Trần Uyên: “Chúng tôi là người yêu.”

Hạ Dĩnh: “Đã chia tay từ lâu rồi, anh ta đang làm phiền tôi.”

Hà Ức Triêu cười đùa: “Chậc chậc, chia tay rồi lại còn đến dây dưa người ta là không tốt đâu.”

Trần Uyên trừng mắt nhìn người đàn ông đang nhiều chuyện: “Không liên quan gì đến anh.”

Hạ Dĩnh nhìn sang, lần trước ở trong thang máy cô đã nhận ra đối phương cực kỳ cao lớn, bây giờ đứng cùng Trần Uyên lại càng thấy rõ ràng.

Trần Uyên cao một mét bảy lăm, ở miền nam cũng được xem là cao so với những người cùng lứa tuổi, nhưng lại thấp hơn Hà Ức Triêu nửa cái đầu.

Chẳng trách đêm đó đối phương có thể ôm trọn cô trong lồng ngực. 

Thật kỳ lạ, lúc ấy da kề da, rõ ràng là vượt quá khoảng cách an toàn trong xã giao một cách nghiêm trọng, nhưng cô lại thấy chuyện đó bình thường.

Một thẳng nam đã ba mươi tuổi mà giữ được một đường chân tóc vừa đều vừa sạch sẽ như thế, quả là chuyện hiếm có. Ví như Trần Uyên, là một anh chàng đẹp trai trong số các bạn đồng lứa của mình. Nhưng bây giờ anh ta đang đứng cùng một anh chàng đẹp trai theo nghĩa rộng, sự tương phản giữa hai người có thể nói là thật thảm thiết.

Trước đây Hạ Dĩnh sẽ không nghĩ như thế, dù sao thì người cô thích, chính là người tỏa sáng nhất trong đám đông, kể cả khuyết điểm của anh ta cũng sáng lấp lánh. Bây giờ không còn nghĩ như thế nữa, bộ lọc tình yêu đã hoàn toàn biến mất.

Trong lúc hai người phụ nữ chém giết lẫn nhau, anh ta ích kỷ chỉ trốn sau lưng lại dùng vẻ mặt vô tội nói “Tôi không làm gì sai, đừng liên lụy tôi”, thật sự rất ghê tởm.

Hạ Dĩnh bước đến bên cạnh người đàn ông, rồi nói: “Tôi biết anh ta.”

Bản thân cô là một chủ nhà hàng năm đều trả phí quản lý tài sản đúng hạn, cô đã thức thời nấp phía sau người đàn ông bên ban quản lý tòa nhà kia. Cô cũng không trực tiếp nhắc tới nghề nghiệp của đối phương, cô sợ Trần Uyên sau đó sẽ gây rối.

Mặc dù Trần Uyên không phải là tay côn đồ, nhưng cơn tức đã bốc lên đỉnh đầu, nên cô cố tình cho rằng đối phương có ác ý.

Trần Uyên đánh giá người đàn ông đứng bên cạnh, kia là bạn của Hạ Dĩnh ư? Tại sao trước đây anh ta chưa từng gặp qua.

Anh ta không xoắn xuýt về điều này nữa, rồi nhìn bạn gái của mình: “Chúng ta đừng làm ẫm ĩ nữa được không em? Hôm trước mẹ anh đã gọi điện thoại cho dì của em, bà ấy cũng rất hối hận chuyện ngày hôm đó.”

Hạ Dĩnh ngẩng đầu, hết sức ngạc nhiên mà hỏi: “Tại sao anh lại quấy rầy dì của tôi?”

Trần Uyên bất ngờ vì không nghĩ phản ứng của đối phương sẽ dữ dội như thế.

Mẹ anh ta đã liên hệ với trưởng bối của đối phương để xin lỗi, như thế là quá rộng lượng rồi.

Cơn tức vốn bị đè nén của Hạ Dĩnh lập tức bùng lên: “Bộ tôi là ăn mày hả? Còn phải nhìn sắc mặt của mấy người để ăn cơm à?”

Người nhà của tôi, thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của mấy người để ăn cơm ư?

Trần Uyên: “Có lẽ là em hiểu lầm rồi, mẹ anh chỉ muốn em đổi sang một công việc nhẹ nhàng hơn, anh cũng không muốn em quá mệt mỏi.”

Hạ Dĩnh cười lạnh: “Anh hâm mộ với vợ của bạn anh chứ gì, anh có thể đi đào góc tường của người ta rồi ôm về để hầu hạ anh đấy.”

“Em có ý gì?”

Hạ Dĩnh: “Chúng ta đã chia tay rồi. Tôi chắc đã giẫm phải hố phân rồi phải không? Rút chân ra rồi mà vẫn còn dính cứt? Anh đừng nổi điên nữa, làm người tử tế không được hả?”

