Mọi giác quan ở trong bóng tối sẽ trở nên đặc biệt nhạy cảm, Tư Mộc có thể cảm nhận được hơi ấm trên người Tô Nhan, điểm này đã thành công xua tan đi cảm giác bất an trong lòng cậu, cậu nhịn không được nhích lại gần cô một chút, rồi thêm một chút, đến khi cánh tay chạm vào người Tô Nhan thì cô lập tức quay sang đánh cậu một cái: “Cách xa một chút, để yên cho chị đây ngủ.” Nói xong lại nhích sát vào vách tường.

Tử Mộc ôm chặt tiểu Hùng trong lòng, đây là món quà sinh nhất duy nhất mà Trâu Cát Phân đã tặng cho cậu, cậu không nhịn được đưa lên má cọ cọ vài cái, trong lòng vừa buồn rầu vừa tủi thân, cậu đã từng nhìn thấy dáng vẻ bạn bè mình khi ở chung với anh chị, khi đó cậu thấy cực kì hâm mộ bọn họ, bây giờ cuối cùng đã có chị gái rồi, nhưng tính tình chị lại không tốt chút nào, vốn cậu vẫn có chút chờ mong với cô, nhưng bây giờ có lẽ đã trở thành giấc mộng hão huyền mất rồi.

Cả đêm Tô Nhan mơ mơ màng màng không ngủ yên ổn được, có người nằm bên cạnh làm cô thấy không thoải mái, nên trời vừa sáng thì cô đã dậy, lúc này Tư Mộc còn đang trong trạng thái mơ hồ, Tô Nhan đẩy cậu mấy cái: “Này, dậy, về giường mình ngủ đi.” 

Tư Mộc mơ màng, mắt nhắm mắt mở nhìn cô, khi bị đẩy cái nữa mới xoa mắt, chậm rì bò xuống trở về giường mình.

Nửa tiếng đồng hồ sau hai người mới rời giường, sửa soạn xong thì ra phòng bếp ăn sáng, bốn người ngồi vây quanh cái bàn vuông nhỏ, Trâu Cát Phân đột nhiên hỏi: “Tư Mộc, tay con sao thế này?” 

Cậu xoa vết bầm đậm màu trên mu bàn tay: “Bất cẩn đập xuống bàn thôi ạ.” 

“Thật sao? Hôm qua mẹ còn thấy quần áo con còn có vài lỗ thủng đấy, con đi đánh nhau sao?” Trâu Cát Phân nghiêm túc nhìn cậu.

Tư Mộc lùa cơm vào miệng, lắc đầu: “Không có ạ!” 

Trâu Cát Phân nghi ngờ nhìn cậu thêm vài lần, rồi không hỏi nữa. 

Tô Nhan ngó qua Tư Mộc, cảm thấy cậu rõ ràng đang nói dối.

Ăn sáng xong hai người cùng nhau đi học, khi đi được một đoạn Tô Nhan liền hỏi: “Cây dù hôm qua bị người khác cướp đúng không?” 

Khuôn mặt của Tư Mộc có chút cứng đờ, nhưng vẫn lắc đầu như cũ: “Không có, bạn mượn.” 

Tô Nhan theo bản năng cảm thấy thằng nhóc này chắc chắn đã bị người ta cướp dù, còn bị uy hiếp nữa nên mới không dám nói thật.Truyện được Team The Calantha edit và được đăng tải miễn phí duy nhất trên ứng dụng  T Y T và web tytnovel

Bình thường sau khi đến trường thì hai người sẽ đường ai nấy đi, nhưng hôm nay Tô Nhan đi được mấy mét thì đột nhiên vòng lại, lặng lẽ bám theo Tư Mộc đến lớp ba. 

Tư Mộc vừa đi vào cửa đã lập tức bị một tên mập chặn lại: “Ê, dù của mày cũng được đó, giờ nói cho mày biết một tiếng, dù này bây giờ đã là của tao rồi.” 

Tư Mộc lạnh lùng nhìn nó: “Không được, trả cho tôi, cậu thích thì tự đi mua đi.”

Tên mập phách lối nói: “Không trả, tao thích cái của mày cơ.” 

Tư Mộc tức giận nắm chặt tay, đột nhiên cậu lao tới, vươn tay đoạt lại cây dù, tên mập bị cậu làm cho hết hồn, phản ứng lại liền nắm chặt cán dù không chịu buông, còn xoay đầu gọi thêm người: “Tụi mày còn không qua đây giúp một tay!” 

Ba bốn đứa sau lưng lập tức ào tới cùng nhau xô đẩy Tư Mộc, tuy Tư Mộc không lùn hơn đám này nhưng lại rất gầy, không hề có sức lực gì, bị chúng đẩy mấy cái đã ngã.

Tên mập lớn lối cười nhạo vài tiếng, còn giơ chân đá cậu: “Dám cướp đồ với tao này!” 

Tư Mộc bị đám này đè xuống không động đậy được, cậu trừng tên mập, quát: “Cái đồ ngu này, mau trả dù lại cho tao!” 

“Không trả, tao không trả đấy, mày mới là đồ ngu!” Nói xong lại đá cậu thêm một cái. 

Trong phòng học cãi cọ ồn ào, mấy đứa khác thì ở bên cạnh hóng chuyện, có đứa vốn muốn đến giúp đỡ, nhưng nhìn tình bên trong liền không dám tiến lên nữa. Vì bận nhìn ồn ào bên đây mà không ai chú ý ngoài cửa đã nhiều thêm một người, thẳng đến khi Tô Nhan vòng vào rồi dễ như trở bàn tay túm tên mập kéo ra thì đám người mới lấy lại được tinh thần.

Cái đám đang đè Tư Mộc dưới đất thấy học sinh lớp lớn thì lập tức hoảng sợ, vội vàng buông tay rồi đứng sang một bên.

Tô Nhan túm Tư Mộc lên, cầm dù đưa cho cậu rồi xách cậu ra sau lưng mình, vẻ mặt vô cảm nhìn tên mập: “Lúc nãy là mày ra tay đúng không? Hình như tao thấy mày đá nó hai cái thì phải?” 

Tên mập rõ ràng là đang sợ, đôi mắt như hạt đậu chớp nháy không ngừng, nhưng vẫn to gan la lối: “Mày là ai? Ai cần mày lo!” 

"Tao là chị nó, mày nói coi tao cần lo không? Tao còn chưa đánh nó lần nào, đến lượt mày đánh à?” Tô Nhan quét mắt nhìn mấy vẻ mặt sợ khiếp vía của mấy đứa khác, chỉ vào mặt từng đứa: “Viết tên mấy đứa này ra hết, tao phải dắt tụi nó lên nói chuyện với giáo viên mới được, nếu giáo viên còn mặc kệ thì tao báo cảnh sát luôn, đánh trẻ con đều phải nhốt vào phòng tối hết.” 

Tuy Tô Nhan chỉ là học sinh lớp bảy, nhưng đám nhóc này chỉ mới có lớp ba, nên tác dụng đe dọa của cô như tương đương với người lớn vậy, mấy đứa ăn hiếp Tư Mộc bị cô mắng đến rụt cổ, còn muốn khóc tới nơi luôn rồi.

Tên mập kia gào lên: “Tao không sợ mày đâu, mày biết anh tao là ai không? Anh tao là Mã Thành Lỗi đó, là người lợi hại nhất trong trường này, tao không sợ mày đâu!” 

Mã Thành Lỗi? Tô Nhan híp mắt, quả nhiên là từ một tử cung mà ra, hai anh em nhà này chỉ biết đi ăn hiếp kẻ yếu.

Cô giả vờ ngạc nhiên ồ một tiếng: “Tao còn tưởng là ai, thì ra là gã à, chậc chậc chậc, thế sao mày còn đứng đây? Lúc nãy tao thấy anh của mày té vào trong bồn cầu đó, qua lâu rồi nên không biết giờ ra sao nữa, ấy, nhưng mà sau này không ai giúp mày cũng tốt, tuổi mày nhỏ mà đã đắc tội nhiều người như vậy, cẩn thận sau này ngày nào cũng bị người ta đánh đó!” 

Tên mập trừng cô: “Mày gạt tao!” 

“Không tin thì thôi, sau này nếu không có ai giúp nữa thì chắc chắn tao sẽ là người đầu tiên làm mày đẹp mặt!” 

Một đứa khác nắm lấy quần áo của tên mập, nhỏ giọng nói: “Mã Thành Thành, đi coi cái đi, lỡ là thật thì sao.” 

Tên mập nghĩ tới hình ảnh anh cậu ta thật sự té vào trong đống phân thì lập tức nước mắt lưng tròng chạy ra ngoài.

Tô Nhan tặng cái đám giúp tên mập ăn hiếp Tư Mộc một ánh mắt cảnh cáo, sau đó nắm tay Tư Mộc kéo cậu ra ngoài, đến bên hàng rào rồi mới buông tay ra.

Cô hỏi: “Có nói với giáo viên chưa?”

Quần áo Tư Mộc đã bị bẩn hết, nhưng cậu cũng không phủi, mà chỉ dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Nhan.

Tô Nhan đẩy đầu cậu một cái: “Hỏi em đấy, có nói với giáo viên chưa?” 

“Chưa ạ.” 

“Rồi để người ta đánh vậy hả? Sao em ngu quá vậy?” 

Tư Mộc cũng không thèm để ý lời cô nói, mà đột nhiên bước tới nắm chặt quần áo Tô Nhan, nhếch miệng cười toe toét, đôi mắt to cong cong như biết nói vậy.

Tô Nhan không hiểu sự gần gũi bất thình lình này của cậu, lui lại mấy bước rồi hỏi: “Em bị sao thế?” 

Tư Mộc nắm áo cô rồi bước theo vài bước, kêu lên: “Chị, chị, chị ơi!” 

Tô Nhan nhíu mày, trực giác cho cô biết thằng nhóc này đang lên cơn động kinh, trẻ con ở tuổi này thật sự rất ngây thơ, dễ dàng có mấy cái suy nghĩ kì lạ, hơn nữa còn thường nghĩ gì làm nấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play