương Vũ Vũ là người duy nhất đã kết hôn và có con, cô ấy cười nói: "Có lẽ bà ấy mắc chứng nghiện nấu ăn rồi."
Trầm Nam Nhứ: "Tớ chỉ tò mò, tại sao cậu lại muốn lấy anh ta?"
Hạ Dĩnh rót cho mình một cốc đầy rượu, cười nói: "À, dù sao thì chúng tớ cũng chia tay rồi, muốn tớ nói thật không? Trình độ học vấn của Trần Uyên cao, bố mẹ đều có công ăn việc làm, ngoại hình của anh ta cũng không tệ, lại có sự nghiệp tốt, tớ có thể lấy được người như thế rồi ra ngoài gặp gỡ bạn bè và các nhà lãnh đạo cũng mát mày mát mặt. Tớ cần một người như vậy."
“…”
Hạ Dĩnh tiếp tục nói: "Dù sao tớ mà cứ độc thân mãi thì cũng có chút kỳ quái.”
Ban lãnh đạo mà cô đối phó chủ yếu là nam giới và hầu như lúc nào cũng bị hỏi tại sao cô lại độc thân?
Biết cô còn độc thân, cho dù người đó đã có gia đình thì cô vẫn cảm thấy có thể phát sinh chuyện kinh khủng nào đó. Cũng có khả năng cho dù họ chỉ là quan hệ bình thường nhưng thường xuyên lui tới cũng làm vợ các sếp suy nghĩ nhiều.
Hạ Dĩnh thực sự không quan tâm đến ý kiến của người khác, nhưng cô là một người rất thực tế và cô đối mặt với vấn đề này một cách thẳng thắn. Cô cần một người bạn đồng hành đàng hoàng cho những dịp xã giao.
Nhưng những gì Trần Uyên có thể làm cho cô, cô cũng có thể giúp anh, thậm chí còn tốt hơn.
Trong quan niệm của cô, hôn nhân nên xét đến cả tình cảm và lợi ích.
Vấn đề hiện tại là Trần Uyên suy xét nhiều về lợi ích lại càng làm cô chỉ suy xét đến tình cảm, điều này khiến thiện cảm của cô đối với anh ta càng hạ xuống đến mức đóng băng.
Trên bàn ăn hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, thật không hổ danh là Hạ Dĩnh.
Hạ Dĩnh thở dài: “Còn có một điểm cũng rất quan trọng, Trần Uyên có một mái tóc rất đẹp, sau này sẽ không làm gen con cái bị ảnh hưởng.”
Hai người: “…” Người phụ nữ này suy nghĩ quá sâu xa rồi.
Bây giờ thì hai người họ hoàn toàn yên tâm rồi, dù sao thì tổng giám đốc Hạ mới là người quyết định mỗi khi một trong ba gặp vấn đề.
Cô chưa bao giờ bị đánh bại.
Mười giờ tối, ba người tám chuyện chưa đủ nhưng cuối cùng vẫn phải tàn cuộc, dù sao thì có người phải về chăm con, có người ngày mai phải đi làm.
Trên đường về, Hạ Dĩnh bị cơn gió thổi tới làm cho khó chịu.
Cô bước vào tòa nhà, lúc này chỉ có mình cô đứng đợi thang máy ở tầng một. Hạ Dĩnh ấn số tầng, cửa thang máy đóng lại nhưng không nhúc nhích, hơn mười mấy giây sau thì bắt đầu rơi xuống. May là nó dừng lại ngay, nhưng đèn trong thang máy cũng tắt.
Hạ Dĩnh lấy điện thoại di động ra và gọi cho ban quản lý tòa nhà để nhờ giúp đỡ, họ nói rằng họ sẽ cử người đến xử lý ngay.
Làm theo phương pháp tự bảo vệ bản thân khi thang máy gặp sự cố, cô ngồi dựa vào góc thang máy ôm lấy đầu gối, mặc dù động tác này có chút chật vật.
Cô đoán mình ở khoảng giữa tầng một, nguy hiểm rất nhỏ nên cũng không hoảng loạn.
Không biết qua bao lâu, cửa thang máy cuối cùng đã mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào. Cô nghe thấy ở phía trên có một người đàn ông đang nói chuyện, giọng nói khá hay.