Tư Mộc thở dốc, sau khi nhận ra dù có thái độ gay gắt thì cô cũng không làm cô thay đổi suy nghĩ được, cậu bắt đầu dịu giọng lại: “Chị không muốn học là vì tiền đúng không? Em cho chị, em chắc chắn sẽ nghĩ cách cho chị, chị về đi học được không?” 
Tô Nhan im lặng vài giây: “Không cần, Tư Mộc à, dù sao chị học cũng không giỏi, chị còn lấy tiền của em.” 
Lúc này cô nói lắp bắp vài câu, có vẻ là hơi ngại ngùng: "Chị thật sự hết cách rồi, em cho chị mượn đi, lần sau chắc chắn chị sẽ trả cho em, em cứ học hành thật tốt, có người gọi chị rồi, chị cúp đây!” 
Còn chưa đợi Tư Mộc phản ứng lại thì cuộc gọi đã bị ngắt, cậu ngẩn người, suy sụp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngơ ngác nhìn điện thoại trong tay.
Cô tưởng cậu sẽ quan tâm đến số tiền đó sao?
Sau khi Trâu Cát Phân về nhà, Tư Mộc kể lại chuyện đó cho bà nghe, đối phương tỏ vẻ đã hiểu, sau đó gọi cho cảnh sát nói rõ tình huống một chút, rồi đến cục điều tra viễn thông tìm số điện thoại cụ thể mà Tô Nhan đã gọi tới. 
Về nhà lần nữa Trâu Cát Phân liền gọi cho Tô Nhan nói chuyện vài câu, cụ thể là gì thì Tư Mộc không rõ lắm, chỉ biết cuối cùng Trâu Cát Phân đã nhượng bộ, chỉ yêu cầu cô gọi về nhà đúng hạn là được.
Mà từ đầu tới cuối Tô Ngân Quốc không hề phát biểu ý kiến gì về việc Tô Nhan trốn đi, mà chỉ phun ra một câu: “Tính tình quả nhiên giống y như mẹ nó vậy.” 
Sau khi xuống xe Tô Nhan và Trần Đàn liền đi xung quanh tìm nhà ở, đồng thời còn xem mấy cái thông báo tuyển người ở ven đường. Cuối cùng hai người xin vào được một cái khách sạn có quy mô không nhỏ, vị trí làm việc là tiếp tân, phúc lợi cũng bình thường nhưng ít ra cũng được bao ăn bao ở, hai người phải ổn định cuộc sống trong thời gian ngắn đã, chuyện sau này thì để sau này tính.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play