Vẻ mặt Trần Uyên hết sức khó coi, câu này làm cho anh ta vô cùng xấu hổ.

Hạ Dĩnh cảm thấy buồn cười, Trần Uyên là người hết sức sĩ diện, mà trên đời này, người cô quan tâm nhất chính là dì của mình.

Ba năm yêu nhau thật sự không uổng phí, cho dù là cố ý hay vô tình, bọn họ đều biết chọc vào chỗ đau của đối phương, cắm một đao chính xác mà thâm độc.

Trần Uyên rất tức giận, nhưng Hạ Dĩnh đã trốn sau người đàn ông ở phía đối diện và từ chối giao tiếp.

Anh ta ngẫm nghĩ, cảm xúc của cả hai đều không tốt, lại có người ngoài ở đây, nên không phải là thời điểm tốt để nói chuyện. 

Trần Uyên đè nén tâm tình: “Bây giờ anh không nói chuyện với em nữa, em tự mình kiểm điểm đi.”

Cuối cùng, anh ta liếc nhìn người đàn ông đứng ở giữa, sau đó quay người rời đi.

Hạ Dĩnh lặng im tại chỗ, đợi đến khi cô hoàn hồn lại, thì phát hiện anh chàng đẹp trai từ ban quản lý tài sản vẫn chưa rời đi.

Vào cái đêm thang máy hỏng, cô tùy tiện mặc chiếc hoodie cũ, cũng không gội đầu, cả người nồng nặc mùi rượu.

Hôm nay thì ngược lại, cô trang điểm đẹp đẽ, ăn mặc sang trọng, nhưng lại hệt như một người đàn bà chanh chua, cãi nhau ầm ĩ.

Rõ ràng, hai trạng thái này không phải là dáng vẻ thường ngày của cô.

Hạ Dĩnh từng là một con nhím, sau này khi tuổi tác càng lớn, cô mới nhận ra rằng điều này là không tốt. Phô trương thanh thế chưa chắc đã là mạnh mẽ, tỏ ra yếu thế cũng chưa hẳn là yếu đuối, nhất là đối với phụ nữ.

Miễn là có thể leo lên chỗ tốt hơn và đạt được mục tiêu của mình, cái gì cô cũng có thể làm, dần dần cô trở nên dịu dàng, và luôn luôn chú ý đến hình tượng của mình.

Hạ Dĩnh bình tĩnh lại trong hai giây, đối phương chỉ là người của đội quản lý tài sản, không liên quan gì đến cuộc sống hay công việc của cô.

“Chuyện ngày hôm nay, anh không được phép nói ra đâu đấy.”

“Được, không nói.”

Hai người nhìn nhau, Hà Ức Triêu bắt gặp ánh mắt của cô, lại hỏi: “Cho nên bọn họ muốn dùng tiền mua đứt cô luôn hả?”

Hạ Dĩnh khẽ cười một tiếng: “Mua đứt là ý gì?”

“Chưa đến mức đó, hồi trước họ cho tôi thấy họ có bao nhiêu tiền, chỉ cho nhìn thôi rồi bắt tôi chia tay với con trai người ta. Bây giờ họ lại cho tôi thấy họ giàu có như thế nào, lại chỉ cho nhìn sau đó bắt tôi làm người ở cho họ.”

Sau trò hề này, cô đã hoàn toàn đánh mất hình tượng của chính mình, nên Hạ Dĩnh vò mẻ không sợ sứt.

Cô cũng không cho phép người ngoài nói tốt cho họ!

Cửa nào mà mua đứt cô thế? Rõ ràng cô là chuyên gia tính toán đấy!

Hà Ức Triêu suy nghĩ một lát, không lên án cũng không đồng tình, tất cả đều không phải điều cô cần, nên anh bình tĩnh nói: “Mắt nhìn người của cô không tốt lắm.”

“Có lẽ là bởi vì trên đời này có quá nhiều tên khốn nạn.”

Bây giờ Hạ Dĩnh cũng không tính lên tầng, vì vậy cô quay đầu và bước ra ngoài.

Cô không biết phải đối mặt với Hạ Hân Vinh thế nào.

Hà Ức Triêu lại hỏi: “Cô không sợ anh ta đang đợi cô ở bên ngoài à?”

Hạ Dĩnh chững lại rồi quay sang nhìn người vừa mới nói.

Hà Ức Triêu: “Tôi có thể đi bộ với cô.”

Hạ Dĩnh không quan tâm, dịch vụ của quản lý cơ sở vật chất tốt như vậy à? Hay do trạng thái hiện tại của cô thực sự rất tệ.

“Không cần đâu, vừa rồi cảm ơn anh.” Hạ Dĩnh xoay người đi tới bãi đậu xe.

Hạ Dĩnh ngồi trong xe.

Vì vậy, cô của cô từ lâu đã biết rằng hai người đã chia tay, nhưng bà ấy chỉ giả vờ như không phát hiện ra.

Khi Hạ Dĩnh ba tuổi, cha cô tái hôn, mẹ kế của cô mang theo một cô bé lớn hơn cô một tuổi. Rồi hai đứa em trai lại nhanh chóng được ra đời.

Tính tình của cô vừa cứng nhắc vừa không được lòng người khác, nên cô đã trở thành người có địa vị đứng chót trong gia đình.

Mấy đứa con trai tầm ba bốn tuổi đến chó còn chê, ngày nào chúng cũng bắt giun đất, kiến, sâu lông bỏ vào bát cơm của cô, ngày nào Hạ Dĩnh cũng đánh em trai rồi sau đó bị bố mẹ đánh lại.

Khi cô lớn hơn một chút, hai ông bà không muốn cô đi học, nói rằng con gái học cũng vô dụng, có thể giúp việc nhà chăm sóc em trai mới là trọng yếu. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đang còn trong chín năm giáo dục bắt buộc, mà học sinh không đến lớp, thì nhà trường sẽ cử giáo viên đến nhà thăm nom, cũng như những cô gái khác, cô cũng bị bố mẹ ép phải nói rằng tự bản thân cô học không nổi, không muốn học.

Rốt cuộc, bản thân học sinh không nguyện ý thì giáo viên cũng không muốn rước lấy phiền phức.

Hạ Dĩnh ngẩng đầu nhìn rồi nói với giáo viên rằng họ không cho phép cô đi học!

Cả phòng kinh ngạc tại chỗ.

Tuy trường trung học cơ sở trong thôn không tốt lắm, nhưng trong huyện có một trường chất lượng, vì cần phải thi, nên cô hỏi mượn giáo viên tiểu học năm tệ tiền xe, lén lút cầm sổ hộ khẩu chạy đi thi khi trở về vẫn bị đánh cho một trận.

Sau khi tốt nghiệp cấp hai, trường cấp ba trong thành phố hứa sẽ miễn học phí và các khoản phí phụ cho cô, nhưng vẫn không được.

Không cần trả học phí nhưng còn phí sinh hoạt thì sao? Học đại học cũng cần tiền, không bằng yên ổn giúp gia đình làm việc, dù sao sau này cũng phải gả đi.

Lần này cô không còn nằm trong chín năm giáo dục bắt buộc nữa, không ai xen vào được, nên họ hăm dọa cô nếu tiếp tục quậy phá thì đừng về nhà nữa, ra ngoài tự sinh tự diệt đi.

Lần này Hạ Dĩnh thực sự không có cách nào hết, may mắn thay, cô còn có một người dì đã ra ngoài làm việc từ sớm, cô đã liên lạc và mời bà ấy đến thành phố của mình.

Chỉ cần Hạ Dĩnh đạt điểm cao, bà ấy sẵn sàng nuôi cô đi học.

Người cô đó chỉ là con gái được ông hai nhận nuôi, hai người không có quan hệ huyết thống.

Nhưng đó là cọng rơm duy nhất cô có thể nắm được.

Ở tuổi mười sáu, Hạ Dĩnh trải qua sinh nhật đầu tiên ở bên ngoài quê nhà.

Hạ Hân Vinh đã mua một chiếc bánh nhỏ, nấu một vài món ăn ngon còn mời hai người bạn của cô đến ăn mừng tại nhà.

Bà đã tặng cho cô một đôi giày làm quà sinh nhật, đôi giày màu trắng, rất vừa chân và là đôi giày thoải mái nhất mà cô từng được mang.

Hạ Dĩnh thổi tắt nến.

Trước đây cô đã luôn tự hỏi, rằng có người sinh ra số phận đã định sẵn sẽ khổ đau hay không, cho dù cố gắng thế nào cũng vô ích. Có lẽ cô chỉ dùng để làm tôn lên hạnh phúc của các bạn cùng lớp.

Cô không có tư cách đón nhận ánh mặt trời, cũng không đợi được ánh trăng, nhưng cuối cùng cô cũng đã có được một ngọn nến. Mặc dù không sáng lắm, nhưng nó vẫn sẽ luôn cháy.

Rất khó khăn để một người phụ nữ ở độ tuổi ba mươi nuôi một học sinh trung học.

Một người phụ nữ sống ở ngoại tỉnh chưa chồng, mang theo một đứa con ghẻ còn bị soi mói nhiều hơn. Nhiều người còn không cần đến chính con gái ruột của mình, đây còn không phải thân sinh, cần gì phải bận tâm?

Hạ Hân Vinh lần lượt gặp gỡ nhiều người đàn ông, nhưng cuối cùng chẳng có kết quả gì.

Hạ Dĩnh luôn cảm thấy rằng cô đã liên lụy đến bà quá nhiều, vì thế cô phải nỗ lực để nâng cao giá trị của bản thân.

Trong mấy năm này, đều là cô giúp đỡ những người xung quanh mình, mà không cần sự giúp đỡ cảm thông của người khác.

Nhưng hôm đấy, khi cô đã nói những lời hùng hồn kia, thì bạn bè cũng đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Do ngại tính cách của Hạ Dĩnh, nên không an ủi một cách rõ ràng, nếu không thì đã chẳng tìm cô tám chuyện mỗi tuần rồi.

Nhìn nhầm người, chưa nói đến chuyện làm loạn đám cưới, còn khiến cho cô của cô bị vạ lây.

Là do cô làm chưa tốt, rõ ràng cô có thể làm tốt hơn nữa kia mà.

Hạ Dĩnh ngồi trong xe hồi lâu, cô biết tâm trạng của mình không ổn, nên cô quyết định một mình trở về phòng trọ.

Vừa bật đèn pha lên, cô liền nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó ba mét.

Anh ta thế mà vẫn chưa rời đi, một tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi. 

Hạ Dĩnh hơi ngạc nhiên, lúc này cô cũng không có tâm trạng để hỏi nữa, cô cho xe lùi ra khỏi ga ra, lái thẳng ra ngoài.

Cô nhanh chóng lái xe ra khỏi bãi đậu xe, rồi liếc nhìn kính chiếu hậu, đối phương vẫn đứng đó, nhìn về hướng cô lái xe đi.

Hạ Dĩnh hết sức cảm kích, anh ta chỉ đứng đó, cũng không đến quấy rầy cô.

Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất ở lối ra. Hà Ức Triêu mới thôi không nhìn theo nữa.

Vừa rồi ở bãi đậu xe, ánh đèn không mấy sáng sủa chiếu vào khuôn mặt cô, mái tóc đen nhánh rũ xuống, đôi mắt ngấn lệ, cố hết sức đè nén cảm xúc.

Trên người của cô có sự bất tuân và liều lĩnh, anh ta vừa nhìn liền không thể rời mắt, trong lòng sinh ra cảm xúc thương tiếc.

Nhưng cô hoàn toàn không cần, cô giống như ngọn lửa trong vùng hoang dã, vừa mạnh mẽ vừa mong manh.

——

“Cô ấy muốn chia tay với con.”

Hôm nay lão gia họ Trần tổ chức mừng thọ, một đám họ hàng tụ tập ăn mừng, đều chờ đợi cháu trai lớn dẫn theo bạn gái đến chúc mừng.

Tất cả bọn họ đều trố mắt khi Trần Uyên đến một mình với vẻ mặt xấu hổ, rồi càng ngạc nhiên hơn sau khi nghe những gì anh ta nói.

Hồi trước đám thân thích của đều cho rằng hai người không hợp sẽ chia tay thôi, nhưng không bao giờ nghĩ đến chính bên nữ là người chủ động nhắc đến chuyện đó.

Trong nhận thức của bọn họ, việc Trần Uyên đá đối phương là chuyện bình thường.

Hạ Dĩnh chủ động chia tay ư? Chuyện này quá vô lý! Cô chỉ đơn giản là chẳng thể tìm thấy được người nào tốt hơn thôi!

Trần Uyên bắt đầu lo lắng cho Hạ Dĩnh sẽ không quay đầu.

Dù có người lớn hai bên hòa giải ở giữa, cho dù anh ta có nhường bước, đối phương cũng sẽ không động lòng.

Hai người yêu nhau ba năm vẫn luôn tốt đẹp, mới cầu hôn có một tháng, sao lại thành ra thế này?

Trần Văn Khôn tỏ vẻ khinh thường: “Vậy thì con đừng lãng phí thời gian nữa, nhà chúng cũng không nhất thiết cần cô ta? Còn có rất nhiều phụ nữ trẻ đẹp kia mà.”

Cả bàn đồng thanh hùa theo, nói cuộc hôn nhân này vốn là do Hạ Dĩnh trèo cao, vậy mà cô còn không biết tốt xấu.

Nghe người khác coi thường Hạ Dĩnh, Trần Uyên thế mà lại không vui.

Mười phút sau, anh ta viện cớ bản thân còn bận việc rồi về sớm.

Trần Văn Khôn cau mày bóng lưng của con trai rời đi. Đã thành ra như vậy rồi mà thằng nhóc này còn để ý cô gái kia?

Con trai ông không thể không quan tâm, từ sớm ông đã rõ ràng điều này và chuẩn bị hết cho nó.

Nói đến Hạ Dĩnh, không phải cô luôn nghĩ rằng công việc của cô kiếm được nhiều tiền và cô có thể nắm Trần Uyên trong tay sao.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play