Trong xe rất nhiều người, cứ liên tục ồn ào hết đợt này đến đợt khác. Tư Mộc gỡ tai nghe xuống rồi đeo cho Tô Nhan, sau đó còn giảm âm lượng xuống một chút.
Năm nay tuyết rơi rất lớn, cảnh vật ngoài cửa sổ đều bị từng mảng tuyết trắng xóa bao phủ, trong vẻ đẹp thơ mộng còn mang theo cái lạnh thấu xương.
Tư Mộc say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt nhẹ nhàng cọ qua đỉnh đầu mềm mại của Tô Nhan.
Điều hòa trên xe không được mở, nhưng bởi vì có nhiều người nên cũng không lạnh lắm. Trần Đàn ngồi cạnh một ông cụ, người lớn tuổi rất thích nói chuyện phiếm, ông cụ ấy vừa cắn hạt dưa vừa nước miếng tứ tung kể Trần Đàn nghe câu chuyện thời thanh xuân của cụ. Người càng lớn tuổi sẽ càng hoài niệm những chuyện trước kia, cho dù là tốt hay xấu thì cũng đều bắt đầu bằng câu: “Nhớ hồi xưa...”
Đây là đam mê của người lớn tuổi, lúc được nói thì nói nhiều một chút cũng không có gì đáng trách, Trần Đàn có thể hiểu được điều này. Nhưng mà thực tế thì nó lạ lắm, hình như ông cụ này bình thường hút thuốc nhiều, hơn nữa còn không chú ý vệ sinh răng miệng, mùi trong miệng như muốn hun chết người ta luôn vậy.
Trần Đàn đau khổ nhíu mày, cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nín thở đó không ngừng có lệ gật đầu đáp lại. Lặp đi lặp lại mười phút như vậy cuối cùng y cũng không chịu nổi nữa, y đột ngột quay qua phía sau muốn thương lượng với hai chị em kia cưu mang y được không, hai ghế nhưng chen chúc thì vẫn miễn cưỡng ngồi chứa được ba người mà, dù sao ba người ai cũng gầy.
Nhưng y vừa há mồm thì lập tức vội vàng nuốt mấy lời muốn nói về lại trong cổ họng, trên xe người lên người xuống lấy đồ rất nhiều, nên động tác của Trần Đàn cũng không gây ra sự chú ý, bao gồm cả Tư Mộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT