Châu Lễ Đạt lầm bầm mấy câu rồi mới bắt đầu nhớ lại: “Tiệm game, tiệm net, quán karaoke.”
“Vậy thì đi tiệm game đi.” Tư Mộc vung cái túi trong tay: “Dẫn đường.”
Châu Lễ Đạt bị dọa cho nhảy dựng, bình thường cậu ta vẫn hay ngồi xúi giục cái tên mặt than này vô số lần, nhưng không lần nào là thành công hết, nên cậu ta chẳng còn ôm bất cứ hy vọng gì, lâu lâu chỉ bla bla cho đỡ ghiền thôi. Bởi vì cậu ta biết, cậu ta và Tư Mộc vĩnh viễn không thể đi chung một con đường.
Châu Lễ Đạt thích chơi với Tư Mộc, tuy tính tình cậu lạnh lùng nhưng rất tình nghĩa, hơn nữa sẽ không dạy hư cậu ta, cho dù cậu ta có làm điên làm khùng hay lảm nhảm bên cạnh thì cũng không ảnh hưởng gì tới Tư Mộc. Ở một góc độ nào đó, chơi với Tư Mộc làm cho cậu ta thấy cực kỳ tự do, bởi vì sẽ không bị liên lụy, không cần hổ thẹn và cũng không sợ bị người lớn mắng.
Sự khác thường hôm nay của Tư Mộc làm cho cậu ta thấy hơi đau đầu, sao Tư Mộc có thể vào tiệm game được? Hay nói trắng ra là một con mọt sách thì chơi cái gì?
Nhưng mà trọng điểm bây giờ không phải nằm ở chỗ này, mà quan trọng nhất là tại sao cậu lại đột nhiên muốn vào đó?
Tuy Châu Lễ Đạt cực kì thắc mắc, nhưng lại tự động nhấc chân dẫn đường. Tuy Châu Lẽ Đạt rất ít khi tới chỗ này, nhưng vẫn biết mấy tiệm game ở gần đây.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT