Sau một lúc, khi mà mùi hương kì lạ trong căn phòng nhỏ hẹp dần tản đi, Tư Mộc mới sửa sang quần áo lại cho Tô Nhan, sau đó ôm cô vào phòng ngủ.
Đây là lần Tư Mộc phóng túng nhất trong mười sáu năm qua, người thích cậu thì nhiều vô số, nhưng đến một cái liếc mắt mà cậu cũng không thèm cho người ta, một người được mọi người xem là vô tình vô dục như Tư Mộc, thế mà lại say mê Tô Nhan, mà ngay cả chính cậu cũng không tìm được lý do tại sao lại như thế.
Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Nhan không cần phải đi làm, có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên tối hôm qua cô mới không màng tất cả mà uống đến say khướt. Lúc cô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, vì uống rượu nên đầu cô đau như búa bổ, quần áo trên người tỏa ra mùi rượu cực kì khó ngửi. Tô Nhan khó chịu nhíu mày, sau đó đứng dậy đi tắm.
Lúc đi ra thì Tô Nhan phát hiện Tư Mộc đang ngồi ngẩng người trong phòng khách, nhìn thấy cô thì vẻ mặt có chút hoảng loạn, Tô Nhan vừa lau tóc vừa khó hiểu nhìn cậu: “Làm gì vậy? Sao mất hồn mất vía thế?”
"Không có gì.” Tư Mộc thấp giọng đáp. Khi tỉnh dậy rồi nghĩ lại chuyện hôm qua đã làm khiến cậu không khỏi chột dạ, nhưng vì không muốn để lộ ra sơ hở nên chỉ có thể cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Vốn dĩ tóc Tô Nhan dài tới lưng, nhưng vì dạo này thời tiết quá nóng làm cổ cô bị khó chịu, nên cô đã đi cắt ngắn. Lúc này mái tóc còn ẩm ướt của phủ xuống cổ, vài giọt nước từ mái tóc chảy xuống chiếc cổ trắng nõn rồi chui vào cổ áo ngủ. Tư Mộc nhìn mà không nhịn được có chút miệng khô lưỡi khô, cậu vội vàng chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Tô Nhan không chú ý đến sự khác thường của cậu, chỉ khó chịu gõ đầu mình: “Rót cho chị ly nước đi, đầu chị đau muốn chết luôn rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT