Cô cũng lười so đo với cậu, cúi người phủi bụi đất trên quần áo cho cậu, làm xong mới đứng dậy nói: “Vào lớp đi, chị cũng phải đi rồi, nếu có đứa nào ăn hiếp em nữa thì nhớ phải đi nói với giáo viên, cái này không tính là mách lẻo, mà là phòng vệ chính đáng.”
Tư Mộc cái hiểu cái không gật đầu: “Em biết rồi.”
Hôm nay vừa ăn cơm trưa xong Tô Nhan liền quay về lớp nằm bò lên bàn ngủ bù, trong lúc mơ màng thì đột nhiên bị người khác dùng lực đẩy một cái, cô giật mình tỉnh dậy nhìn về phía người mới đến thì phát hiện là tên hung thần ác sát Mã Thành Lỗi.
"Tô Nhan, nói dối cũng mượt mà quá nhỉ? Nếu tao không dạy dỗ mày một trận thì mày sẽ không chịu yên đúng không?”
Tô Nhan nhìn số lượng học sinh trong phòng, còn chẳng được mấy móng, lúc này mấy người họ cũng đang nhìn về phía bên đây, nhưng không một ai có ý muốn nhúng tay vào, cô cúi đầu suy nghĩ rồi nói: “Là em trai anh ăn hiếp em trai tôi trước.”
Mã Thành Lỗi không kiên nhẫn nhìn cô: “Nó ăn hiếp ai thì liên quan gì tới mày? Có bản lĩnh thì kêu em mày đánh trả đi, cùng lắm thì một chọi một, đứa con gái như mày xen vào làm đéo gì?"
“Chúng nó ỷ đông hiếp yếu, cho dù đánh trả thì cũng là người chịu thiệt, nếu em trai anh bị người ta đánh thì anh có thể khoanh tay đứng nhìn à?”
"Nhưng trước mắt người bị đánh không phải là em tao.”
Tô Nhan lạnh lùng nhìn gã, chắc chắn đối phương chỉ muốn đến đây để kiếm chuyện, dù bây giờ nói cái gì thì gã cũng không quan tâm, đồng thời cũng không bỏ qua, cô thẳng thắn hỏi: “Vậy bây giờ anh muốn thế nào?”
“Đơn giản thôi.” Mã Thành Lỗi nhướng mày, cười cười tiến sát lại gần cô, gằn từng chữ: “Sáng nay mày nói dối thế nào, thì chiều nay làm theo thế đó đi.”
Tô Nhan nhìn gã giống như nhìn một thằng điên: “Có cái nịt.”
Mã Thành Lỗi lập tức túm chặt cánh cô kéo ra ngoài: “Mày tiếp tục ngạo mạn đi, để tao xem mày ngạo mạn được tới khi nào.”
Tô Nhan dùng sức giãy giụa, bàn học bên cạnh bị đụng đến lệch vị trí, sách giáo khoa trên bàn cũng rơi đầy đất, nhưng sự phản kháng của cô đối với Mã Thành Lỗi mà nói thì chả có tác dụng gì, gã cao hơn Tô Nhan rất nhiều, ống tay áo che đi làn da bánh mật khỏe mạnh, cánh tay dưới lớp áo lộ ra đường cong cơ bắp rõ ràng, bày ra đầy đủ sự mạnh mẽ và đẹp đẽ của gã, do suốt ngày chạy nhảy ở bên ngoài nên thể lực của gã cực kì tốt.
Một đường lảo đảo ra khỏi cửa lớp học, sắc mặt Tô Nhan trở nên cực kì khó coi, theo tính tình của Mã Thành Lỗi thì tính chân thật trong lời uy hiếp của gã là rất cao, cô cũng không cho rằng người này đang đùa giỡn với cô, loại người không tim không phổi ăn no xong chỉ muốn nhìn người khác bị bẽ mặt như gã thì chắc chắn gã sẽ không đùa.
Tô Nhan tưởng tượng đến cảnh tượng mình sắp phải đối mặt thì toàn thân lập tức lạnh buốt, cô không ngừng hất tay, nhanh chóng động não tìm cách chạy trốn. Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng T YT và web ty tnovel.
“Mã Thành Lỗi, không phải việc lần trước anh vẫn chưa làm xong sao?” Vừa đi qua ngã rẽ, Tô Nhan đột nhiên la lên.
Đối phương dừng lại, nghiêng đầu liếc cô, ánh mắt cực kì lạnh lẽo.
Tô Nhan bị nhìn đến căng thẳng, cô nuốt nước bọt rồi nói: “Hôm đó...người ở cùng anh là Lâm Vân đúng không? Tôi nghe nói anh và cô ta chia tay rồi?”
