Tư Mộc thật sự làm rất tàn nhẫn, cuối cùng Tô Nhan liền ngất đi, chờ tới khi mọi chuyện kết thúc thì hoàn toàn không thể cử động được nữa. Tư Mộc khép hai chân cô lại, bế cô lên đi vào phòng tắm tắm cho cả hai, sau đó bế Tô Nhan trở lại phòng ngủ, hài lòng ôm chặt cô nhắm mắt lại.
Lúc Tô Nhan tỉnh lại đã là buổi chiều, cô vẫn ở trong phòng của Tư Mộc, bên cạnh đã không còn ai. Cô chán ghét nhíu mày, muốn ngồi dậy xuống giường, nhưng vừa cử động thì toàn thân liền đau nhứt không chịu nổi, sự đau đớn của các khớp xương và nơi nào đó khiến cô lập tức ngã về giường, mặt mũi Tô Nhan trong nháy mắt càng thêm khó coi.
Rất nhanh Tư Mộc đã đi vào, cậu mặc áo len và quần dài đơn giản, tay bưng cháo xương mới vừa nấu xong, không màng đến ánh mắt giận dữ của Tô Nhan mà đi đến ngồi xuống mép giường ôm lấy cô, thân mật cọ cọ mặt cô: “Chị, ăn cháo đi.”
“Cậu còn mặt mũi gọi tôi là chị?”
"Chị, đừng quậy nữa.” Cậu đặt cháo lên tủ đầu giường, múc một thìa nhỏ, thử độ ấm sau đó đưa tới trước mặt Tô Nhan: “Mới vừa nấu xong, độ ấm vừa phải, chị mau ăn đi.”
Tô Nhan giơ tay hất đi, cháo lập tức đổ hết lên chăn. Tư Mộc trầm mặc, nhưng cũng không trách cô, múc một thìa cho vào miệng mình, sau đó siết chặt cằm Tô Nhan rồi hôn lên, thẳng đến khi cô thuận lợi nuốt đồ ăn xuống mới lưu luyến lui người về.
“Chị thật sự không ăn? Em không ngại dùng cách này để đút chị ăn đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT