Có một số việc không thể nói quá rõ ràng, chỉ có thể nói một chút thôi. Hơn nữa Trần Đần thật sự không cách nào nói rõ ra được, cứ cảm thấy không thích hợp. Nhỡ đâu bởi vì tình cảm quá sâu sắc nên Tư Mộc mới theo bản năng mà làm như vậy thì sao? Nhỡ đâu cậu vẫn xem Tô Nhan là chị thì thế nào? Mặc dù giải thích như vậy trông gượng gạo thật, nhưng đâu có nghĩa là không đúng?
Dọc đường đi Tô Nhan không nói gì, tuy cô cảm thấy suy nghĩ của Trần Đàn thật vô lý, nhưng cô cũng biết đối phương không phải là người ăn nói lung tung, nếu đã nói ra thì chắc chắn là có lý do. Bỏ qua chuyện này là thật hay là giả thì ít nhất có một câu y nói rất đúng, hai người cần phải giữ khoảng cách.
Lúc về đến nhà thì Trần Toàn Căn đang mặc áo bông màu xám ngồi trong sân rửa rau, nghe thấy tiếng mở cửa thì ngẩng đầu lên, thấy bọn họ bước vào thì mặt mũi lập tức mất tự nhiên. 
Từ nhỏ Tô Nhan đã sống ở đây, cũng gọi Trần Toàn Căn là chú Trần vài lần, nhưng có lẽ không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau với thân phận như vậy, ít hay nhiều gì thì cô vẫn thấy hơi lúng túng.
Cô vén tóc, chào hỏi trước: “Chú Trần.” Tư Mộc đi phía sau cũng chào một tiếng. 
“Ừm.” Trần Toàn Căn vội vàng đáp lại, sau đó đứng dậy bối rối xoa xoa tay, nở nụ cười rồi thở ra một làn khói trắng giữa trời đông: “Đi đường chắc mệt lắm rồi đúng không, đây, để chú xách giúp con.” 
Nói xong thì đi tới, duỗi tay muốn giúp Tô Nhan xách đồ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play