Mặt Mã Thành Lỗi đen xì, sao nhỏ này cứ thích chọc vào nỗi đau của người khác mãi vậy. Mã Thành Lỗi từng có rất nhiều bạn gái, nhưng chỉ nghiêm túc với mỗi Lâm Vân, nam nữ yêu nhau đều hy vọng có thể được gần gũi đối phương nhiều hơn một chút, nên sẽ không tránh được ôm ấp hôn hít, sau đó là lau súng cướp cò, nhưng Lâm Vân ỷ vào dáng vẻ xuất sắc và thành tích học tập cao nên cứ tỏ ra thanh cao, cứ treo Mã Thành Lỗi nửa vời ở trên không trung, làm gã không tiến được thêm bước nữa.
Hôm đó đúng lúc là sinh nhật của Lâm Vân, gọi một đám người đến chúc mừng, trong đám nam sinh, đặc biệt là mấy thiếu niên hư hỏng ai mà không biết uống rượu? Tất nhiên Mã Thành Lỗi cũng nằm trong số đó. Hôm ấy gã mượn rượu để lấy thêm can đảm, thấy người con gái trong lòng cứ lượn qua lượn lại trước mặt mình, sao mà gã có thể nhịn được chứ? Tuy tuổi gã còn nhỏ, lại không có kinh nghiệm thực chiến gì, nhưng xem nhiều thì cũng biết hơi hơi mà!
Vì thế trên đường đưa Lâm Vân về nhà gã đã cưỡng bức cô ta, việc chưa đâu tới đâu nhưng hậu quả lại cực kỳ nghiêm trọng, ít nhất từ nay về sau Lâm Vân đã không thèm để ý tới gã nữa, con trai ấy mà, chỉ có một loại tính tình thôi, chính là nếu không đạt được tâm niệm thì sẽ không buông bỏ được, đặc biệt là thứ mình thích, bởi vậy đến bây giờ Mã Thành Lỗi vẫn thấy không cam lòng.
Tô Nhan tránh ánh mắt muốn xẻ thịt người khác của gã, rồi nói: “Tôi biết anh có ý với cô ta, tôi có một tin tức muốn nói cho anh biết, nhưng điều kiện là anh phải bỏ qua chuyện trước đó, với lại bảo em trai anh không được bắt nạt Tư Mộc nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Mã Thành Lỗi cười lạnh: “Mày tưởng tao sẽ tin mày sao?”
“Anh sẽ không lỗ đâu mà, biết rồi thì Lâm Vân sẽ nói chuyện với anh!”
"Sao tao có thể xác định được tin tức của mày đáng giá để tao bỏ qua chuyện khốn nạn mày đã làm lúc trước?”
Chuyện khốn nạn? Tô Nhan phẫn nộ trừng gã.
Mã Thành Lỗi bị bộ dạng này của cô chọc cười, tâm trạng đột nhiên vui vẻ hơn một chút, chẳng còn cách nào, niềm vui của gã từ trước tới nay đều xây dựng trên nỗi đau của người khác mà.
“Thế này đi, mày nói tin kia cho tao nghe trước, sau đó tao sẽ suy xét có nên truy cứu sai lầm của mày không.”
Tô Nhan nhìn dáng vẻ đại nhân đại lượng của gã, thật sự muốn lật bàn ngay lập tức, nhưng nhìn tình hình trước mắt thì cô chỉ còn cách nhượng bộ mà thôi, cô vẫn chưa quên bây giờ mình là kẻ yếu, cứng đối cứng với gã chắc chắn không có lợi gì, hơn nữa cô cũng không có can đảm nhảy vào hố phân đâu.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô nói: “Lớp bên cạnh các anh có một người tên Trương Phong, hình như bây giờ hắn và Lâm Vân đang quen nhau.”
Sắc mặt Mã Thành Lỗi tức khắc thay đổi: “Sao có thể? Sao tao lại không biết?”
“Anh không tin thì thôi.”
“Mày nghe đứa nào nói?”
"Nhà Trương Phong ở gần nhà tôi, có hôm tan học về thì tình cờ thấy bọn họ hôn nhau trong hẻm.” Tô Nhan cực kì vô tội nói: “Đã tới mức đó rồi mà anh còn không tin bọn họ quen nhau ư?”
Mã Thành Lỗi lầm bầm chửi một tiếng, rồi hung ác trừng cô một cái: “Vận may của mày cũng không tồi nhỉ, chuyện gì cũng bị mày nhìn thấy hết.”
Gã nói xong thì xoay người chạy ra ngoài, Tô Nhan xoa cánh tay đã đỏ bừng, nhíu mày mắng: “Đồ thô lỗ!”
Nhiệt độ bắt đầu hạ xuống, chăn bông mùa đông của Tô Nhan đã dơ đến không nỡ nhìn, Tô Ngân Quốc không muốn giặt cho cô, nên cô chỉ đành tự mình giặt, nhưng giặt xong thì nó chỉ ở mức tạm chấp nhận được thôi, cô mà giặt sạch được mới là chuyện lạ đấy.
Sau khi Trâu Cát Phân phát hiện việc này thì cũng không nói gì, nhưng hôm sau lại đi mua một bộ chăn ga mới thay cho cô, làm Tô Nhan hơi được cưng mà sợ, nhìn bóng dáng bận rộn bên cạnh giường kia, tâm trạng cô nhất thời có chút phức tạp.